Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ Tế Tế còn đang nhạt nhòa nước mắt thì lại nhìn thấy Tế Tế chớp chớp đôi mắt to tròn: “Mẹ…”

Sao mà hoảng sợ và vui mừng đều tới đột ngột như vậy chứ.

Mẹ Tế Tế nhanh chóng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bà nổi giận gầm lên một tiếng, kéo tấm chăn đang đắp trên người Tế Tế xuống, nghiêm khắc vỗ xuống đầu cô nàng một cái, sau đó mới xoay người lau nước mắt vẫn đang chảy ào ào bên khóe mắt.

Tế Tế nôn xong đã thoải mái hơn rất nhiều, cô không xem mấy bác sĩ đang bận rộn lau chùi quần áo của mình, chỉ lo nhắm mắt nghỉ ngơi. Mẹ Tế Tế thì tinh mắt tóm được nhân vật then chốt trong đám bác sĩ là Giang Túy Mặc, tiến tới hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi bị làm sao thế?”

“Cô ấy điển hình cho…” Giang Túy Mặc dừng lại một chút, chờ Tế Tế dựng thẳng lỗ tai lên nhìn về phía anh: “ăn nhiều tiêu không kịp.”

Mẹ Tế Tế thở dài một hơi, đang định bắt đầu quở mắng Tế Tế, nhưng lại không ngờ rằng thời giờ bác sĩ đều thích nói hai chữ kia —

“Nhưng mà…”

Giang Túy Mặc cúi đầu nhìn bệnh án, trên mặt chẳng hề có chút hài hước nào: “Từ kết quả kiểm tra trước mắt có thể thấy, bệnh nhân có triệu chứng viêm dạ dày cấp tính.” Câu này là nói với hai mẹ con Tế Tế, nhưng câu sau thì quay sang nói với đám sinh viên thực tập: “Loại trừ khả năng viêm loét dạ dày xuất huyết, trước khi nội soi và kiểm tra Helicobacter pylori thì không thể kết luận bệnh nhân bị nhiễm Helicobacter pylori cấp tính hay nhiễm trùng mầm bệnh khác ngoài Helicobacter pylori dẫn tới viêm dạ dày cấp tính…”

Hồ Tế Tế nghe ong cả đầu, cuối cùng cũng nghe hiểu được ý của anh ta — cô phải ở lại nằm viện quan sát thêm vài ngày.

Ăn mấy nồi lẩu tới mức nằm viện, sự kiện này lại viết thêm một trang sử chói lọi vào cuộc đời tham ăn của Hồ Tế Tế.

Hồ Tế Tế nằm trong phòng bệnh khoa Nội Tiêu hóa đón nhận lời an ủi hỏi thăm từ khắp bốn phương tám hướng, câu chuyện của cô còn được tuyên truyền trắng trợn trên Weibo của tòa soạn, chủ biên mảng đời sống của tòa soạn còn bình luận về hành vi anh dũng của cô như thế này “Ăn tới nổ bụng cũng chẳng đau, ta dùng máu mình tiến Hiên Viên”, Hồ Tế Tế cảm động muốn khóc, chỉ hận không thể lập tức xuất viện, phất cao lá cờ ăn uống muôn năm.

Nhưng một nữ anh hùng cho dù có oanh liệt tới đâu mà không trang điểm thì cũng chả ra làm sao, sau một đêm hỗn loạn, sáng hôm sau khi Tế Tế tỉnh dậy thì mặt mày tiều tụy, lẻ loi nằm trên giường bệnh. Bây giờ là tám giờ rưỡi, vừa đúng lúc các bác sĩ đi thăm phòng bệnh, người nhà không thể vào thăm. Từ xa xa Tế Tế đã nhìn thấy mấy sinh viên thực tập và bác sĩ chủ trị đi theo sau Giang Túy Mặc, anh ta vẫn là dáng vẻ nổi bật như thế, áo sơ mi quân trang gọn gàng chỉnh tề, áo blouse trắng phẳng phiu tới mức khó mà tìm ra được vết nhăn nào.

Giang Túy Mặc đi tới từng giường bệnh, đọc ghi chép trên bệnh án, xem đơn thuốc, hỏi thăm bệnh nhân, sau đó hơi nghiêng người nói gì đó với mấy bác sĩ thực tập phía sau, đám bác sĩ tay mơ kia vùi đầu ra sức ghi lại, còn liên tục gật đầu. Cuối cùng, anh đi về phía Hồ Tế Tế, đứng yên, nhìn cô khoảng chừng năm sáu giây mới hơi nhếch khóe môi lên, coi như yên lặng chào hỏi.

