Chương 2: Chiến trường

May mắn hay xui xẻo không phải thứ ai muốn cũng có thể quyết định được, một người có thể liên tục trúng giải độc đắc vì họ may mắn, một người có thể thoát khỏi cái chết trong gang tấc cũng vì sự may mắn,..

Nhưng bên cạnh những con người may mắn tuyệt vời ấy thì vẫn còn những con người xui xẻo. Sự xui xẻo theo họ đến từng hành động nhỏ nhất, bám theo như là những con đỉa khát máu, một khi vòi đã bám vào thì sẽ không buông trừ khi nó đã say máu của vật chủ.

Lâm Vũ cũng vậy, nếu như nói trên đời này ai xui xẻo nhất thì chắc cũng phải có cậu trong số đó. Sự xui xẻo ám theo cậu hàng ngày hàng giờ từ năm này qua năm khác. Bố mẹ của cậu cũng không thể chịu nổi cái vận xui đó mà phải gửi thẳng lên thành phố vì không còn đủ tiền để xây lại căn nhà thứ 5 nữa rồi.

Lên thành phố được mấy hôm, Lâm Vũ lại bị lừa hết sạch tiền. Đến người bạn thân cậu quen cũng nói lời chia tay trong khoảng thời gian này, còn gì xui xẻo hơn? Lần nữa muốn bắt đầu lại từ đầu thì... lại sắp chết, chỉ khác cái chết này có thể hồi sinh được.

Thiên thạch đổ bộ xuống một vùng rộng của chiến trường, trung tâm của nó là một con Dung Nham Thú đang gồng mình chống lại chúng.

G.À..O...!

Từng tiếng gầm vang trời của con thú rung lên mỗi khi một phần thân thể nó rơi xuống đất, không thể phân biệt nổi đó là mảnh vỡ thiên thạch hay những mảnh cơ thể của nó nữa.

Chưa đến một phút, cả hình thể con thú to lớn bị gọt đi vài vòng. Con thú đứng đó, sơ xác, hoang tàn, nó gục xuống khi không thể chống lại được cơn mưa thiên thạch vẫn đang rơi.

“Phế vật*.”

Giọng nói của vị pháp sư Gozat vang lên dưới lớp cát bụi. Không biết từ lúc nào, trước người gã đã hiện ra một con Dung Nham Thú khác hình thể nhỏ hơn con vừa rồi rất nhiều, án ngữ* trên đầu của gã như một tấm khiên kiên cố.

“Hàn Mặc, lần này ngươi chết chắc rồi, bức ta sử dụng cấp tám Dung Nham Thú thì ngươi có chết cũng hãnh diện. Còn không mau giao thiết lệnh ra đây.”

“Chó nhỏ Hứa Hùng, ngươi đừng tưởng có con chó cấp tám mà ta sợ. Ngươi nghĩ ta cầm thiết lệnh chạy quanh chiến trường mà không có bản lĩnh hả? Nói để ngươi biết, Phần Thiên Liệt Hỏa ta cũng đã đến cấp tám từ lâu rồi, lúc nãy chỉ là màn dạo chơi với ngươi mà thôi.”

“Miệng lưỡi cũng tốt lắm, vậy thử cấp tám Dung Nham Thú của ta đấu với Phần Thiên Liệt Hỏa của ngươi, ai hơn ai?”

“Haha, chờ còn không được!”

“Nộ Hỏa.”

“Khốn kiếp. Quả đúng là chó, ra tay mà không báo trước.”

“Bới xàm ngôn* đi Hàn Mặc, đây là chiến trường. Ngươi nghĩ ta còn phải báo mỗi khi ta đánh ngươi chắc. Chịu chết đi.”

“Ta đây không chấp với chó, nếm thử Thiên Địa Lôi Hỏa của ta đây.”

“Thiên Địa Lôi Hỏa, Phần Thiên Liệt Hỏa cấp 9. Chẳng nhẽ ngươi che giấu sức mạnh? Khốn kiếp, Hàn Mặc ngươi dám bỏ trốn.”

