Quyển 4 – Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân

Vũ Văn
Dịch xoay người lại. Đôi lông mày khí khái của hắn đang nhíu lại không thoải
mái, trong ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc và khó hiểu.

Trong
mắt hắn, bóng người đang quỳ trên mặt đất kia có một loại gai mắt nói không nên
lời.

Tạ Hoài
Mân mặc một bộ thường phục màu hồng cánh sen, khiến nàng nhìn có vẻ không quá
gầy, mái tóc ẩm ướt còn xõa trên vai, rủ xuống hai bên, làm nổi bật gương mặt
chỉ nhỏ bằng một bàn tay của nàng, làn da nhẵn mịn trong sáng như sứ trắng. Tuy
cúi đầu thấp tầm mắt, nhưng tròng mắt dưới đôi mi không ngừng chuyển động.

Trong
khoảnh khắc đó, tâm trạng của hắn thoáng xao động, cuối cùng cũng có chút an
tâm – đã nhìn thấy nàng thật sự bình yên vô sự.

“Đứng
lên đi, mặt đất lạnh.” Ngữ khí bình thản.

“Tạ ơn bệ
hạ.” Tạ Hoài Mân đứng lên, nhưng đầu vẫn không ngẩng.

“Ngươi
biết là trẫm?” Hắn hiếu kỳ.

Tạ Hoài
Mân đáp: “Bệ hạ từng ban thưởng cho hạ quan một chiếc ô. Tuy công công không
nói, nhưng thần thấy chiếc ô đó là vật trong hậu cung, không phải thứ mà quan
viên có thể dùng. Bởi vậy mới tiếp tục suy luận, không khó đoán ra thân phận
của bệ hạ.”

Vũ Văn
Dịch không khỏi mỉm cười.

“Ngươi
rất thông minh.”

“Bệ hạ
quá khen.” Tạ Hoài Mân đúng mực đáp lời.

Vũ Văn
Dịch bước ra khỏi bóng của khóm trúc, đi tới trước mặt nàng.

“Lần ôn
dịch ở Giang Nam này, công trạng của Tạ đại phu rất lớn, đặc biệt là chuyện
dịch chuột, có thể coi là giành công đầu. Ngươi, đã lập được công lớn!”

Tạ Hoài
Mân chỉ cúi người nói: “Công trạng của thần đổi lấy từ tính mạng của dân chúng,
thần không cần công danh gì, chỉ mong bách tính được cả nhà an khang, an cư lạc
nghiệp.”

Ý cười
trên gương mặt Vũ Văn Dịch càng rõ ràng, nhìn chằm chằm cái đầu cúi gằm của
nàng.

“Ngươi
nói rất đúng. Nhưng dù sao Tạ đại phu đã lập công, nên luận công ban thưởng.”

Tạ Hoài
Mân mở to mắt. Dù có khiêm tốn thế nào, lúc này lỗ tai cũng dựng thẳng lên.
Nàng nghe hoàng đế nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi là y quan áo đỏ của nội y
giám, thái y đứng hàng ngũ phẩm, được phép lên điện.”

Cuối
cùng Tạ Hoài Mân cũng ngẩng đầu lên.

Lập tức
thăng bốn cấp, từ công nhân viên chức bình thường lên làm cán bộ cấp phó phòng,
trời có sập xuống cũng không quá đáng. Chiêng trống vang trời, hoa tươi pháo
nổ. Đại phu Tiểu Tạ lập tức cười nịnh nọt, định quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Chỉ là
gối còn chưa chạm đất, cổ tay đã bị nắm lại.

“Đã nói
không cần.” Ngữ khí tuy mang theo vẻ mệnh lệnh nhưng lời nói lại rất ôn hòa.

Tạ Hoài
Mân ngẩn người đứng thẳng lại, nhìn nhìn cánh tay bị Vũ Văn Dịch nắm, lại nhìn
nhìn vị hoàng đế cao quý kia, nhất thời có chút mơ hồ.

Giây
tiếp theo, Vũ Văn Dịch buông tay nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như vừa rồi
không hề xảy ra chuyện gì.

Tạ Hoài
Mân vô thức xoa xoa cổ tay, bầu không khí giữa hai người trở nên có chút xấu
hổ.

Sau đó
vẫn là Vũ Văn Dịch hắng giọng, tiếp tục nói: “Nói công lao của ngươi rất lớn
còn vì loại thuốc trị dịch chuột ngươi phát minh ra, công hiệu rõ ràng. Chư vị
lão thái y trong y cục vô cùng khen ngợi. Mấy ngày trước Tần quốc đưa tới quốc
thư, ngàn vàng xin phương thuốc, còn mời ngươi tới Tần quốc một chuyến.”