Lúc này Hồ Tế Tế mới giật mình, hình như người này không thích cười cho lắm, chẳng khác gì mấy nhân vật nam phúc hắc trong các tiểu thuyết ngôn tình cả, động một tí là hơi híp lại đôi mắt hẹp dài lộ ra nụ cười “đầy ý vị”. Có thể làm tới phó chủ nhiệm, nói thế nào cũng phải ba, bốn chục tuổi rồi, là năm tháng tàn khốc vô tình đã khiến anh ta nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ đời chỉ là hư ảo nên mới nghiêm túc như vậy sao?

Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn tấm “ảnh thẻ” – đã trải qua camera làm đẹp, PS và một loạt các phần mềm chỉnh sửa ảnh khác mà các bạn có thể nghĩ tới, được dán trên thẻ bệnh nhân mang tên Hồ Tế Tế ở trước giường, nói với vẻ rất tùy ý: “Ảnh thẻ chụp đẹp thế này, cha mẹ cô có thể nhận ra cô được sao.”

Hồ Tế Tế mặt mộc – ngay cả kem dưỡng ẩm cũng chưa kịp bôi, tóc tai thì bù xù – thề thốt: “Tôi chỉ chỉnh độ sáng!”

Giang Túy Mặc ngẩng đầu kiểm tra bình dịch truyền trên giá, nhìn từ góc độ của Tế Tế thì lại có hiệu quả chỉnh sáng của phần mềm chỉnh sửa ảnh, như thể cả người anh được phủ thêm một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, lúc mắt hơi rũ xuống, hai hàng mi tạo thành cái bóng hình quạt bên dưới khóe mắt, từ sống mũi cao thẳng tới hầu kết đang khẽ phập phồng tạo nên một đường cong hoàn mỹ đầy mê người, thấp thoáng dưới chiếc áo sơ mi quân trang màu xanh với khuy áo trên cùng không cài và chiếc cà vạt cùng màu tượng trưng cho kỷ luật và sự nghiêm túc là vẻ cấm dục… khiến người ta không thể nào kiềm chế nổi.

Hồ Tế Tế chợt nhớ tới mấy câu mà cô bạn thân Tô Tử An nói với cô trước hôn lễ: “Tế Tế, có lẽ cậu giận tớ kiên quyết đòi gả cho Lộ Dương, dù rằng anh ấy không quên được mối tình đầu, phản bội tớ hết lần này tới lần khác, nhưng đến lúc cậu toàn tâm toàn ý thích một người rồi thì cho dù anh ấy có là hạng người gì, đối xử với cậu tốt hay không tốt thì trong lòng cậu cũng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là cậu không thể để anh ấy chạy thoát được.”

Tiếp đó, Tế Tế lại nhớ tới những lời bạn trai cũ kiêm bạn tốt Giản Kỳ đã từng mắng cô trước lúc chia tay: “Cái đồ mập chết nhà cậu, ông đây biết cậu không hề yêu tôi, nhưng ông đây nói cho cậu biết, một ngày nào đó cậu cũng sẽ gặp được một người đàn ông khiến cậu yêu như tôi đã yêu cậu vậy, mà anh ta cũng sẽ không yêu cậu như cậu đã chẳng yêu tôi, cho cậu bị ngược chết luôn!”

Tế Tế thu hồi ánh mắt vẫn đang dính chặt trên người Giang Túy Mặc, nghĩ thầm, vì thích một người không thích mình mà cam tâm tình nguyện bị ngược chết sao, hừ, loại chuyện thế này cũng chỉ có hai đứa ngốc các cậu mới làm thôi.

“Loại trừ khả năng nhiễm Helicobacter pylori cấp tính, kết luận là do ăn uống quá độ nên sức miễn dịch suy giảm khiến các vi khuẩn khác xâm nhập dẫn tới viêm dạ dày cấp tính. Tiếp tục cho bệnh nhân dùng thuốc viên belladonna cùng với berberine, truyền tĩnh mạch bằng nước muối sinh lý kết hợp đường glucose.” Giang Túy Mặc nói xong thì nhìn về phía Tế Tế: “Trong vòng hai ngày hôm nay và ngày mai, nếu như bệnh tình không tái phát thì ngày kia có thể xuất viện, dùng thuốc tiêu viêm ba ngày, ngày thứ tư tới lấy thuốc uống.” Tế Tế nhìn lại anh ta, chỉ nghe thấy anh ta lại bổ sung: “Nói tóm lại là không thể ngừng thuốc.”

Tôi sẽ không từ bỏ việc điều trị, tôi nhất định phải sống lâu hơn anh một trăm năm! Tế Tế hừ hừ bằng giọng mũi, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.