“Chó con, ngươi thật sự là ngây thơ* hay giả bộ ngây thơ vậy? Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh lén vậy sao ta không được phép chạy, có ai cấm ta chạy trên chiến trường đâu. Chó vẫn chỉ là chó, không đốm lưỡi được đâu? Gặp sau nhá!”

“Ngươi đứng lại cho ta, Dung Nham Thú đuổi theo. Mau! ”

Lời vừa dứt, cả hai bóng người vội biến mất, bóng dáng di chuyển khắp chiến trường, sức mạnh bùng nổ quét ngang tất cả những gì họ đi qua. Cả chiến trường cũng vì vậy mà sục sôi hơn hẳn, giao tranh càng lúc càng ác liệt.

Trở lại chốn cũ, nơi đống phế tích còn xót lại của con Dung Nham Thú khổng lồ vừa chết lúc trước. Một đám người ăn mặc rách rưới lao đến nó bới lấy bới để như là trong đống đất đá đang chứa vàng vậy.

Tên đầu lĩnh rách rưới nhất, cũng chính là người hùng hổ bới đào nhất hô to:

“Anh em, cơ hội phát tài đến rồi, mau bới đi.”

“Quả là phát tài, không ngờ lần này còn xuất hiện cả Dung Nham Thú ở đây, chắc là sắp đánh nhau to rồi.”

“Đánh càng to càng có lợi cho chúng ta, chẳng nhẽ ngươi không vui khi bọn chúng đánh nhau sao”

“Tất nhiên là càng đánh nhau to ta càng thích rồi”

“Nghĩ xem, sau chuyến này chúng ta kiếm được bao nhiêu.”

“Còn phải nói, sau chuyến này tao hẳn là mua được cây Kiếm Rito, khéo thêm cả bộ Giáp Heoi lại không chừng nữa đấy?”

“Haa, nếu vậy thì ta hẳn đủ tiền mua được cây Cung Tyic.”

“...”

Không khí cả đám đang sôi nổi, thảo luận, tưởng tượng đủ thứ, các dự định, kế hoạch sẽ làm trong tương lai đều được nói vanh vách như thể thực hiện được rồi vậy. Có vẻ như đã hơi xa đà, người thủ lĩnh lên tiếng nhắc nhở.

“Mấy chuyện đó tính sau, chuyện trước mắt là dọn cái đống trước mặt này đi đã. Mọi người chắc đã thấy sức mạnh của tên Gozat Hứa Hùng kia, nếu như để hắn quay lại thì chúng ta chỉ có nước chết mà thôi. Hơn nữa, trên cái chiến trường này không phải chỉ có mình chúng ta”

Nghe thủ lĩnh nói vậy, cả đám không khỏi rùng mình, sức mạnh của tên Gozat đã được bọn họ tận mắt chứng kiến, không cần phải bàn cãi. Chắc chỉ có tên biến thái tộc Darzat Hàn Mặc kia mới có thể cầm chân đánh ngang sức hắn ta mà thôi.

Không có gì chắc chắn là hắn ta sẽ không quay lại, đấy còn chưa kể thứ mà bọn họ đang đào bới rất quý giá.

Lời cảnh tỉnh như liều thuốc kích thích làm cả đám nhanh tay hơn hẳn, các kĩ năng liên tục được thi triển ra để đọn dẹp.

“Thấy hạch tâm của nó rồi.”

“Tốt, mau dùng thuốc nổ phá nó.”

“Được không vậy, nó lớp khung của Dung Nham Thú cấp bảy đấy!”

“Thử trước đã.”

Dung Nham Thú là sinh vật triệu hồi có cơ thể rắn chắc kiên cố hàng bậc nhất. Sở hữu thuộc tính lửa hùng hậu kèm theo cơ thể rắn chắc của thuộc tính đất.

Đây có thể coi là sinh vật vừa có công lại vừa có thủ. Để phá được nó quả thực không phải là đơn giản, nhất là phần lớp khung, nơi chứa đựng hạch tâm của con vật.