Tạ Hoài
Mân kinh ngạc: “Bệ hạ không đồng ý đấy chứ?”

“Đồng ý
cái gì?” Hoàng đế giả bộ hồ đồ.

Tạ Hoài
Mân vội vàng nói: “Chính là chuyện đi Tần quốc đấy ạ. Thần không muốn tới chỗ
bọn họ. Chuyện cao Như Ý lần trước có lẽ bọn họ hận thần đến chết. Dịch chuột
lần này cũng phát xuôi theo dòng nước, thần luôn cảm thấy chuyện này có quan hệ
tới bọn họ. Nếu thần đi Tần quốc, sợ rằng sẽ bị nghiền xương thành bụi. Bệ hạ coi
như thần có công, thương xót cho thần đi!”

Vũ Văn
Dịch cảm thấy một tràng phát biểu này của nàng vô cùng thú vị, không khỏi lần
đầu tiên trong đời muốn trêu chọc nàng: “Nhưng nếu không đồng ý, quan hệ hai
nước căng thẳng, chiến loạn phát sinh, sinh linh đồ thán thì phải làm sao?”


điều, Tạ Hoài Mân không phải người ăn không ngồi rồi, nàng hùng hồn nói lý lẽ:
“Sự hưng vong của quốc gia là trách nhiệm của toàn dân, sao có thể đổ lên đầu
một nhân sĩ nước láng giềng như thần được? Huống hồ, Đại Ly đường đường thực
lực hùng mạnh, quân trang đầy đủ, sao có thể để Tần quốc chèn ép trục lợi như
thế. Nếu bệ hạ có thời gian ở đây đặt vô số giả thiết, còn không bằng tập trung
vào chuyện cao Như Ý. Lần này Giang Nam tổn thất rất nặng, trong chốc lát khó khôi
phục như trước, nếu Tần quốc lợi dụng lúc này đẩy mạnh tiêu thụ cao Như Ý trong
dân gian, lừa gạt bách tính hút thứ đó để quên đau khổ trước mắt, cảnh tượng
tương lai sẽ rất khủng khiếp. Đại Ly rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Sắc mặt
Vũ Văn Dịch lập tức trầm xuống.

Tạ Hoài
Mân thấp thỏm, vội vàng nói: “Thần nói sai gì rồi ạ?”

“Không.
Ngươi nói không sai.” Giọng nói Vũ Văn Dịch trầm thấp: “Ngươi nghĩ rất chu đáo.
Trẫm không nhìn lầm ngươi.”

Tạ Hoài
Mân tận dụng mọi cơ hội a dua: “Bệ hạ anh minh.”

Vũ Văn
Dịch khẽ cười: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Sau này cùng trẫm
hồi kinh.”

“Vâng.”

Vũ Văn
Dịch đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa viện, hắn bỗng dừng chân, xoay người
nói: “Công danh của ngươi, không phải đổi lấy từ mạng sống của bách tính. Mà từ
những bách tính may mắn thoát chết trao tặng.”

Tạ Hoài
Mân kinh ngạc nhìn hắn. Ly đế lại ung dung xoay người, rời đi rất nhanh.

Tạ Hoài
Mân gãi đầu. Tâm tư lãnh đạo đúng là khó đoán.

Ngô
Thập Tam thò đầu vào từ trên tường, không cẩn thận bị Tạ Hoài Mân nhìn thấy.

“Họ Ngô
kia! Cậu lăn ra đây cho tôi!” Tiểu Tạ rít lên.

Ngô
thiếu gia rất oan ức lê từng bước tới gần: “Chuyện đó… Thật ra… người ta, không
phải họ Ngô!”

“Mặc kệ
cậu họ Ngô hay họ Sở.” Tạ Hoài Mân cười âm u: “Cậu thành thật khai báo cho tôi,
rốt cuộc là thế nào?”

Ngô
Thập Tam cảm thấy vô cùng phiền muộn. Theo kế hoạch đã định, thân phận của cậu
ta không phải bị vạch trần trong tình huống thế này. Trong kế hoạch của cậu ta
có sự nghiệp vĩ đại, có giai nhân ái mộ, có công tử ăn chơi trác táng xoay mình
biến thành nam nhi đầy chí khí. Đến lúc đó, Tiểu Tạ sẽ ngẩn người hỏi: Thập
Tam, rốt cuộc cậu là ai? Khi đó hắn mới nhẹ nhàng nói ra thân thế.


không phải giống hiện giờ, bị nha đầu Tạ Hoài Mân này chỉ vào mũi ép hỏi không
chút phong phạm: “Rốt cuộc cậu có nói hay không?”

