Bắc Đường Mặc Nhiễm nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng gặp lại Tạ Yên Nhiên sau khi khôi phục ký ức.
Sau khi gặp lại, câu đầu tiên nên nói là gì, nàng biểu tình như thế nào, thời tiết hôm đó ra sao, bọn họ sẽ mặc y phục màu gì, hoa văn gì….. Những việc này, y suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng lại không có tác dụng.
Hội nghị Tinh Chủ, Tạ Yên Nhiên lấy lý do thân thể không tiện để thoái thác không tới tham gia; thiếp mời đưa đến Tạ phủ vài lần, vẫn còn nguyên bị đưa trở về.
Bắc Đường Mặc Nhiễm là người thức thời, y biết Tạ Yên Nhiên không muốn gặp mình, nhưng Bắc Đường Mặc Nhiễm lại là người cố chấp, vì muốn gặp nàng nên bất luận thế nào cũng phải nhìn thấy nàng.
Đêm đến, Tạ Yên Nhiên mặc áo trong ở trên giường lăn qua lộn lại mà ngủ không được, lại đột nhiên nghe được ngoài phòng một tiếng sột sột soạt soạt.
Tạ Yên Nhiên chống người dậy, hướng ra ngoài hỏi: “Tiểu Hà?”
Một trận yên tĩnh, Tạ Yên Nhiên trong lòng kỳ quái, xuống giường đi đến trước cửa muốn đẩy cửa nhìn xem, lại nghe thấy sau cửa sổ truyền đến tiếng “Lạch cạch”.
Tạ Yên Nhiên nhíu nhíu mày, chậm rãi đến gần mở cửa sổ ra, lại bị Bắc Đường Mặc Nhiễm ở ngoài dọa sợ.
Tạ Yên Nhiên ánh mắt kinh ngạc: “Ngài…..”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn người trước mắt, nhận ra đã nhiều ngày không gặp Tạ Yên Nhiên, mọi lời nói trong lúc nhất thời đều chặn ở trong họng, cái gì cũng nói không nên lời.
Có lẽ là trầm mặc quá lâu, ánh mắt Tạ Yên Nhiên nhìn chàng từ kinh ngạc dần thành bất đắc dĩ: “Vương gia, sao ngài lại đến đây?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm giật giật môi, rốt cuộc có thể nói thành tiếng: “…… Nàng gọi ta là gì?”
Tạ Yên Nhiên ngẩn người, dời đi ánh mắt, chuyển tới bồn hoa lá cây bren cửa sổ, nàng nhớ rõ đây là lễ vật Bắc Đường Mặc Nhiệm tặng nàng năm sinh thần mười tuổi: “Vương gia, chuyện này không hợp lễ.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn nhìn Tạ Yên Nhiên, cố chấp nói: “Nàng gọi ta là gì?”
Tạ Yên Nhiên than nhẹ một tiếng: “Ngài đến đây chỉ vì chuyện này sao?”
“Yên Nhiên nàng,” Bắc Đường Mặc Nhiễm bỗng dưng có chút nghẹn ngào, “Không muốn gặp lại ta sao?”
Tạ Yên Nhiên gợi lên một tia tự giễu cười: “Ta đã nhìn Vương gia mười năm, không phải ngài trước sau chưa từng để ý sao? Vài ngày trước quấy rầy Vương gia, hiện giờ, Vương gia có thể yên tâm.”
“Yên Nhiên ――”
“Vương gia, chuyện trước đây ngài hỏi ta, từng làm ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng hiện tại ta đã hiểu vì sao ngài lại hỏi như vậy. Vương gia, ngài là người tốt, cho dù thế nào cũng không thèm để ý ta, cũng vì cự tuyệt ta mà áy náy. Có điều, ngài căn bản không cần thấy áy náy.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm buông đôi mắt đang nhìn Tạ Yên Nhiên, nhớ tới tiếng gió rào rạt ban đêm, đêm hôm nọ, y hỏi Tạ Yên Nhiên, nàng có hận một người không yêu nàng hay không, khi đó nàng nói thế nào?