Thuốc nổ đã được chất lên, kíp nổ cũng đã sẵn sàng. Vừa châm ngòi, cả bọn vội lui ra xa.

B.ù..m! B.ù..m! B.ù..m!

Sức công phá của thuốc nổ làm rung lên cả một vùng, dư trấn làm cả khu đất làm nó lún xuống hàng mét, đất đá bay tứ tung mù mịt không rõ địch ta.

“Lốc Xoáy.”

Theo tiếng niệm, một long quyển phong* tụ giữa trung tâm, thổi tan đi lớp bụi để lộ ra hoàn thiện cơ thể của con Dung Nham Thú lúc trước, chỉ khác giờ này nó đã nằm sâu them ba, bốn mét.

“Anh à, không khả thi rồi, nhìn xem nó còn không bị một vết xước nào.”

“Chẳng nhẽ lại bỏ món hời trước mặt?”

“Vậy phải làm sao?.”

Không thể phá vỡ dù chỉ là lớp vỏ của con Dung Nham Thú cấp bảy này, làm cả đám không biết ra làm sao, đứng như trời trồng mờ mịt nhìn thi thể của con vật giữa chiến trường. Phải cần bao nhiêu sức mạnh mới có thể phá được lớp khung này, chắc chỉ có vị pháp sư Darzat kia mới có thể ước đoán được.

Là thủ lĩnh, cũng là một kẻ đã có đầy kinh nghiệm trong nghề. Nhận thấy kết quả đã không có lợi, gã quyết đoán nói:

“Rút lui thôi, đây không phải thứ ta có thể cầm được.”

“Vậy rút thôi.”

“Rút đi vậy.”

Không biết người thủ lĩnh này đã làm những gì để có sự uy tín, sự tin tưởng của đồng đội như. Chỉ một quyết định không ai dám cãi lại, không có nhùng nhằng, chỉ có dứt khoát.

“Mau nhìn, kia là cái gì?”

Cả đám đang chuẩn bị di chuyển, em út trong nhóm vội chỉ về thi thể con thú, không khỏi khiến bọn họ mong chờ.

“Đâu, đâu. Cậu thấy cái gì?”

“Nhìn kìa, mặt sau con Dung Nham Thú ấy”

“Thấy rồi, Thiết Giáp, mau mang thứ đó lại đây”

Nghe lệnh thủ lĩnh, người tên Thiết Giáp tiến về trước, lao vội về hướng đã chỉ định. Không mất đến một phút đã quay trở lại, trên vai là một cỗ thi thể.

“Thu được gì không?”

“Không, chỉ mình hắn thôi, có vẻ như hắn cũng là một kẻ nhặt rác. Chắc thấy Dung Nham Thú xuất hiện nên đến thăm dò nhưng không may vào tầm đánh của bọn họ.”

“Hắn còn sống không?”

Trong Mystery Continent thì khi người chơi bị giết, thi thể sẽ tồn tại 1 ngày rồi mới biến mất. Trong khoảng thời gian đó, người chơi sẽ không thể vào được trò chơi và phải sau 1 ngày thì mới có thể đăng nhập lại được.

Không chỉ vậy cái chết trong Mystery Continent cũng được chia ra làm hai loại, một là chết hẳn, hai là chưa chết, chỉ bị choáng ngất đi. Khi đó, chỉ cần một số điều kiện nhất định họ sẽ tỉnh lại.

Để phân biệt mớ rắc rồi đó thì cũng có một số điểm chú ý như:

Khi là một thi thể, sờ vào sẽ có cảm giác lạnh buốt, môi tím tái, thi thể cứng đơ như khúc gỗ. Còn khi ngất, những biểu hiện ngược lại, sờ ấm, môi chỉ tái, cơ thể vẫn có sự đàn hồi như thường.

Do vậy, khi nhìn thấy Thiết Giáp mang cỗ “thi thể” về thì gã thủ lĩnh lại có phản ứng như vậy.