Kế
hoạch luôn không theo kịp biến hóa, Ngô Thập Tam day day huyệt thái dương.

“Ngươi
để ta nghĩ đã.”

Tạ Hoài
Mân châm chọc: “Ngay cả cậu cũng không biết mình là ai? Cậu làm thế nào mà sống
được đến giờ không biết.”

Ngô
Thập Tam ủ rũ: “Đã phối hợp một năm rồi, vì sao không phối hợp thêm một thời
gian nữa?”

“Tôi
cũng muốn thế lắm!” Tạ Hoài Mân ném cho cậu ta một cái nhìn khinh bỉ: “Nhưng
người khác thì không, cậu đã dẫn cả hoàng đế tới rồi, tôi còn có thể giả vờ câm
điếc hay sao? Cậu nói xem, nếu tôi có một ông anh trai hoàng đế, tôi sẽ là cái
gì?”

Ngô
Thập Tam ngu hết thuốc chữa: “Là gì?”

Tạ Hoài
Mân bùng nổ.

Trong
thời khắc Ngô Thập Tam cảm thấy đường xuống địa ngục mở ra, cuối cùng cũng
không do dự nữa, gào lên: “Ta nói! Ta nói! Ta là Ngô vương của Tân Lăng phủ,
trong tôn thất đứng hàng thứ mười ba! Tiên hoàng là bác của ta!”

“À.” Tạ
Hoài Mân trở lại vẻ bình thường: “Thì ra là Ngô vương điện hạ.”

Ngô
Thập Tam hỏi: “Từng nghe nói đến chứ?”

Tạ Hoài
Mân lắc đầu: “Chưa từng.”

Ngô
Thập Tam ngã ngửa: “Tân Lăng ấy! Tân Lăng tuấn nam mỹ nữ ấy!”

Tạ Hoài
Mân vuốt cằm đánh giá cậu ta: “Đúng là không ngờ nhà. Cậu lột tầng da bên ngoài
xuống cho tôi nhìn thử coi.”

Lần này
Ngô Thập Tam thật sự hoảng sợ, run run hỏi: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi biết ta
dịch dung?”

“Tôi
còn biết cậu đánh phấn nữa cơ!” Tạ Hoài Mân chế nhạo.

Nàng
còn tự khoe mẽ: “Ngô vương gia, không nói dối ngài, tôi đây là đệ tự kín của y
thánh Trương Thu Dương, còn cái gì chưa từng nhìn thấy. Chút tiểu kỹ mặt nạ này
của ngài còn chưa đủ để tôi nhìn vào mắt đâu!”

Nhưng
sự thật là, khi hai người quen biết được hơn nửa năm, một ngày, Ngô Thập Tam
say rượu ngã ra đất, Tạ Hoài Mân đi tới dìu cậu ta lên, nhìn thấy mặt cậu ta bị
cạnh bàn vạch ra một tầng da, lúc đó nàng mới phát hiện trên mặt thằng nhóc này
trùm thêm một tầng gì đó. Đương nhiên chuyện này cả đời Tạ Hoài Mân cũng sẽ
không nói ra.

Sau khi
bị khinh bỉ đủ rồi, Ngô Thập Tam đi tháo mặt nạ.

Trình
tự cũng thật phiền phức, phải dùng loại thuốc đặc biệt đổ vào bồn nước hòa tan,
sau đó dùng thứ gì đó tương tự như kem dưỡng da xoa lên mặt, làm mềm lớp mặt
nạ, sau đó dùng nước thuốc rửa đi.

Lằng
nhằng một lúc lâu, cuối cùng làn da cũng nhìn thấy mặt trời, Tạ Hoài Mân tò mò
vươn tới trước nhìn kỹ.

Không
nhìn thì thôi, vừa nhìn, bi thương trong lòng lập tức trào lên.

“Thập
Tam…” Ngay cả giọng nói của Tạ đại phu cũng run run.

Ngô
Thập Tam không kìm nén được đắc ý: “Thế nào? Đẹp trai không? Không phải ta tự
tâng bốc, hoàng gia nhiều thiếu niên như vậy, chỉ có ta và hoàng đế là tướng
mạo xuất sắc nhất.”

