Chương 2: Những chuyện cãi nhau vụn vặt

Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, giống như trong tình yêu không phải lúc nào cũng là những lời nói ngọt ngào có cánh.

Kẻ phiền phức thuộc chòm sao Xử Nữ. Trên Baidu (một trang web của Trung Quốc) viết, người thuộc chòm sao Xử Nữ luôn cầu toàn, dễ gây áp lực cho người khác, không có ngoại lệ.

Tôi cần phải trịnh trọng tuyên bố: Đây không phải là tôi nói đâu nhé!

Còn tôi truộc chòm sao Song Tử, là đại diện điển hình của người ngốc nghếch, vô tâm vô tư, đáng yêu, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, theo như lời của Kẻ phiền phức thì ưu điểm lớn nhất của tôi là giỏi chịu đựng, khuyết điểm lớn nhất của tôi là quá giỏi chịu đựng.

Còn nhớ hồi chúng tôi mới yêu, hầu như lúc nào gặp nhau cũng cãi nhau, tình trạng vô cùng hỗn loạn.

Dần dần, Kẻ phiền phức phát hiện bản thân không thể thay đổi được, thế nên đành phải thay đổi thái độ. Hắn không ngừng tìm tòi trong thực tế để tổng kết ra hàng loạt chiến thuật, chiến lược để có thể tạm dừng cuộc chiến hoặc đánh bại kẻ địch để giành thắng lợi.

Action 1

Mười hai giờ năm phút đêm Kẻ phiền phức mới về nhà, tôi vội vàng tắt máy, tạm dừng việc sáng tác tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết, giả bộ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ trách móc hắn: “Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Không phải tôi nói với anh là phải về trước mười hai giờ sao hả?”

Kẻ phiền phức: “Đáng lẽ anh về nhà rồi, nhưng tài xế taxi đi nhầm đường. Anh sai rồi! Anh đảm bảo lần sau sẽ tìm tài xế nào đáng tin cậy!”

Tôi: “Nghe anh nói thì có vẻ như không phải lỗi của anh… Rửa mặt mũi rồi đi ngủ!”

Action 2

Bốn hôm sau, Mười hai giờ mười phút đêm Kẻ phiền phức mới về nhà, tôi lại điên tiết: “Anh hết đi công tác rồi lại ra ngoài tiếp khách, ngày nào cũng nửa đêm nửa hôm mới về, anh coi tôi là cái gì hả? Nhân viên khách sạn à?”

Kẻ phiền phức lập tức phản bác: “Ngày nào á? Em dùng từ không đúng rồi, hôm qua tan làm là anh về nhà ngay mà, hôm kia thì hơn mười giờ đã về rồi, hôm kìa cũng về nhà trước mười hai giờ mà!”

“Ồ, thế sao…”

Đúng là không phải ngày nào cũng thế thật, tôi đổ oan cho hắn rồi.

Còn về cái hôm trước của hôm kìa thì tôi không thể nhớ nổi, nó vượt khỏi phạm vi khả năng ghi nhớ của tôi.

Action 3

Một tháng sau, chúng tôi vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau.

Tôi tức quá liền thu dọn hành lý định bỏ đi.

Kẻ phiền phức thấy thế ngăn tôi lại: “Em đi đâu?”

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, tôi đi!”

Hắn lập tức đứng chặn ngay trước cửa, nói thế nào cũng không tránh đường.

Tôi liền ném quần áo của hắn ra, nói: “Vậy anh đi đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa.”

“Anh đâu có ngu!”

Ặc, hắn định mắng ai ngu thế?

Tôi đang định nổi cơn điên thì thấy hắn chỉ lên đồng hồ treo trên tường: “Đã tám giờ rồi đấy, em mà không đi cập nhật chương mới, độc giả lại sốt ruột đấy, vì ân oán chuyện cá nhân mà làm lỡ đại sự như vậy đâu có phải là phong cách của em!”

“Anh…” Nói cũng có lý đấy chứ. “Được, anh đợi đấy, đợi tôi cập nhật xong chương mới sẽ quay lại tình sổ với anh!”

Tôi cập nhật xong chương mới, hớn hở đọc xong tin nhắn độc giả gửi thì cũng hoàn toàn quên khuấy vừa nãy mình đang cãi nhau đến đâu rồi!

