Quyển 3: Chinh đồ thiên
Sau khi
nghỉ ngơi điều hòa, Yến quân tinh thần phấn chấn, khôi phục tư thế hào hùng,
bừng bừng tiến vào Trung Nguyên.
Qua
quan trảm tướng, ba tháng sau, cuối cùng đại quân cũng đặt chân tới Phong châu.
Nơi này là nơi sản xuất lương thực trọng yếu, phần lớn lương thực của Đông Tề
bắt nguồn từ mảnh đất này.
Tiêu Huyên
quản quân nghiêm khắc, trường thương trùng điệp, bước chân đồng loạt, tiếng
vang như sấm rền. Khi đi qua đồng ruộng, Tiêu Huyên ra lệnh một tiếng, chỉ cho
phép toàn thể binh sĩ đi trên bờ ruộng, giẫm vào ruộng lúa sẽ bị phạt chặt chân
làm gương. Vì vậy, hơn mười vạn đại quân đều chỉnh tề, cẩn thận đi qua đồng lúa
vàng óng ánh mà không làm tổn thương tới một phiến lá.
Mã thái
thú của Phong châu đứng trên tường thành nhìn thấy rất rõ ràng, có người nói,
lúc đó, ông ấy rơi nước mắt, chưa đợi Tiêu Huyên lên tiếng đã tự mình chạy
xuống, gọi các quan viên, mở rộng cửa nghênh tiếp, như nhân dân vùng bị chiếm
đóng nghênh đón quân Bát Lộ (tiền thân của quân Giải Phóng
Nhân Dân Trung Quốc). Sau này tôi mới biết con trai của Mã thái thú này
giúp thái tử sửa đổi hiến pháp, đã chết trong ngục. Sau khi bị mất con trai
yêu, sự bất mãn của Mã thái thú đối với Triệu gia đã gần như sôi trào, hôm nay
lại thấy Tiêu Huyên hành quân như vậy, chỉ cảm thấy kiếp này đã may mắn nhìn
thấy chúa cứu thế. Dù sao con trai đã chết, không cần để ý đến bất cứ thứ gì,
bỏ lại mũ quan, tìm nơi sáng sủa mà nương tựa.
Bởi vì
phải chăm sóc người bệnh, tôi và một phân đội nhỏ phụ trách hộ tống bệnh binh
đến muộn hơn đại quân, ba ngày sau mới tới Phong châu. Sau trận Thuấn châu,
trong quân tăng thêm rất nhiều binh sĩ tàn tật, mang theo bọn họ đương nhiên
không tiện, Tiêu Huyên đề nghị tạm thời để bọn họ lại Phong châu dưỡng thương,
chờ thương lành lại trở về đơn vị. Tôi để lại một đội quân y, sắp xếp thỏa đáng
cho các thương binh, đột nhiên nổi hứng đi gặp ca ca thân yêu Tiêu vương gia đã
mấy ngày không gặp của tôi.
Trong
phòng Tiêu Huyên đang có khách, tôi ở sát vách chờ. Trà vừa mới bưng lên, chợt
nghe Yến vương khó chịu, lớn tiếng nói: “Lưu đại nhân, ngài vẫn chưa hiểu. Tâm
ý của ngài ta xin nhận, thế nhưng việc này ta kiên quyết không đồng ý. Còn xin
đại nhân thu hồi ý định.”
Thường
ngày Tiêu Huyên hay hô to gọi nhỏ với tôi, đối với thuộc hạ và người ngoài lại
rất châm chước câu cú, có chừng có mực, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy
không khách khí như thế.
Lưu đại
nhân kia vội vàng nịnh nọt, hỏi đến cùng: “Phải chăng vương gia lo lắng người
không tốt? Xin vương gia yên tâm, thiên kim của thái thú sắc đẹp chim sa cá
lặn, tinh thông cầm kỳ thi họa, lại dịu dàng hiền thục, năm nay vừa tròn mười
chín, là viên ngọc quý trên tay thái thú chúng ta.”
Ha? Làm
mối?