Tế Tế ăn một chút cháo lỏng, mơ mơ màng màng ngủ một lát, sau đó bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm hấp dẫn, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm trà trộn trong giới mỹ thực của bản thân, cô nàng có thể khẳng định rằng mùi thơm này đến từ một quầy bán đồ ăn không có biển hiệu rất nổi tiếng ở đường Nam Hậu – món tôm hùm ngũ vị hương siêu cay.

2 1

Đây là kẻ nào chứ!! Tế Tế hệt như Phàn Khoái xông vào Hồng Môn Yến cứu Lưu Bang, tròng mắt muốn bật ra ngoài, sau đó nhìn thấy Giản Kỳ đang ôm một hộp tôm hùm ngũ vị hương siêu cay ngồi trên ghế dựa cạnh giường bệnh.

Tế Tế gào lên: “Cậu không biết hiện giờ tôi không thể ăn mấy món kích thích này sao?”

“Tôi biết chứ.” Giản Kỳ cười, lộ cả hàm răng trắng bóc.

“Vậy cậu còn đưa tới cho tôi ăn!”

“Cậu hiểu nhầm rồi, đây là đồ ăn vặt tôi mang theo trong lúc tới xem cảnh ngộ bi thảm của cậu thôi.” Giản Kỳ nói, sau đó đeo bao tay dùng một lần vào, xách một con tôm hùm lên, bóc vỏ một cách vô cùng lưu loát, chưa đầy mười lăm giây, cả con tôm thơm ngào ngạt đã bị nhét vào trong miệng cậu ta.

Không hổ là bạn trai cũ đại gian đại ác trong truyền thuyết, trước kia yêu cô thì yêu tới long trời lở đất, bây giờ hãm cô cũng hãm tới tận lục phủ ngũ tạng như vậy.

Giản Kỳ không nói giỡn, Tế Tế nhìn cậu ta chỉ mất mấy phút đồng hồ đã xử xong năm sáu con tôm hùm, trên tay còn dính nước tương sẫm màu, bên môi thì để lại vệt dầu cay bóng loáng, bên cạnh người phảng phất mùi thơm đặc trưng của tôm hùm. Tế Tế biết rõ, giờ này muốn mua tôm hùm ngũ vị hương siêu cay không thương hiệu kia phải xếp hàng ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, Giản Kỳ phải trăm phương nghìn kế nằm gai nếm mật cỡ nào mới nghĩ ra một cách trả thù bạn gái cũ, cũng chính là cô nàng, độc ác tàn nhẫn tới mức đó.

“Cho tôi ăn một miếng!” Tế Tế bất chấp cả bệnh tật mà ngồi dậy, vươn bàn tay hữu nghị ra trước mặt Giản Kỳ.

“Tế Tế à, kiềm chế chút đi.” Giản Kỳ lại lấy từ trong túi nilon bên cạnh ra một lon bia, bật nắp lon, sau đó hớp một ngụm, sảng khoái kêu một tiếng “đã quá!”, rồi lại tiếp tục bóc tôm hùm: “Hôm nay tôi tới chủ yếu là để thăm cậu, thuận tiện trò chuyện với cậu một chút, không có ý gì khác.”

“Ăn tôm hùm thì thôi đi, ngay cả bia cũng mang theo, còn bảo là không có ý gì khác.” Tế Tế nghiến răng: “Cảnh ngộ bi thảm của tôi cậu cũng thấy rồi, lăn đi được rồi đấy.”

“Đừng như vậy chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng từng yêu nhau, đều là mối tình đầu của nhau cả, giữa thời thanh xuân rồi sẽ qua kia, tôi đã yêu em, yêu trọn vẹn một đoạn quá khứ.” Giản Kỳ thưởng thức tôm hùm với vẻ mặt khoa trương như mấy người dẫn chương trình mỹ thực, chẹp miệng, tuôn ra một loạt lời kịch cẩu huyết xong thì mới nói: “Tôi tới đây ấy à, chuyện quan trọng hàng đầu là xem trò cười của cậu, còn thứ hai à… Thôi thì nói cho cậu biết vậy, Tử An nói là muốn ly hôn.”