Action 4|

Còn có một lần, vì chuyện gì mà giận thì tôi cũng không nhớ nữa, chỉ biết là mình rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Lần này tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, nhất định là như thế!” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Hắn nói: “Anh mời em đi ăn thịt nướng nhé!”

Tôi gầm lên: “Đừng nghĩ một bữa thịt nướng là có thể giải quyết được vấn đề!”

“Hai bữa, chẳng lẽ giữa chúng ta hai bữa thịt nướng không giải quyết được vấn đề hay sao?”

“Chuyện này không thể giải quyết được!”

Hắn lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, cười hì hì ngồi xáp lại gần tôi, tay không an phận ôm lấy tôi. “Thế thì anh đành phải đích thân giải quyết vậy.”

“Anh… lúc cãi nhau anh có thể nghiêm túc được không hả?”

“Hai lần!”

“Anh có thể… ưm…”

Chỗ này xin được lược bớt một vạn chữ.

Sau xx phút…

Tôi hoàn toàn quên vì sao mình tức giận, chỉ cảm thấy rất cần một bữa thịt nướng để bổ sung thể lực: “Đi, chúng ta đi ăn thịt nướng.”

Action 5

Còn nhớ hồi tôi viết cuốn Động phòng hoa chúc cách vách đã thầm yêu sâu sắc “Diệp sư huynh”, ngày nào tôi cũng chìm đắm trong tiểu thuyết không dứt ra được. Tôi nhốt Kẻ phiền phức ở bên ngoài phòng sách, không cho hắn lại gần, tránh làm ảnh hưởng đến tình cảm dạt dào của tôi dành cho sư huynh.

Kẻ phiền phức cuối cùng không chịu được nữa nổi cáu ầm ĩ.

Quá trình cãi nhau thế nào tôi đã quên sạch sẽ rồi, chỉ nhớ kết quả cuối cùng là hắn năm lần bảy lượt nhận sai, năm lần bảy lượt hứa lần sau sẽ không nổi cáu với tôi nữa, nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến hắn, tự khóa trái cửa phòng sách không chịu ra ngoài.

Đến tận ba giờ sáng, hắn vẫn cố chấp gõ cửa.

Tôi hét lên: “Anh có thôi đi không hả? Anh không thể hành động giống như một người đàn ông bình thường à?!”

Hắn nói: “Không, vì trước đây em đã từng nói, lúc em giận sẽ không ngủ được, anh sợ em mất ngủ…”

Mắt tôi bỗng nhiên cay xè.

Tôi mở cửa ra. “Vào đi, chúng ta đi ngủ, tô buồn ngủ sắp chết rồi đây này!”

Action 6

Kẻ phiền phức đi tiếp khách rất nhiều, ngày lễ tết cũng không được nghỉ, những chuyện này tôi đều nhẫn nhịn, nhưng hôm đó hắn lại ăn cơm cùng với người đẹp, chính là người luôn theo đuổi hắn từ khi học cấp ba đến đại học, lại còn ăn riêng với nhau, lại còn uống rượu say, điều quan trọng nhất là: Hắn dám giấu tôi!

Nếu không phải người con gái đó gọi điện cho hắn hỏi xem về nhà có an toàn hay không thì tôi có lẽ vẫn nghĩ hắn đi tiếp khách uống say và còn ngốc nghếch pha trà giải rượu cho hắn nữa chứ!

Tôi giận bầm gan tím ruột, tóm vạt áo của hắn rồi chất vấn: “Anh và cô gái đó rốt cuộc có quan hệ gì?”

Kẻ phiền phức chỉ lên trời thề thốt: “Chỉ là quan hệ bạn học cũ, cô ấy đến thành phố S và gọi điện cho anh, về tình về lý, anh nên mời cô ấy một bữa cơm đúng không?”

“Chỉ là một bữa cơm? Vậy tại sao anh không dám nói với tôi?”

“Anh sợ em nghĩ nhiều. Nếu em không để bụng, ngày mai cô ấy muốn gặp em và làm quen với em đấy.”

Tôi cố kìm nén cơn giận, hừ lạnh một tiếng: “Tôi để bụng, tôi rất để bụng đấy!”