Tôi lập
tức tiến gần tới cửa nghe trộm. Những thân binh của Tiêu Huyên đều quen thuộc
với tôi, thấy vậy chỉ cảm thấy kỳ quái chứ không ngăn cản.
Tiêu
Huyên rõ ràng càng bực bội hơn: “Lưu đại nhân, không phải ta coi thường Mã tiểu
thư, cũng vô cùng kính trọng Mã thái thú. Chỉ là, hôn nhân đại sự, sao có thể
xem như trò đùa? Hôm nay đại nghiệp chưa thành, chúng tướng sĩ còn cùng ta dầm
sương dãi nắng, biết bao người xương cốt còn chưa lạnh, ta lại ở đây gióng
trống khua chiêng cưới vợ đón dâu, chẳng phải khiến mọi người đau khổ, thất
vọng hay sao?”
Lưu đại
nhân kia nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Vậy nếu vương gia không chê
thiên kim của thái thú chúng ta, lại không tiện lập tức thành thân, có thể đính
hôn trước.”
Tiêu
Huyên vẫn một mực từ chối: “Ta đây chinh chiến, một đi không biết bao nhiêu năm
mới có thể trở về, sao có thể để Mã tiểu thư hao phí thanh xuân một mình ở khuê
phòng chờ ta?”
Tôi cắn
môi nín cười. Lưu đại nhân còn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng thái thú chúng ta…”
“Được
rồi.” Tiêu Huyên không nhịn được nữa, cuối cùng cũng dùng chiêu bài mất vợ:
“Lưu đại nhân, ta nói rõ ràng với ngài. Ta và thê tử đã mất tình ý sâu nặng,
nàng giúp đỡ ta từ thưở niên thiếu, giờ nàng rời đi trước, trong lòng ta vẫn
chưa thôi đau đớn, còn chưa có ý định tái hôn.”
Lưu đại
nhân cảm thấy lý do này đáng tin, từ bỏ ý định, tiếc nuối cáo từ.
Giọng
nói của Tiêu Huyên từ trong truyền ra: “Còn muốn nghe tới bao giờ?”
Tôi sờ
sờ mũi đi vào: “Không phải em cố ý, là hai người nói quá to.”
Trên
mặt Tiêu Huyên viết ba chữ rất rõ ràng: “Ta rất phiền”. Trên bàn và hai chiếc
bàn trà bên cạnh để đầy những quyển sổ con đầy màu sắc, một chén cháo ngân nhĩ
đã lạnh bị bỏ vào một góc.
Tôi
nhìn vành mắt thâm đen của anh: “Lại bao lâu không ngủ rồi?”
“Không
ngủ được.” Cơn tức Tiêu Huyên còn rất lớn: “Trà năm nay quá nâng cao tinh thần,
quá kích động.”
“Lượng
công việc nhiều quá phải không.” Tôi cười giả dối.
Tiêu
Huyên cũng cười cười, giống con sói núi thành tinh nhìn thấy đứa bé béo mập:
“Tới đây, tới đây, bản vương thưởng cho nàng một chén cháo ngân nhĩ mát lạnh,
nàng giúp ta xem tấu trình.”
Tôi lùi
về phía cửa: “Công việc của em cũng rất nhiều, em còn phải đi tọa đàm thảo luận
cách nuôi dạy trẻ cho tốt, còn phải phân phát thuốc phòng chống ký sinh trùng
cho binh sĩ, còn phải mở lớp phân biệt thảo dược cho đồ đệ…”
Tiêu
Huyên bỗng đặt nắm tay bên miệng ho một trận, âm thanh khàn khàn.
Tôi hít
vào một hơi, hàm răng lạnh lạnh.
Tiêu
Huyên ngẩng đầu:” Sao? Không phải nàng phải đi tọa đàm sao?”
Tôi đỏ
mặt đá anh một cái: “Cút sang ghế bên kia nằm. Em đọc cho anh nghe.”
Tiêu
Huyên cười, ôm đầu tôi hôn một cái lên trán, nói một tiếng “thật ngoan” rồi mới
nhường vị trí lại cho tôi.