“Đúng
vậy. Đúng vậy.” Vẻ mặt Tạ Hoài Mân tràn đầy cảm thông, vươn tay khẽ khàng chọc
chọc da mặt cậu ta, bỗng nhiên tràn ngập lòng tin vỗ một cái lên vai Ngô vương
gia: “Yên tâm đi, Thập Tam! Nể mặt chúng ta là anh em, hôm nay tôi chấp nhận
không ngủ, điều chế thuốc cao thật tốt cho cậu, đảm bảo bôi đến đâu hết mụn đến
đấy, dùng cho da nhạy cảm, không tái phát, hiệu quả nhanh, không có bất cứ tác
dụng phụ nào! Ngày mai cậu ngủ một giấc thật say, ngày kia tỉnh dậy lại là một
hảo hán!”

Ngô
Thập Tam không hiểu gì: “Ngươi đang nói gì vậy?”

Tạ Hoài
Mân tìm cái gương đến: “Tự cậu xem đi.”

Gương
mặt nhỏ, làn da trắng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đôi mắt, cái miệng
đều mang theo vẻ đào hoa phong tình, dáng vẻ không chê vào đâu được. Chỉ là…

“Cái
gương này lau chưa khô à?”

“Đồ
ngốc! Là mụn trên mặt cậu đấy!”

Cái
gương rơi trên mặt đất, keng một tiếng, cũng may là gương đồng nên không vỡ.

“Tiểu
Tạ…” Ngô vương gia nhào tới: “Ngươi nhất định phải cứu ta! Ta không cách nào
gặp người nữa…”

Tạ Hoài
Mân kiên nhẫn hỏi: “Đã bao lâu cậu không tháo mặt nạ rồi?”

Ngô
Thập Tam nói: “Tháo mặt nạ rất phiền phức, mười ngày nửa tháng ta mới tháo ra
rửa mặt một lần…”

Vẻ mặt
Tạ Hoài Mân cũng méo xệch theo, suy nghĩ xem nên làm thuốc cao hay trực tiếp
đập chết thằng nhóc này.

Ngô
Thập Tam không cam lòng, tự sướng hỏi: “Tuy rằng như vậy, nhưng ngươi vẫn cảm
thấy ta rất tuấn tú đúng không?”

“Đúng
vậy, đúng vậy!” Tạ Hoài Mân cười có lệ: “Nếu như mụn, trứng cá và tàn nhang
đang lưu hành.”

Ngô
vương gia lại ôm gương ai oán không ngừng.

Tên
viết trên hộ chiếu của Ngô Thập Tam là Vũ Văn Diệp, Tạ Hoài Mân đề nghị đổi
miệng gọi cậu ta là Tiểu Diệp Tử, gặp phải phản đối gay gắt, cuối cùng vẫn gọi
là Thập Tam.

Đám mụn
trứng cá trên mặt Ngô Thập Tam vô cùng có ý chí sống còn, không tình nguyện rời
khỏi sân khấu, dù liên tiếp thất bại nhưng vẫn có không ít phần tử ngoan cố
chiếm cứ lãnh địa không chịu lui.

Tạ Hoài
Mân không đủ kiên nhẫn, dùng một câu hormone thời kỳ trưởng thành mất cân đối
để đuổi Ngô vương gia đã qua thời kỳ trưởng thành đi, bảo câu ta ăn chay, uống
nhiều nước, rồi không thèm làm thuốc cao mới cho cậu ta nữa.

Nàng
làm vậy cũng vì có lý do. Hiện nay bọn họ đang trên đường hồi kinh, đoàn người
dài dằng dặc, trong đội ngũ còn có một vị hoàng thượng không chịu tiết lộ thân
phận. Đi cùng nhóm lãnh đạo là một chuyện vô cùng phiền phức, phải hầu hạ bọn
họ cho tốt, khiến bọn họ hài lòng. Lãnh đạo quốc gia, còn phải đề phòng ám sát.
Mỗi ngày Tạ Hoài Mân đều lo lắng theo sát phía sau hoàng đế, đương nhiên không
có thời gian rảnh để trị mụn cho Ngô vương gia.

Vũ Văn
Dịch có thể tính là một ông chủ dễ hầu hạ. Anh ta nói ít, thích yên lặng, sinh
hoạt không nhiều yêu cầu, cũng không soi mói cấp dưới. Chỉ là, lần này xuất
cung, anh ta vốn có ý định khảo sát dân tình, vì vậy hành trình hồi kinh vốn là
mười ngày đã bị kéo dài thành hơn nửa tháng.

Thời
tiết đã rất oi bức, lúa nước dưới ruộng đã đơm bông màu xanh, dân chúng không
phải chịu thiên tai, ôn dịch sống rất bình thản, an tĩnh.