“Vẫn còn sống, chỉ bị choáng mà thôi. Sủ dụng Thuật Trị Thương sau 15, 20 phút là hắn ta tỉnh lại”

“Vậy Đại Mộc, sử dụng thuật trị thương cứu hắn sau đó chúng ta di chuyển, thao tác nhanh lên. Mọi người, chuẩn bị di chuyển.”

“Rõ!”

Cả đám đồng thanh hô, quả thực là một nhóm rất có kỉ luật.

Những xem xét kĩ hoàn cảnh thì cũng hiểu được phần nào, di chuyển trên chiến trường ác liệt như vậy mà không có sự kỉ luật nghiêm ngặt thì sao tồn tại.

Đại Mộc theo lời của chỉ huy là một pháp sư nhân tộc, không biết lấy từ đâu ra thanh trượng bằng gỗ, cầm trên tay khẽ niệm.

“Hỡi thánh thần ở trên cao, xin người hãy thương sót cho kẻ bần cùng này một ân huệ để kẻ đó được tỉnh đậy và nhìn thấy được sự cao đẹp của người: Ân Huệ Của Thần”

Ân Huệ Của Thần, kĩ năng cấp cao của trị liệu sư, kĩ năng này cho phép cưỡng chế các trạng thái bất lợi cho người chơi khi bị choáng, ngất, đóng băng, mê muội, là một kĩ năng cực quan trọng phải có để đi một số phó bản cấp cao. Chỉ không ngờ trong đám rách nát này lại có một mục sư cấp cao như vậy, quả là một sự bất ngờ không nhỏ.

Sau khi tiếp nhận Ân Huệ Của Thần, cả người cỗ “thi thể” được Thiết Giáp nâng vào một góc nhỏ, đặt tựa vào hốc một tảng đá to gồ lên mặt đất, cách xa thi thể của con Dung Nham Thú vưa rồi.

Nhập lại đội hình, cả nhóm đang định di chuyển thì một tiếng hét đâu đó vang vọng quanh quản cả đám người.

“Bom MF6”

Chưa hiểu chuyện gì, trên đầu họ, một máy bay quân sự lớn không biết từ lúc nào thình lình xuất hiện, che kín ánh sáng mặt trời. Một trái bom đen đúa, to lớn được thả xuống từ bầu trời.

“Chết tiệt, là bọn Cơ Giáp Sư tấn công, mau lập đội hình. Thiết Giáp mau sử dụng kĩ năng phòng thủ, Đại Mộc dùng những kĩ năng chúc phúc, Cực Sát triệu hồi Gấu Đen, MT Đình Đình mau dùng Lốc Xoáy, Hạ Kì mau,..”

Một loạt các cái tên được đọc ra, chỉ rõ mỗi người cần làm gì, bây giờ thì ai cũng có thể hiểu tại sao vị thủ lĩnh kia lại có tiếng nói đến vậy.

Theo chỉ đạo, người tên MT Đình Đình bắt đầu đọc chú ngữ. Theo đó không gian xung quanh cũng bắt đầu nổi gió, một cơn lốc to xuất hiện bao trọn lấy toàn bộ đám người và quả Bom MF6 thành một cây trụ lốc dài đến tận trời. Khiến cho bên trong nhìn không thấu ngoài nhìn không ra.

Làm người ta không biết được cả đám người kia đang làm trò gì trong đó.

Nếu như có thể nhìn xuyên qua trận lốc. Thì lúc này, đám người hỗn tạp đã nhanh tróng xếp thành một trận hình vòng tròn..

Chính giữa, là gã thủ lĩnh dưới sự hợp sức của Thiết Giáp và con Gấu Đen vừa được triệu hồi. Cả ba lúc này đều gồng mình gắng sức cùng nhau đỡ một tấm khiên to như cánh cổng, che chấn tất cả.