Tôi tùy
tiện lấy ra một quyển tin tức tình báo, đọc thành tiếng: “Người phụ trách khu
mỏ huyện XX báo cáo, nói thứ ngài cần hoàn thành trước tiến độ, đã vận chuyển
tới xưởng công binh, đợi lãnh đạo nghiệm thu.”
Tiêu
Huyên thỏa mãn gật đầu: “Người Việt Phong đề cử hiệu suất làm việc rất tốt.”
Tôi lại
cầm lấy một quyển sổ con, đọc: “Một hạ quan tên Vương Mậu dập đầu với ngài, nói
địa phương của ông ta năm nay lương thực sinh trưởng vô cùng tốt, có hy vọng
cho một mùa bội thu. Thế nhưng nông tằm lại chịu nạn sâu bệnh, tổn thất nghiêm
trọng, sản lượng giảm là điều không tránh được.”
Tiêu
Huyên nhíu mày: “Đã biết.”
“Một hạ
quan tên Trương Di hành lễ với ngài, nói rằng chuyện về dân bản xứ vùng núi Vệ
Lương tiến triển thuận lợi. Ông ấy đã gặp người đứng đầu, đã đưa trọng lễ, thủ
lĩnh vô cùng vui mừng. Cư dân nơi đó tuy chưa khai hóa nhưng lương thiện chất
phác, chủ yếu sống dựa vào việc săn thú, mặc da thuộc, ở nhà trúc, thiếu thốn y
dược, đặt hết lòng tin vào thầy pháp và cổ thuật. Vệ Lương sơn sản vật phong
phú, vị trí hiểm yếu, nhưng có thể xem như một con đường quan trọng cho các
thương nhân vận chuyển hàng hóa. Chỉ là, dân bản xứ chiếm đóng không chịu giao
ra.”
Tiêu
Huyên suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Chậm rãi trấn an dân bản xứ, việc thông
đường không thể nóng vội. Thủ lĩnh thích lợi nhuận, trên đường lập trạm kiểm
soát, trưng thu thuế má. Mức thuế tự mình suy nghĩ, châm chước.”
Tôi
nhấc bút viết xuống. Tiêu Huyên còn nói: “Ấn vương ở trong cái hộp bên tay phải
nàng, tự tìm rồi ấn lên một cái.”
Anh ấy
đúng là hào phóng. Tôi tìm ra cái ấn Yến vương, dính mực, đóng lên một cái, đặt
cuốn sổ sang bên văn kiện đã xử lý.
“Quyển
này viết Nam bộ có khởi nghĩa nông dân, thủ lĩnh Trương Vĩ Dân tự mình lập
vương…”
“Ngu
xuẩn.” Tiêu Huyên mắng một tiếng thật nhẹ nhưng vừa lạnh, vừa nghiêm khắc.
Tay tôi
run lên, tiếp tục đọc: “…Đăng cơ tại Bành La huyện, tự xưng Thiên Trạch hoàng
đế, đặt quốc hiệu là Chu, phong hoàng hậu, thái tử, tể tướng, đại thần, tổng
cộng hơn hai mươi người, giống như một triều đình có quy mô nhỏ. Hơn nữa, dường
như có ý định bám rễ nảy mầm ở đó. Hiển nhiên Triệu gia đã cho bọn chúng điều
kiện tốt nào đó.”
“Có
điều kiện gì tốt?” Tiêu Huyên cười khẩy: “Bị đùa bỡn mà không tự biết, một lũ
lỗ mãng ngu dốt. Quyển đó nàng để sang một bên, ta sẽ cùng Tôn tiên sinh và mọi
người thương lượng kỹ hơn.”
Cứ như
vậy, tôi chuyển nghề sang làm thư ký, Tiêu vương gia nói miệng, tôi ghi chép,
nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, số sổ con trên bàn dần ít đi. Chỉ là,
giọng nói của Tiêu Huyên cũng dần dần nhỏ xuống.