Hôm nay
đúng dịp chợ phiên, người qua lại trên đường tấp nập như trẩy hội, tiếng nhóm
tiểu thương rao hàng, tiếng dân chúng gọi bạn gọi bè không dứt bên tai. Những
cô gái phục trang sặc sỡ kết bạn dạo chơi, lưu luyến không rời trước cửa hàng
son phấn, trang sức. Mấy đứa trẻ đứng trước cửa hàng đồ chơi bằng đường không
chịu đi, khóc đến mức nước mũi ròng ròng, mẫu thân khuyên can mãi cuối cùng vẫn
bất đắc dĩ lấy tiền ra mua.

Người
xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không che giấu tiếng cười thân
thiện. Một cô gái trẻ đang mua son cũng nhìn lại đây, đột nhiên nhìn thấy vài
người trong đám đông, gương mặt bỗng ửng hồng, vội giật góc áo bạn đi cùng.

Trong
dòng người, mấy người kia vô cùng bắt mắt.

Vũ Văn
Dịch cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang, tuy chỉ mặc một bộ trường sam đơn
giản nhưng khí thế vương giả thiên quân lại không dễ dàng bị che giấu như vậy.
Dọc đường, các cô nương thiếu phụ đều ghé mắt, châu đầu bàn luận.

Vũ Văn
Dịch đã nhiều tuổi như vậy, xưa nay luôn nổi bật, nhưng chưa từng bị soi mói
như thế, dần dần có chút không chịu nổi. Có điều, vẻ mặt anh ta ôn hòa một chút
thì mấy cô gái cười ha hả; vẻ mặt anh ta lạnh lùng một chút thì các cô gái lại
liên tục hít sâu, thật là trái phải đều không xong, đúng là khó hiểu.

So với
hoàng đế bệ hạ nghiêm trang, Ngô Thập Tam và Tạ Hoài Mân không khác gì khỉ vừa
từ núi xuống.

Chợ náo
nhiệt, khắp nơi mua mua bán bán, Tạ Hoài Mân không chút khách khí kéo Ngô vương
gia bỏ tiền túi ra. Ăn hết thịt dê xiên lại tới bánh rán trái cây, hết bánh rán
lại muốn mua lạc rang.

Mấy
tháng nay Tạ Hoài Mân trợ giúp khu thiên tai, tự cho rằng ngày ăn không no, đêm
ngủ không đủ: “Bình thường ăn cơm đến một nửa lại có người đến gọi đi có việc,
tôi còn phải nhả miếng cơm đã nhai một nửa ra ấy chứ.” Tạ đại phu miêu tả sinh
động như thật.

Ngô
Thập Tam rụt cổ tỏ vẻ buồn nôn: “Câu này của ngươi vì sao nghe quen tai quá
vậy?”

“Có
sao?” Tạ Hoài Mân ha ha cười, bỗng nhiên kêu to: “A! Hạt dẻ rang đường! Là hạt
dẻ rang đường! Thập Tam, tôi muốn ăn!”

Tên Ngô
Thập Tam coi tiền như rác đành tiếp tục bỏ tiền, kết quả là sờ vào túi, chỉ còn
có hai đồng.

Vậy mà
cậu ta lại vui vẻ: “Xem đi! Vừa mua cây trâm kia cho ngươi đã tiêu hết tiền
rồi! Ta đã nói miếng ngọc rẻ tiền kia có gì tốt, ngươi đừng mua còn không nghe!
Giờ không có tiền, hôm nay đừng hòng mua được gì nữa!”

Tạ Hoài
Mân quay ngoắt mặt đi.

Lúc
này, một khối bạc vụn đưa tới trước mặt nàng.

Tạ Hoài
Mân ngạc nhiên quay đầu lại, há hốc mồm nhìn sếp lớn: “Hoàng… đại nhân!”

Vẻ mặt
bình thản, cứng nhắc của Vũ Văn Dịch lúc này xem ra có pha vài phần buồn cười,
anh ta chậm rãi nói: “Cầm dùng đi.”

“Cảm…
Cảm ơn đại nhân!” Tạ Hoài Mân hết hồn nhận lấy bạc, hôm nay cũng không định mua
thêm gì nữa.

Sếp
lớn, hoàng đế ban cho bạc, phải đặt lên bàn thờ thắp hương cúng bái, ai dám
mang ra tiêu?

Ngô
Thập Tam lẩm bẩm: “Thật là, đều chiều ngươi sinh hư rồi.”

Tạ Hoài
Mân ngọt lịm dựa tới: “Thập Tam gia, cũng là ngài chiều tiểu nữ đấy thôi!”