“Vương gia, ta vẫn thế trả lời ngài, ngài không sai. Ta thích ngài, là ta lựa chọn, không mất mặt. Ngài không thích ta, là ngài lựa chọn, không mất mặt. Ta không có tư cách đi trách ngài, cho nên ngài thật sự không cần thấy áy náy.”
“Vương gia, ta biết vì sao hôm nay ngài đến đây. Thật ra ngài không cần nghĩ nhiều, ta mấy ngày nay cũng không phải tránh ngài, chỉ là ta còn có chút mệt, muốn nghỉ ngơi cho tốt. Cho nên ngài không cần lo lắng, không phải vì ngài.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe Tạ Yên Nhiên một hơi nói xong một đống lời nói, trầm mặc trong chốc lát, lại mạc danh mà xả ra một cái cười: “Nàng hiện giờ và bộ dáng trước đây giống y như đúc, càng hoảng loạn, càng nói nhiều. Thật ra cũng giống lúc nàng mất trí, hoảng hốt căng thẳng, cái gì cũng nói ra, nói so với ai càng có lý ――”
“Vương gia,” Tạ Yên Nhiên nhắm mắt, cắt ngang Bắc Đường Mặc Nhiễm, “Chuyện trước đây sau này không cần nhắc lại nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không cần nữa.”
Tạ Yên Nhiên rốt cuộc giương mắt nhìn về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm: “Ta hy vọng ta và Vương gia có thể quay lại dáng vẻ ban đầu.”
“Dáng vẻ ban đầu……” Bắc Đường Mặc Nhiễm lẩm bẩm, “Nếu ta không muốn?”
Tạ Yên Nhiên nắm chặt tay lại: “Vương gia, hà tất khó xử lẫn nhau?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn Tạ Yên Nhiên không nói gì, Tạ Yên Nhiên rũ xuống đôi mắt: “Muốn nói Yên Nhiên đều nói rồi, mong rằng Vương gia về sau có thể tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi. Vương gia, đêm tối đường xa, nghỉ ngơi sớm chút.”
Tạ Yên Nhiên nói xong liền đóng cửa sổ lại, đem Bắc Đường Mặc Nhiễm trầm mặc không nói ngăn cách bên ngoài, nhưng tiếng Bắc Đường Mặc Nhiễm ở ngoài cửa sổ vang lên.
“Yên Nhiên, nàng đối với ta có còn nửa phần tình ý hay không?”
Tạ Yên Nhiên cắn chặt môi dưới, không hé răng.
Bắc Đường Mặc Nhiễm lại nói: “Yên Nhiên, như nàng từng nói, nàng là một người rất kiên nhẫn. Kỳ thật bổn vương, cũng rất có kiên nhẫn.”
“Ta luôn cảm thấy nàng và Lạc Phi Phi không giống nhau, sự thật là vậy, hai người không giống nhau, vẫn luôn không giống nhau.”
Tạ Yên Nhiên nghe giọng điệu bình tĩnh của Bắc Đường Mặc Nhiễm, đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nàng xoay người mở cửa sổ, phát hiện ngoài cửa sổ sớm đã không còn bóng người.
Tạ Yên Nhiên ngẩng đầu, trời cao trăng sáng, một giọt nước mắt không hề báo trước rơi xuống.
Mấy ngày sau, Tạ Yên Nhiên đang ở trong phòng xem thư tịch, lại nghe ngoài phòng có một trận ồn ào, là tiếng cãi nhau của Tạ tướng và Tạ công tử.
Tạ Yên Nhiên buông sách, đẩy cửa ra ngoài, không ngờ rằng vốn dĩ Tạ tướng và Tạ công tử đang khắc khẩu kịch liệt vừa thấy Tạ Yên Nhiên liền đột nhiên im bặt.