Tôi đọc
xong một quyển về thuế má, một lát sau vẫn không nghe thấy hồi âm, quay đầu
nhìn lại, Tiêu Huyên đang nằm trên tháp, nghiêng người, hai mắt nhắm chặt, đã
đi tìm Chu Công tâm sự.
Tôi nhẹ
tay nhẹ chân bỏ quyển sổ xuống. Liên tục mấy tháng làm việc vất vả, nhất định
là anh rất mệt, mặt mũi hốc hác, tái nhợt, râu ria lún phún. Tôi biết bọn họ
luyện công, một ngày có thể ngủ rất ít, gió thổi cỏ lay một chút là sẽ giật
mình tỉnh lại, hiện giờ tôi đã đi tới trước mặt anh mà vẫn không có động tĩnh
gì, chứng tỏ anh đã mệt đến mức không thể chống cự nữa rồi.
Tôi
giống như tất cả những người phụ nữ khác, cho dù người đàn ông của mình khi
tỉnh một lời điều động thiên quân, bày mưu tính kế, làm mưa làm gió khắp thiên
hạ, khi ngủ vẫn chỉ là một cậu nam sinh còn mang theo chút trẻ con. Trái tim
tôi cảm thấy hơi đau đớn. Liều mạng như vậy để làm gì?
Tôi đắp
cho anh ấy một cái chăn, trở về bàn, tiếp tục đọc tấu chương, báo cáo.
Điều
động nhân sự, sửa chữa thủy lợi, dẫn nước đồng ruộng, thương nhân thuế má, lợi
ích và xung đột của các đại gia tộc…
Nếu tôi
suốt ngày đối mặt với mấy thứ này, chưa tới ba mươi sẽ bạc đầu.
Bất tri
bất giác, sắc trời đã tối, hạ nhân tiến đến châm ngọn đèn, tôi sợ quá sáng sẽ
làm Tiêu Huyên tỉnh dậy, bảo bọn họ đổi thành nến, lại đắp thêm một cái chăn
cho Tiêu Huyên. Tôi nhìn gương mặt anh tuấn của Tiêu Huyên qua ánh nến mờ ảo,
trong lòng dâng lên cảm giác yêu thương, chỉ hy vọng anh có thể ngủ nhiều hơn
một chút, ngủ yên hơn một chút, nghỉ ngơi tốt hơn một chút.
Quay
lại tiếp tục đọc sổ con: huấn luyện binh sĩ, tình báo phía Nam, chuyển động
trong cung đình…
Cửa bị
nhẹ nhàng đẩy ra, Việt Phong đi vào.
Tôi chỉ
chỉ Tiêu Huyên còn đang ngủ say, ra dấu với anh ta.
Anh ta
gật đầu, giơ lên một quyển sổ lụa màu đỏ in chữ vàng.
Tôi
dùng tay ra hiệu: đặt tạm ở đây, chờ anh ấy tỉnh rồi đọc.
Việt
Phong có chút khó xử.
“Chuyện
gì vậy?” Lúc này, Tiêu Huyên bỗng tỉnh dậy.
“Vương
gia.” Việt Phong cung kính lên tiếng: “Khoái mã cấp tốc đưa thiệp mời đến.”
“Viết
cái gì?” Tiêu Huyên lấy lại tinh thần, xoay người xuống giường.
“Thuộc
hạ còn chưa xem.” Việt Phong dâng quyển sổ lên phía trước.
Tiêu Huyên
nhận lấy, nhìn một lần, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là cười khinh
miệt, lộ ra hàm răng trắng bóc, rồi lại hừ vài cái giống như mũi không thông,
trong mắt lóe ra vẻ cuồng nhiệt. Một quyển sổ không lớn mà anh ấy xem đi xem
lại vài lần, gập mạnh lại rồi sai bảo Việt Phong: “Đi mời Lý tướng quân, Lưu
tướng quân, Tôn tiên sinh, Đường đại nhân và Tống tiên sinh tới đây.”
Việt
Phong nhận lệnh đi ra. Tôi thật sự không kiềm chế được hiếu kỳ, hỏi: “Trên đó
viết gì vậy?”