Ngô
vương gia nổi da gà đầy mình.

Một bà
thím bán son và hoa cài tóc bên cạnh tò mò tới gần hỏi: “Cô nương, người vừa
rồi là đại nhân nhà cô à?”

Hai
người Tạ, Ngô đồng loạt quay đầu nhìn bà ấy.

Bà thím
kia nhiệt tình nói: “Mấy người từ bên ngoài đến phải không? Ai da! Đại nhân nhà
các ngươi nhìn thật tuấn tú! Ta đây sống nửa đời người rồi còn chưa từng nhìn thấy
người nào tuấn tú như vậy đâu! Ông bà chủ nhà các ngươi phải tích bao nhiêu
phúc khí mới được một nhi tử như vậy nha!”

Đúng
vậy. Tạ Hoài Mân nghĩ thầm, người thường ai làm được hoàng đế đâu.

Bà thím
tiếp tục vui vẻ nói: “Đại nhân nhà các ngươi làm gì? Đã thành thân chưa? Ta có
một cô cháu họ đang tuổi lớn đấy!”

“Hả?”
Hai người Tạ, Ngô đồng thanh kêu lên.

Bà thím
vẫn tự nói: “Thành thân rồi cũng không sao, có một phu quân như thế kia, làm
thiếp cũng được…”

Tạ Hoài
Mân khốn khổ ngắt lời bà: “Thím à, làm thiếp của đại nhân nhà chúng tôi cũng
không dễ như vậy đâu!”

Ngô
vương gia gật đầu hết sức đồng ý.

Bà thím
rất đắc ý nói: “Nhà cháu họ ta buôn bán gỗ, gia thế lớn mạnh, diện mạo cũng
xinh đẹp trăm người có một, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng tinh thông. Đừng nói là
đại nhân nhà ngươi, đưa vào trong cung làm nương nương cũng đủ tư cách ấy chứ!”

Vậy thì
bà đưa đi đi.

Tạ Hoài
Mân liếc mắt nhìn thấy Vũ Văn bệ hạ đã đi hơi xa, những thị vệ mặc thường phục
cũng đã đi theo, vì vậy nàng bắt đầu cười giảo hoạt.

Mỗi lần
nàng cười như vậy, Ngô thiếu gia đều rất căng thẳng.

“Thím
à.” Tạ Hoài Mân không nhanh không chậm nói: “Thật ra thím không biết, đại nhân
nhà chúng tôi, ngài khắc vợ!”

Bà thím
kinh ngạc, hạ giọng nói: “Có khắc vợ hơn hoàng đế không?”

Ngô
Thập Tam bắt đầu đổ mồ hôi. Còn Tạ Hoài Mân càng thêm hưng phấn, rất bà tám mà
hạ giọng, sát lại nói: “Còn lợi hại hơn vị kia nhiều!”

“Sao?
Khắc thế nào?” Bà thím rất bát quái.

Tạ Hoài
Mân nháy mắt: “Lấy một người chết một người, sau này ngay cả thiếp chưa qua
cửa, mới đính hôn thôi đã sống không nổi rồi.”

Ngô
Thập Tam cười còn méo hơn cả khóc.

Bà thím
trợn mắt há mồm: “Ai da, khủng khiếp như vậy sao? Ông chủ nhà ngươi đã gọi
người phá giải chưa?”

“Sao chưa!”
Tạ Hoài Mân tiếp tục buôn chuyện: “Nhưng bán tiên kia nói đây là mệnh của đại
nhân nhà tôi. Kiếp trước ngài phạm lỗi với Nguyệt Lão, đời này không có chỉ
hồng nào lâu dài. Là mệnh rồi, không đổi được.”

Bà thím
ai da kêu lên, vẻ mặt tiếc nuối. Tiểu Ngô ở bên cạnh đang mãnh liệt ho khan.

Tạ Hoài
Mân đang nói hăng say, không ngừng lại được: “Cũng may một vị phu nhân nhà tôi
đã sinh được một thiếu gia, vì vậy cũng không lo không có người nối dõi. Đại
nhân nhà chúng tôi cũng không muốn kết hôn nữa.”

Ngô
Thập Tam sắp ho ra máu đến nơi.

Tạ Hoài
Mân ngoảnh mặt làm ngơ, kết luận lại: “Vì vậy, thím à, cháu gái nhà thím tới
chậm rồi, lần sau đến sớm hơn đi.”

Bà thím
bỗng nhiên ngẩn người, ngượng ngùng cúi đầu.

Loại
tình hình này thường chứng minh một tình huống.