“Được rồi, được rồi, để bụng thì không gặp nữa.”

“Sau này anh cũng đừng có mà ăn cơm riêng với cô ta nữa.”

“Được! Anh hứa!” Thấy tôi vẫn chưa chịu bỏ qua, Kẻ phiền phức nịnh nọt ôm lấy tôi. “Anh và cô ấy thật sự không có gì đâu, em thử nghĩ xem, nếu có gì, anh chắc chắn sẽ chuốc cho cô ta thật say chứ tội gì anh phải uống nhiều như thế này?”

Lời hắn nói cũng không phải không có lý, theo logic thông thường, nếu một người đàn ông có ý đồ bất chính, hắn nhất định sẽ chuốc cho cô gái kia say mềm, chứ không phải bị cô gái ấy chuốc say.

Nhưng bạn học nữ kia ơi, cô chuốc say chồng tôi rốt cuộc có ý gì chứ?

“Bà xã ơi, hôm nay anh uống nhiều quá rồi, đầu óc không tỉnh táo, chúng ta ngủ trước đã, ngày mai anh tỉnh rượu, chúng ta lại nói tiếp được không?”

“Ừm, cũng được.” Giờ là nửa đêm rồi, đúng là nên đi ngủ, không nên làm gì khác thật.

Hôm sau tỉnh dậy, tôi đã quên phắt chuyện không vui tối qua, đang vui vẻ đánh răng thì Kẻ phiền phức cười hì hì đứng trước cửa nhà vệ sinh nói: “Thực ra tối qua anh định chuốc cho cô ấy say, nhưng đáng tiếc tưu lượng của cô ấy đỉnh quá, anh uống không lại được…”

Tôi: “…”

Có phải tính tôi thường ngày quá tốt rồi không?

Action 7

Có một lần, lối sống của Kẻ phiền phức đã chạm đến giới hạn của tôi, tôi không thể chịu đựng được nữa, quyết định bỏ hắn.

Kẻ phiền phức nói: “Em muốn bỏ anh cũng được, nhưng em phải nói cho anh biết, trong đám người em quen, ai thích hợp với em hơn anh, anh A à?”

Tôi nhớ đến khuôn mặt của anh A. “Không được, người xấu quá!”

Kẻ phiền phức: “Anh B thì sao?”

Tôi lắc đầu: “Quá hẹp hòi, tôi cực kỳ ghét đàn ông lòng dạ hẹp hòi.”

Kẻ phiền phức: “Anh C thì sao?”

Tôi suy nghĩ một lúc mà đã sởn hết cả da gà: “Anh ta chán lắm, ở cùng với anh ta chắc chắn sẽ chết vì buồn chán.”

Cứ như vậy đến khi nói đến anh Z, nhớ tới bộ dáng hiền như bụt của anh Z, tôi liền hạ hỏa, ngồi cạnh Kẻ phiền phức rồi nói: “Thôi đi, tôi chịu đựng anh còn hơn.”

Kẻ phiền phức tỏ vẻ vô cùng tán thành, cười hì hì nói: “Đúng! Chịu đựng đi.”

“Nhưng tôi phải tu sửa anh từ đầu đến chân mới được!”

“Đồng ý, chỉ cần không trả lại hàng, phải tu sửa bao nhiêu lần cũng được!”

Action 8

Tôi thường hay phàn nàn với Kẻ phiền phức: “Chắc chắn vì em dễ dỗ quá nên anh mới không kiêng nể gì chọc tức em hoài, đúng không?”

Kẻ phiền phức nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn phản bác rồi nói: “Thôi đi, lần nào dỗ dành em anh chẳng nói đến môi khô miệng khát. Anh còn dễ dỗ hơn em, lúc anh giận, em chỉ cần dỗ dành một tí là anh hết giận ngay.”

Ban đầu tôi không tin, sau đó cũng tìm cơ hôi thực hành hai lần và phát hiện đúng là dễ dỗ thật.

Buổi tối hôm đó, tôi và Kẻ phiền phức đi xuống lầu lấy đồ trong xe, đầu óc tôi đôi lúc hơi đoản mạch thế nên mới để quên chìa khóa của cả hắn và tôi trong nhà, còn tôi và hắn lúc này đang mặc quần áo ở nhà bị nhốt bên ngoài.