Tiêu
Huyên híp mắt nhìn tôi.
Tôi xua
tay: “Quên đi, quên đi, em cũng không muốn nghe.”
Kết
quả, Tiêu Huyên chủ động nói: “Triệu gia đề nghị đàm phán hòa bình.”
Tôi
kinh ngạc: “Đàm phán hòa bình? Đàm phán cái gì?”
Tiêu
Huyên cười: “Đúng vậy, đàm phán cái gì đây?”
Tôi
nói: “Lẽ nào hy vọng có thể đàm hòa? Vậy anh cực khổ đánh chiếm nửa giang sơn
tính thế nào? Anh đang “thanh quân trắc” đấy, đánh tới một nửa lại cấu kết với
Triệu tặc, không phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Tiêu
Huyên vuốt tóc tôi, ra vẻ vô cùng hài lòng: “Tiểu Hoa nhà chúng ta thật thông
minh.”
Tôi
chật vật chạy trốn từ dưới bàn tay anh ấy. Lúc này, Tiêu Huyên nhìn thấy những
tấu chương đã được sắp xếp trên bàn: “Nàng sắp xếp?”
“Đúng
vậy.” Tôi chỉ cho anh ấy xem: “Từ trái qua phải là quân sự, nông nghiệp, dân
sự, tình báo. Càng lên cao là càng khẩn cấp. Nhìn xem, như vậy có tốt không,
vừa xem đã hiểu đâu vào đấy, như vậy xử lý mới có hiệu suất cao. Quản lý phải
khoa học, khoa học là để phục vụ nhân loại…”
Gương
mặt Tiêu Huyên tỏa sáng, đột nhiên ôm lấy mặt tôi, gặm mấy cái lên môi tôi.
“A…
Anh… Ưm…”
Tiêu
Huyên còn luyến tiếc buông ra: “Thừa dịp ta ngủ ăn vụng bánh đậu xanh phải
không?”
Tôi đỏ
bừng mặt, lau miệng: “Con sói đuôi dài.”
Tiêu
Huyên lập tức lộ nguyên hình, còn định nhào tới đây, may mà Việt Phong ở bên
ngoài gọi một tiếng: “Vương gia, các tướng quân và tiên sinh đã tới.” Cứu được
sự thuần khiết của chúng tôi.
Tôi vội
vàng chỉnh lại đầu tóc, chạy sang một bên. Lý tướng quân và mọi người vén rèm
đi vào. Tống Tử Kính thấy tôi ở đây, gật đầu chào tôi.
Tôi
nghĩ nghĩ một lát: “Mọi người nói chuyện đi, tôi đi ăn.” Ý đồ bỏ chạy.
Tiêu
Huyên nói: “Cũng đúng, đã là giờ này rồi, mọi người đã ăn chưa?” Tất cả mọi
người lắc đầu.
Tiêu
Huyên liền nói: “Vậy cùng nhau ăn đi, Tiểu Hoa, nàng cũng ở lại đi, mọi người
đều là người quen cả.” Nói xong, anh cầm lấy tay tôi kéo vào phòng bên cạnh.
Mặt tôi
bùng một phát đỏ ửng, bị bộ móng sói ấm áp của anh nắm chặt, giãy ra không
được, đành đi theo.
Cơm
nước rất nhanh đã được bày ra, tôi ngồi bên cạnh Tiêu Huyên, cầm bát ăn cơm.
Tiêu
Huyên cười sảng khoái gắp cho tôi một cái đùi gà: “Nào nào, không phải nàng nói
đói bụng sao?”
Những
người khác đều nhìn ra ý đồ của vương gia nhà mình, vừa nhìn vừa cười. Chỉ có
Tống Tử Kính dường như thoáng nhíu mày, hoặc chỉ là ảo giác của tôi.
Tiêu
Huyên nói: “Triệu gia đưa thiệp đến, yêu cầu đàm phán, việc này mọi người đã
biết rồi chứ?”