Tạ Hoài
Mân xoay người, nhìn thấy Vũ Văn bệ hạ mặt vẫn không có biểu hiện gì như trước,
cộng với Ngô thiếu gia mặt đỏ tía tai đứng bên cạnh, và mấy thị vệ mặc thường
phục đang xanh cả mặt.

Tạ Hoài
Mân trợn mắt nhìn, sau đó thong thả quay đầu, móc bạc ra đưa cho một người bán
hàng rong: “Ông chủ, cho hai lạng hạt dẻ.”

Ngay
khi Tạ đại phu đang mượn cớ mua hạt dẻ chạy mất, đại khái chỉ có Ngô vương gia
trong lúc lơ đãng phát hiện, Vũ Văn Dịch nhẹ nhàng nở một nụ cười khó thấy
nhưng rất dịu dàng.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
2 Quyển 1 - Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
3 Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia
4 Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt
5 Quyển 1 - Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
6 Quyển 1 - Chương 6: Mộng uyên ương hồ điệp
7 Quyển 1 - Chương 7: Hành y tế thế
8 Quyển 1 - Chương 8: Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật
9 Quyển 1 - Chương 9: Biểu cảm Phù Dung
10 Quyển 1 - Chương 10: Tạ gia có con gái mới trưởng thành
11 Quyển 1 - Chương 11: Yên Hoa Tam Nguyệt
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiệc ngày xuân (1)
13 Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)
14 Quyển 1 - Chương 14: Sắc đẹp và âm mưu
15 Quyển 1 - Chương 15: Châm lửa
16 Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ
17 Quyển 1 - Chương 17: Ba phần quá khứ, bảy phần tương lai
18 Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách
19 Quyển 2 - Chương 19: Nhật ký lần qua sông nguy hiểm
20 Quyển 2 - Chương 20: Tập kích đêm
21 Quyển 2 - Chương 21: Hướng về thế giới mới
22 Quyển 2 - Chương 22: Nơi cố nhân an giấc ngàn thu
23 Quyển 2 - Chương 23: Bão táp cuối hè
24 Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên
25 Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
26 Quyển 2 - Chương 26: Trở về bỏ mạng
27 Quyển 2 - Chương 27: Ly biệt, không gặp lại
28 Quyển 2 - Chương 28: Dạ tiệc Yến phủ (1)
29 Quyển 2 - Chương 29: Dạ tiệc Yến phủ (2)
30 Quyển 2 - Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến
31 Quyển 2 - Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy
32 Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)
33 Quyển 2 - Chương 33: Vây thành Xích Thủy (2)
34 Quyển 2 - Chương 34: Ác chiến
35 Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại
36 Quyển 2 - Chương 36: Rồi biệt ly
37 Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc
38 Quyển 2 - Chương 38: Trở lại thành Tây Dao
39 Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian
40 Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt
41 Quyển 3 - Chương 41: Khi tình yêu tới
42 Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân
43 Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân
44 Quyển 3 - Chương 44: Nguyện vọng và trần thế
45 Quyển 3 - Chương 45: Đường đời
46 Quyển 3 - Chương 46: Đường tình gặp trắc trở
47 Quyển 3 - Chương 47: Kẻ thứ ba mạnh như hổ
48 Quyển 3 - Chương 48: Ai đáng tin?(1)
49 Quyển 3 - Chương 49: Ai đáng tin? (2)
50 Quyển 3 - Chương 50: Ai đáng tin? (3)
51 Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn
52 Quyển 3 - Chương 52: Quân tới, thiên hạ định
53 Quyển 3 - Chương 53: Cảnh còn người mất
54 Quyển 3 - Chương 54: Khoảng cách không dễ vượt qua
55 Quyển 3 - Chương 55: Đường thẳng khó cắt nhau
56 Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
57 Quyển 4 - Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới
58 Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ
59 Quyển 4 - Chương 59: Khi sóng gió lại nổi lên
60 Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa
61 Quyển 4 - Chương 61: Đêm thức cùng quý nhân
62 Quyển 4 - Chương 62: Thâm cung sâu như biển
63 Quyển 4 - Chương 63: Đêm nghe tiếng mưa kể chuyện đã qua
64 Quyển 4 - Chương 64: Bão táp mưa sa tới (1)
65 Quyển 4 - Chương 65: Bão táp mưa sa tới (2)
66 Quyển 4 - Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân
67 Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó
68 Quyển 4 - Chương 68: Yên Hoa cùng Tam Nguyệt
69 Quyển 4 - Chương 69: Chiều tà vì cớ gì lại đến
70 Quyển 4 - Chương 70: Gặp lại trong mơ
71 Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)
72 Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
73 Quyển 4 - Chương 73: Tình yêu không cần lời