Những thành viên còn lại cũng không nhàn rồi, tất cả đều đồng loạt xuất ra những kĩ năng phòng hộ kiên cố nhất từng vòng, từng vòng chồng lên tấm khiên trên đầu để tạo ra một cái lồng phòng hộ khổng lồ.

Bom MF6, như tên là một đạo cụ triệu hồi thuộc về nhóm lớp nhân vật Cơ Giáp Sư, kĩ năng hàng cao cấp nhất của phái này. Bom MF6 có sức công phá lớn, chủ yếu dùng trong quần công tiêu diệt tức thời địch nhân.

Nhưng cũng như những đạo cụ khác của lớp nhân vật thuộc hệ Cơ Giáp Sư, nguyên liệu tạo ra nó quả thực rất đắt, không những vậy còn cực kì khó tìm và rất mất thời gian.

Nếu như để một quả Bom MF6 quy đổi ra tiền mặt thì nó đủ để cho một gia đình bình thường ăn trong 1 tháng. Có thể thấy mức độ chịu chi của vị Cơ Giáp Sư kia là lớn thế nào.

“Mọi người cẩn thận, giữ chắc đội hình, Đại Mộc Buff phép liên tục cho nhóm. Cố gắng duy trì.”

“Rõ đoàn trưởng.”

Khi hai thứ vũ khí bắt đầu va chạm với nhau, cả không gian như bùng nổ, một hố sâu nhanh chóng được hình thành trong tâm của cơn lốc. Sức ép làm những lớp phòng hộ bên trên nứt vỡ, lần lượt từng tầng, từng tầng một tan biến.

Một số người không chịu được bắt đầu khụy xuống phía dưới. Bụi đất, đất đá theo dòng lốc xoắn tít lên cao, năng lượng cực mạnh được dồn nén rồi bùng nổ thổi bay đi cơn lốc bao bọc bên ngoài. Dư chấn của nó lan dần ra xung quanh tạo thêm một luồng phản lực đẩy bay mọi thứ ra xa. Một vùng đất lòng chảo hiện rõ trong tầm mắt.

Thành công đón đỡ được Bom MF6, nhưng sự căng thẳng vẫn bao quanh đám người, một chút cũng không tan. Ánh mắt của vị thủ lĩnh sau tấm khiên ngưng trọng, ngước nhìn lên trên khoảng không vô hình trước mặt, một chút cũng không rời.

“Không hổ là Bạch Sát, chỉ bằng một đám chắp vá mà cũng có thể tiếp được Bom MF6, quả là không phí phạm chuyến đi lần này.”

Âm thanh không biết ở đâu vang vọng, chỉ đích danh tên của vị thủ lĩnh, người tên Bạch Sát kia.

“Giả thần giả quỷ. Hạ Kì phía hướng 6h, kĩ năng Pháo Sáng”

Pháp Sáng, kĩ năng trung cấp của cung tiễn thủ, nghĩa như tên soi sáng không gian trước mặt, lô rõ phương hướng của địch. Đây là kĩ năng quan trọng để cung tiễn thủ có thể đề phòng khi sát thủ tàng hình tấn công. Ưu điểm rõ ràng nhất là phát hiện tàng hình.

Ngay lập tức, một mũi tên rời cung bay thẳng hướng 6h mà Bạch Sát vừa chỉ, một vùng sáng chói lòa bắt đầu lan tỏa. Sau đó, nằm ngoài tưởng tượng vậy mà một đội hình Cơ Giáp Sư chỉnh tề đứng đó từ lúc nào rồi.

“Tưởng là ai, hóa ra Shiro Koyuki. Cô không ở Giakala chạy đến đây làm gì? Hơn nữa thừa hơi thả Bom MF6 đối phó tôi làm cái gì?”

Theo hướng của Bạch Sát một phía trước đội hình, một người máy bọc thép sáng loáng ẩn hiện ở một chỗ khuất, nếu Bạch Sát không nói thì chắc hẳn không ai phát hiện ra người đó là chỉ huy cả.