Tôn
tiên sinh gác đũa, nói: “Vương gia, về việc này, ta nghĩ không ngại đi thử một
lần, chỉ là chúng ta ở trong thế bị động, có chút bất lợi.”
Tiêu
Huyên nói: “Cái nhìn của ta cũng giống của mọi người, quả thật đáng đi thử xem
sao.” Vẻ mặt anh ấy hưng phấn, nóng lòng muốn thử, như một cây đao khẩn cấp
muốn ra khỏi vỏ.
Lý
tướng quân nói: “Vương gia có thể đi, nhưng địa điểm không thể nghe theo bọn họ
lựa chọn.”
Tống Tử
Kính gật đầu phụ họa: “Đương nhiên không thể tới Tấn châu, ta biết một nơi rất
tốt.”
Tiêu
Huyên hỏi: “Ở đâu?”
“Một
quán rượu ở huyện Nam Trúc. Trống trải, đơn giản, hai bên lại không mang theo
binh sĩ, vừa nhìn là có thể bao quát tất cả.”
Tống Tử
Kính bổ sung: “Chủ quán rượu là một người bạn cũ của ta.”
Tiêu
Huyên rất hài lòng: “Người giang hồ, không thể tốt hơn.”
“Vương
gia.” Tôn tiên sinh nói: “Tuy người đối phương phái tới là đồng môn trước đây
của vương gia, nhưng Triệu đảng trước nay âm hiểm giảo hoạt, bụng dạ khó lường,
vương gia không thể lơ là.”
Lý
tướng quân cũng tán thành: “Vương gia, vẫn nên chọn một đội thân binh đi cùng
thì hơn.”
“Cũng
tốt.” Tiêu Huyên nói: “Để lại một nửa Thiết vệ quân. Tử Kính, huynh cũng chọn
mấy người của huynh đi theo ta, không phải huynh có mấy đứa trẻ cần trải nghiệm
sao?”
Tống Tử
Kính nghe xong cười nói: “Ta thay mặt bọn chúng cảm ơn vương gia.”
Tôi im
lặng ở một bên vừa gặm đùi gà vừa nghe chuyện, cố nhịn, cố nhịn, thật sự không
nhịn nổi nữa, dè dặt mở miệng: “Vậy, Triệu gia phái ai tới đàm phán?”
Mọi
người nhìn tôi, người đã bị quên ở một góc. Tôi da mặt dày, mở to đôi mắt vô
tội, đặt câu hỏi trong im lặng.
Tiêu
Huyên cũng không ngại tôi nói xen vào, anh ấy cười âm hiểm: “Người kia ta đã
từng nhắc tới, không biết nàng còn nhớ không?”
Cái đầu
tôi cấp tốc tìm kiếm trong trí nhớ, một cái tên nổi lên: “Là cháu trai của
Triệu hoàng hậu, bạn nhậu gì đó với anh?”
Tiêu
Huyên hài lòng cười: “Đúng là Triệu Sách.”
Chuẩn
không cần chỉnh.
“Anh ta
không phải tài tử văn nhân sao, vì sao cũng ra chiến trường?”
“Quốc
gia rung chuyển, đâu có bèo nào không theo nước? Hơn nữa, tuy hắn đánh nhau
không bằng ta, nhưng giảng đạo lý lại như dời non lấp biển, nói có sách, mách
có chứng, tùy tiện là có thể nói ra, không cần nghĩ sẵn trong đầu. Vả lại từng
chữ như châu ngọc, đạo lý rõ ràng, biết đắn đo, đúng mực, thỏa đáng. Trước đây,
khi còn đi học, có những khi tiên sinh còn không nói lại được hắn. Bản tính
giảo hoạt của Triệu gia thật ra thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong con người
hắn. Tuy chỉ đấu mồm mép nhưng cũng là một hồi ác chiến.”
Tôi
nghe vậy, trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng to gan hỏi: “Vậy… em có thể đi cùng
không?”
Mấy
người bọn họ đều quay mặt lại đây.