74 Quyển 4 - Chương 74: Nắm tay về nhà
75 Quyển 4 - Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
76 Quyển 4 - Chương 76: Kết thúc
77 Quyển 4 - Chương 77: Ngoại truyện về Tống Tử Kính
78 Quyển 4 - Chương 78: Ngoại truyện nhật ký hàng ngày
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
2
Quyển 1 - Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
3
Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia
4
Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt
5
Quyển 1 - Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
6
Quyển 1 - Chương 6: Mộng uyên ương hồ điệp
7
Quyển 1 - Chương 7: Hành y tế thế
8
Quyển 1 - Chương 8: Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật
9
Quyển 1 - Chương 9: Biểu cảm Phù Dung
10
Quyển 1 - Chương 10: Tạ gia có con gái mới trưởng thành
11
Quyển 1 - Chương 11: Yên Hoa Tam Nguyệt
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiệc ngày xuân (1)
13
Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)
14
Quyển 1 - Chương 14: Sắc đẹp và âm mưu
15
Quyển 1 - Chương 15: Châm lửa
16
Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ
17
Quyển 1 - Chương 17: Ba phần quá khứ, bảy phần tương lai
18
Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách
19
Quyển 2 - Chương 19: Nhật ký lần qua sông nguy hiểm
20
Quyển 2 - Chương 20: Tập kích đêm
21
Quyển 2 - Chương 21: Hướng về thế giới mới
22
Quyển 2 - Chương 22: Nơi cố nhân an giấc ngàn thu
23
Quyển 2 - Chương 23: Bão táp cuối hè
24
Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên
25
Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
26
Quyển 2 - Chương 26: Trở về bỏ mạng
27
Quyển 2 - Chương 27: Ly biệt, không gặp lại
28
Quyển 2 - Chương 28: Dạ tiệc Yến phủ (1)
29
Quyển 2 - Chương 29: Dạ tiệc Yến phủ (2)
30
Quyển 2 - Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến
31
Quyển 2 - Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy
32
Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)
33
Quyển 2 - Chương 33: Vây thành Xích Thủy (2)
34
Quyển 2 - Chương 34: Ác chiến
35
Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại
36
Quyển 2 - Chương 36: Rồi biệt ly
37
Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc
38
Quyển 2 - Chương 38: Trở lại thành Tây Dao
39
Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian
40
Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt
41
Quyển 3 - Chương 41: Khi tình yêu tới
42
Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân
43
Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân
44
Quyển 3 - Chương 44: Nguyện vọng và trần thế
45
Quyển 3 - Chương 45: Đường đời
46
Quyển 3 - Chương 46: Đường tình gặp trắc trở
47
Quyển 3 - Chương 47: Kẻ thứ ba mạnh như hổ
48
Quyển 3 - Chương 48: Ai đáng tin?(1)
49
Quyển 3 - Chương 49: Ai đáng tin? (2)
50
Quyển 3 - Chương 50: Ai đáng tin? (3)
51
Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn
52
Quyển 3 - Chương 52: Quân tới, thiên hạ định
53
Quyển 3 - Chương 53: Cảnh còn người mất
54
Quyển 3 - Chương 54: Khoảng cách không dễ vượt qua
55
Quyển 3 - Chương 55: Đường thẳng khó cắt nhau
56
Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
57
Quyển 4 - Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới
58
Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ
59
Quyển 4 - Chương 59: Khi sóng gió lại nổi lên
60
Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa
61
Quyển 4 - Chương 61: Đêm thức cùng quý nhân
62
Quyển 4 - Chương 62: Thâm cung sâu như biển
63
Quyển 4 - Chương 63: Đêm nghe tiếng mưa kể chuyện đã qua
64
Quyển 4 - Chương 64: Bão táp mưa sa tới (1)
65
Quyển 4 - Chương 65: Bão táp mưa sa tới (2)
66
Quyển 4 - Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân
67
Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó
68
Quyển 4 - Chương 68: Yên Hoa cùng Tam Nguyệt
69
Quyển 4 - Chương 69: Chiều tà vì cớ gì lại đến
70
Quyển 4 - Chương 70: Gặp lại trong mơ
71
Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)
72
Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
73
Quyển 4 - Chương 73: Tình yêu không cần lời
74
Quyển 4 - Chương 74: Nắm tay về nhà
75
Quyển 4 - Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
76
Quyển 4 - Chương 76: Kết thúc
77
Quyển 4 - Chương 77: Ngoại truyện về Tống Tử Kính
78
Quyển 4 - Chương 78: Ngoại truyện nhật ký hàng ngày