Kẻ phiền phức cáu ầm lên, nhìn tôi với ánh mắt bực tức, cuối cùng hỏi tôi: “Em nói xem, cả người em từ trên xuống dưới rốt cục có ưu điểm gì?”

Tôi chớp mắt vẻ vô tội: “Có mà, mắt chọn chồng của em đặc biệt tốt mà!”

Kẻ phiền phức nghe thấy thì bật cười: “Nói cũng đúng… Được rồi, em đi tìm chỗ nào mà chơi, anh đến nhà anh Mã lấy chìa khóa dự phòng.”

Tôi liền đến văn phòng, vừa vui vẻ lướt Weibo vừa nghĩ: Kẻ phiền phức không gạt tôi, hắn là người rất dễ dỗ.

Action 9

Một lần khác tôi chủ động dỗ Kẻ phiền phức, đó là mấy năm về trước.

Hồi đó, tôi sang Nhật du học, Kẻ phiền phức thì ở trong nước.

Mấy ngày trở về nước thăm gia đình, Kẻ phiền phức nhàn nhã ngồi xem ti vi, còn tôi vui vẻ ở bên cạnh hắn lên mạng chát QQ.

Một lưu học sinh bên Nhật khá thân nhắn tin hỏi tôi: “Tâm Tâm, lúc nào cậu quay lại?”

Tôi đáp: “Tuần sau tớ sang, có đồ gì cần tớ mang giúp sang không?”

Cậu bạn trả lời: “Cậu quay lại là được rồi.”

Tôi: “…”

Tôi thề, mối quan hệ của chúng tôi rất trong sáng.

Kẻ phiền phức rõ ràng đang xem ti vi chăm chú bỗng đứng bật dậy với vẻ mặt hầm hầm, cứ như thể sắp bỏ tôi đến nơi.

Tôi sợ quá, vội vàng giải thích nhưng hắn vẫn không tin, một mực cho rằng tôi có gì mờ ám với tên kia, nếu không người ta đã chẳng nói: “Cậu quay lại là được rồi!”

Tôi có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch, cuối cùng đành phải kéo tay áo hắn, trưng ra bộ mặt hết sức chân thành: “Anh phải hiểu em chứ, trong trái tim em chỉ có mỗi anh… Không tin anh cứ nghĩ mà xem, anh đẹp trai như thế, hài ước như thế, thông minh như thế, chu đáo như thế, đáng yêu như thế, có tiền đồ như thế, qua trọng là đối với em tốt như thế, em làm sao động lòng với kẻ khác được, như thế chẳng hợp logic chút nào!”

Sau mười giây trầm ngâm, Kẻ phiền phức gật gật đầu. “Nói cũng có lý.”

Tôi: “…”

Cái con người này từ trước đến nay chưa bao giờ biết đến bốn chữ “tự mình biết mình”!

Tôi vừa thở phào một cái thì nghe hắn nói tiếp: “Tạm thời tin tưởng em, đợi anh có cơ hội đi khảo sát thực địa, lúc đó mới định tội được.”

Tôi ngất! Lúc đầu không phải người nào đó bảo quá bận rộn không có thời gian đi Nhật cùng tôi sao?

***

Đến bây giờ thì thời gian đã mài mòn đi những góc cạnh của chúng tôi, công việc cũng chiếm gần như toàn bộ thời gian nên chúng tôi không còn sức đâu để cãi nhau, cho dù có lúc không vui thì cũng phải nghĩ rằng: cuộc sống không thể tránh khỏi những mưa giông gió giật, tin rằng cả hai luôn ở trong trái tim nhau, luôn cố gắng nỗ lực vì tương lai của nhau, còn các chuyện vụn vặt khác không quan trọng.

Trong cuộc sống vốn không có bạch mã hoàng tử nào không phải đi tiếp khách, cũng không có công chúa Bạch Tuyết nào không rụng tóc.

Khi hắn say, tôi nhẹ nhàng đắp chăn ấm lên cho hắn và mỉm cười.

Khi tóc tôi rụng trên gối, hắn sãn sàng nhặt giúp tôi mà không hề phàn nàn.

Đó mới là cuộc sống.