Mũ giáp cũng theo đó mà mở ra, một gương mặt xinh xắn cũng dần hiện ra, ngũ quan tinh sảo, má hơi hồng, cặp mi cong vút, mái tóc thả ngang đôi lúc lại có một vài sợi bay bay trong gió. Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Liếc nhìn Bạch Sát, người thẳng thừng vạch trần sự thật về mình. Ngoài dự đoán của mọi người, Shiro Koyuki ra lời đề nghị:

“Lần này chúng ta hợp tác thế nào?”

“Hợp tác, cô là nhắm vào hạch tâm Dung Nham Thú”

Cười nhẹ vì sự thẳng thắn của Bạch Sát, cô trả lời:

“Cái đấy chỉ là phần phụ, bên phía tôi sẽ cho anh một cái giá hợp lí.”

“Haha. Shiro cô cũng vẫn thẳng thắn như vậy. Không ai nói cho cô biết tiền bạc không phải toàn năng sao?”

Khẽ nhíu mày, Shiro Koyuki hỏi vặn lại:

“Anh không đồng ý?”

“Haha, người khác có thể không đồng ý nhưng tôi sao lại không đồng ý cơ chứ. Món hời như vậy mà không đồng ý thì ta thật có lỗi với cái tên Bạch Sát này.”

“Tôi biết anh sẽ đồng ý mà.”

“Lần này hợp tác nhưng có một vấn đề cô phải giải quyết, không thì phi vụ này coi như công cốc.”

“Ý anh đang nói lớp khung của Dung Nham Thú kia?”

Khá là tán thưởng sự thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề của Shiro Koyuki, Bạch Sát cau mày nói:

“Đúng vậy, tôi đã tính toán và cũng dùng Thuốc Nổ Đặc Chế của tôi để thử phá rồi. Nhưng cô biết đấy, không một vết xước.”

“Vậy sao? Nếu như tôi mà đã không chắc chắn phá được nó thì liệu tôi có xuất hiện trước mặt anh lúc này hay không. Thứ đồ của anh không có tác dụng nhưng chưa chắc đồ của Giakala không có tác dụng.”

“Vậy sao cô còn cần sự trợ giúp của tôi làm gì?”

Lời vừa nói ra cũng là câu hỏi mà tất cả mọi người hai bên đều muốn hỏi. Nắm trong tay món đồ có thể phá được lớp khung, vậy tại sao không tự hành động mà cần sự giúp đỡ của người khác. Có phải cô ta bị tâm thần không vậy.

Không để mọi người chìm trong nghi hoặc lâu, trên tay Shiro Koyuki không biết từ lúc nào đã xuất hiện một viên đá nhỏ, trông như một viên pha lê, nó đỏ rực phát ra từng luồng ánh sáng nhè nhẹ.

Bạch Sát vốn bình tĩnh là vậy nhưng khi nhìn viên đá trên tay của Shiro Koyuki gương mặt cũng lộ ra vài phần thất thố, hơi thở nặng hơn vài phần. Miệng hắn hơi hé, ngưng trọng mãi mới nói ra vào từ:

“Hòn Đá Triết Gia, không ngờ cô lại có nó. Vậy thì tôi hiểu vì sao cô lại cần tôi rồi.”

Không đáp lại, Shiro Koyuki chỉ cười nhẹ, khẽ nói:

“Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Một thỏa thuận nhỏ cứ như vậy được kí kết trên chiến trường.

Chú thích:

Phế vât: Ý chỉ đồ bỏ đi.

Án ngữ: Chắn lối qua lại, lối ra vào một khu vực.

Xàm ngôn: Lời thừa thãi.

Ngây thơ: nhỏ dại và trong sáng, chưa hiểu biết và cũng chưa bị tác động bởi sự đời, không hiểu biết hoặc rất ít hiểu biết về đời, do còn non trẻ.

Long quyển phong: Lốc xoáy, là trạng thái bị cuốn văng lên, xoay vòng vòng giữa không trung sau đó bị hất văng đi một góc xa hoàn toàn mất tự chủ