Tôi rụt
đầu, quyết định mặt dày một lần: “Đây là thời khắc mang tính lịch sử đấy, vắng
mặt thì thật đáng tiếc. Hơn nữa em nghĩ sẽ không đánh nhau. Huyện Nam Trúc gần
chỗ chúng ta hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đại quân tới. Em nghĩ người
nên lo lắng đến vấn đề an toàn của bản thân là bọn họ mới đúng.”
Tiêu
Huyên cười cười nhìn tôi chăm chú.
Lá gan
tôi lại lớn hơn một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa em cảm thấy mấy người chẳng có
gì để đàm phán, đơn giản là hoàn toàn chứng tỏ lập trường thôi. Sau đó ai về
nhà nấy, người nên Nam hạ tiếp tục Nam hạ, kẻ nên chống đỡ tiếp tục chống đỡ.
Hôm nay em nhìn trong đám tấu chương có thảo luận, trong cung ban chiếu đều là
ý chỉ của hoàng hậu, có thể thấy rằng Triệu gia chưa sờ tới được ngọc tỷ của
hoàng đế. Vì vậy, chúng ta Nam phạt là danh chính ngôn thuận. Nếu đã vậy, bọn
chúng cho dù muốn giết anh cũng không chọn cách ra tay trong thời gian đàm
phán, vậy chẳng phải sẽ thừa nhận cái cớ này của chúng ta hay sao?”
Nói
xong, tôi tiếp tục dùng ánh mắt nai con nhìn vị lãnh tụ vĩ đại, Tiêu vương gia.
Nụ cười
của Tiêu Huyên có chút không kìm nén được nữa, bất lực nói: “Thật ra nàng không
nói, ta cũng sẽ mang nàng đi.”
Eh?
“Vương
gia!” Tống Tử Kính lập tức biểu thị sự phản đối, những người khác cũng kinh
ngạc nhìn qua.
Tiêu
Huyên ra hiệu cho mọi người chờ một chút, đừng nóng vội, lấy tấm thiệp ra cho
mọi người đọc: “Tên Triệu Sách kia nói, mấy hôm trước hắn đi đường mệt nhọc,
lại không biết ăn nhầm cái gì, sinh bệnh lạ, không ai chữa được. Đặc biệt mời
Mẫn cô nương tới xem bệnh.”
Thật
là, không nói sớm! Tôi lập tức vui vẻ.
Tống Tử
Kính cẩn thận cầm lấy quyển sổ kia đánh giá, giống như đang đề phòng hàng giả:
“Mẫn cô nương dù sao cũng là nữ tử, nơi đó binh lính phức tạp, thật sự không an
toàn.”
“Nhưng
mà…” Tôi nói: “Hay là tôi đi chữa bệnh cho anh ta, sẽ có hiệu quả thúc đẩy quá
trình phát triển hòa bình song phương thì sao?”
Tiêu
Huyên dùng ánh mắt nói với tôi: “Nàng câm miệng.”
Tôi
thức thời ngậm miệng lại.
Tôn
tiên sinh là người góp lời đầu tiên: “Vương gia, nếu đối phương đã có yêu cầu,
vậy cũng có thể mang theo Mẫn cô nương.”
Lý
tướng quân không quá quan tâm tới việc có nên mang phái nữ tới bàn đàm phán hay
không, thấy Tôn tiên sinh nhượng bộ, cũng ra vẻ đồng ý.
Sắc mặt
Tống Tử Kính không được tốt, thế nhưng thiểu số phải phục tùng đa số, cấp dưới
phải phục tùng cấp trên, anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ nói: “Bên Mẫn
cô nương cũng phải sắp xếp vài người chăng.”
Tiêu
Huyên gật đầu: “Đương nhiên.”
Tôi
cười đến mức cảnh xuân sáng lạn, anh Tống đẹp trai trừng mắt lườm tôi. Tôi ân
cần gắp một cái cổ vịt vào trong bát của anh ta.
Kết quả
là Tiêu Huyên ghen, giẫm cho tôi một cái dưới gầm bàn.
Tôi
đành phải gắp một miếng sườn cho anh ấy.
Updated 78 Episodes