Tạ Yên Nhiên có chút nghi ngờ, muốn mở miệng hỏi, liền thấy Tạ công tử thấp giọng mắng vài câu, phất tay áo bỏ đi. Mà Tạ tướng thở dài, quay đầu nhìn về phía Tạ Yên Nhiên, phân phó nàng mấy ngày nay cứ ở Tạ phủ, không cần tùy tiện đi lại.
Tạ Yên Nhiên tự nhiên là đồng ý rồi rời đi, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn không có hết, nàng trở về phòng liền cho Tiểu Hà đi khắp phủ hỏi thăm Tạ tướng cùng Tạ công tử vì sao cãi nhau. Nhưng Tiểu Hà lại chưa mang được tin tức gì về tới, chỉ nói người trong phủ đều giữ kín như bưng.
Tạ Yên Nhiên trong lòng càng hoang mang, phân phó Tiểu Hà ra ngoài phủ hỏi thăm, lúc này Tiểu Hà đem về tin tức khiến Tạ Yên Nhiên cực kỳ kinh ngạc.
“Tiểu thư,” Tiểu Hà thở hổn hển, “Hiện tại, hiện tại đầu đường cuối ngõ đều ở truyền, nói tiểu thư ở tại Thần Vương phủ, sớm đã cùng thần vương có, có……”
Tạ Yên Nhiên nắm chặt trong tay quyển sách: “Có cái gì?”
“…… Tiếp xúc thân thể…..”
Tạ Yên Nhiên một trận hoảng hốt, quyển sách trên tay cuốn “Bang” một tiếng rơi xuống mặt đất, Tiểu Hà vội đỡ lấy Tạ Yên Nhiên: “Tiểu thư ――”
“Phụ thân và ca ca cũng là vì việc này khắc khẩu?”
“Là, công tử muốn đi tìm thần vương điện hạ, bị lão gia ngăn cản. Tiểu thư, kỳ thật tìm thần vương cũng không có tác dụng……”
“Sao lại vô dụng” Tạ Yên Nhiên trào phúng nở nụ cười, “Ta ở trong phủ ngài ấy ngây người cũng có mấy tháng, tin tức trong mấy tháng đó, đương nhiên là bởi vì quan hệ hoàng gia mới bị che kín. Hiện giờ mới mấy ngày liền bị truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, muội nói đi, là bút tích của ai?”
“Thần vương……” Tiểu Hà không thể tin được, “Thần vương vì sao muốn làm nhục danh tiết của tiểu thư?”
“Danh tiết……” Tạ Yên Nhiên đẩy Tiểu Hà đang đỡ nàng ra, cô đơn tới trước cửa sổ, “Kỳ thật danh tiết của ta từ lúc hôn mê ở Đại Hùng Quốc trở về cũng đã không còn nữa. Ngài ấy làm vậy, cũng không tổn hại ta cái gì, chỉ là……”
“Nếu thật là ngài ấy làm, sẽ mau có người dâng thư, buộc tội thần vương và chuyện của ta.”
“Sau đó thì sao?” Tiểu Hà vòng bất quá cong tới, “Thần vương vì cái gì muốn để người khác buộc tội chính mình?”
Vì cái gì, Tạ Yên Nhiên đưa tay che ở trước mắt, nhìn ánh mặt trời từ khe hở ngón tay rọi vào, đúng vậy, vì cái gì, Bắc Đường Mặc Nhiễm, chẳng lẽ ngài thật sự giống ta đang nghĩ, ngài, muốn cưới ta sao?
Bên tai nàng vọng về lời hôm đó y nói.
“Yên Nhiên, nàng và Lạc Phi Phi không giống nhau.”
Cho nên, ta và Lạc Phi Phi không giống nhau.
Cho nên, ngài có thể buông Lạc Phi Phi, lại không chịu buông tha ta, cho dù phải dùng một cách sẽ khiến ta hận ngài.
Cho nên, Bắc Đường Mặc Nhiễm, ngài rốt cục là vì cái gì?