Có người vén rèm cửa lên, ánh mặt trời chói lóa đột nhiên chiếu lên mặt Tế Tế, trước mặt cô đột nhiên trở nên trắng xóa, hệt như hôm Tô Tử An kết hôn, trên người khoác một chiếc váy cưới dài trắng muốt. Rèm cửa sổ lại bị kéo xuống, Tế Tế chớp mắt mấy cái: “Cậu ấy mới kết hôn chưa được bao lâu, sao lại muốn ly hôn chứ…”

“Thế lúc đầu là ai khóc lóc còn đau lòng hơn cả mẹ người ta, mong ngóng Tử An mau chóng nhận ra bộ mặt tên kia, tranh thủ ly hôn nhân lúc còn sớm hả?” Giản Kỳ liếc cô nàng, liếm sạch nước tương dính trên ngón tay: “Phụ nữ các cậu là dối trá nhất, lúc người ta chưa kết hôn thì khuyên người ta chia tay, người ta kết hôn rồi thì cho dù biết người ta lấy phải một tên cầm thú cũng nhất quyết muốn khuyên người ta chớ suy nghĩ linh tinh, đừng nên vội vàng ly hôn.”

“Tôi muốn gọi điện thoại cho Tử An!” Tế Tế đảo loạn lên, tìm khắp nơi, không biết vừa rồi đã vứt điện thoại tới xó nào.

“Đừng mà em gái, người ta còn đang ở cữ đấy, cậu vừa nói là lải nhải không dứt, để cho con người ta có cơ hội được bú sữa mẹ có được không.” Giản Kỳ dứt lời, lại nốc bia ừng ực, rất có dáng vẻ đang ngồi nhậu với đám bạn giang hồ, ai mà ngờ rằng tên này là một công chức nghiêm túc đứng đắn bậc nhất trong tất cả các văn phòng cơ quan chính phủ, tháng trước còn nhờ bài thơ “Tổ quốc của tôi Đảng của tôi” mà đoạt giải nhất cuộc thi viết nhân dịp Quốc khánh do thành phố N tổ chức cơ chứ.

Đôi mắt Tế Tế đầy trông mong mà nhìn Giản Kỳ, trong lúc cô phải uống cháo lỏng thì cậu ta lại sảng khoái ăn tôm hùm, bản thân cô thì đừng nói là ăn, ngay cả liếm một chút cũng không được. Giản Kỳ ăn uống no nê, xoa bụng, cuối cùng liếc mắt nhìn dáng vẻ chán nản của Hồ Tế Tế, nghĩ ngợi một chút, móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa xe, đặt lên trên chăn của Tế Tế.

“Đây không phải là của tôi sao?” Tế Tế nắm chặt chìa khóa chiếc xe BYD F0 của mình, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Ba mẹ cậu bảo tôi lái xe tới đây, bảo cậu mai mốt xuất viện thì tự lái xe về nhà, bọn họ không tới đón cậu đâu.”

“Tại sao chứ!” Trong lòng Hồ Tế Tế đầy căm phẫn, lẽ nào mình lại tệ đến nỗi bị bao nhiêu người xa lánh thế sao?

Giản Kỳ bỗng nhiên dùng ánh mắt vô cùng đồng cảm mà nhìn cô, lắc đầu: “Họ đi Vũ Hán du lịch rồi.”

Hồ Tế Tế gục đầu, tỏ vẻ không muốn nhìn thế giới này thêm một giây phút nào nữa hết.

Giản Kỳ đi một lúc thì bảo vệ bãi đậu xe dưới lầu lại tìm tới: “Ai là đồng chí Hồ Tế Tế?”

“Là tôi.”

“Chiếc F0 kia là của cô sao?”

“Đúng vậy, sao thế ạ?”

“À, vừa rồi lúc anh chàng kia lái tới nói là để qua đêm, chỗ chúng tôi quy định muốn đậu qua đêm thì phải nộp thêm năm đồng.” Ánh mắt người bảo vệ mang theo vẻ kiên định không gì sánh nổi, ra sức bảo vệ lợi ích đơn vị.

“Sao lúc đó chú không đòi tiền cậu ta luôn chứ?”

“Cậu ta nói có qua đêm hay không còn phải hỏi ý cô, bảo tôi lên xác nhận với cô.”

Những người bệnh khác đều bắt đầu quan sát Hồ Tế Tế với ánh mắt khác thường.

Tế Tế nhạy cảm lập tức phát hiện ra sự uyên thâm của tiếng Trung: “Chú à, mong chú nói cho đầy đủ, không phải là cậu ta muốn tới qua đêm, mà là xe của cháu muốn đậu qua đêm ở bãi đậu xe của bọn chú.”

“Phải phải phải, là xe của cô, một chiếc F0 thôi còn muốn khoe khoang gì chứ.” Bảo vệ bước tới, xòe tay ra đòi tiền.

Hồ Tế Tế giao tiền đậu xe xong, nghĩ bụng, cuộc sống này thật là mệt mỏi.