Chương 189: Tình Thế (1)

“Ngồi trong sân làm gì, vì sao không vào nhà?” Sở Tu Ninh bước vô sân, vòng qua Sở Tiêu đi về hướng phòng ở.

Sở Tiêu định nói vừa rồi nhóm nô bộc còn đang quét tước, chẳng lẽ đi vào hít bụi hay sao? Thế nhưng cuối cùng hắn không lên tiếng, chỉ đi theo sau phụ thân.

Sở Tu Ninh đẩy cửa bước vào: “Muội muội và muội phu ngươi đâu?”

“Bọn họ còn ở trên đảo.” Sở Tiêu chần chừ không biết nên giải thích thế nào. Nghe ý của Khấu Lẫm thì hình như y và phụ thân tuy có thư từ thông tin nhưng vẫn chưa nói rõ quan hệ giữa Kim Trấm và mẫu thân, chỉ nói Kim Trấm đã từng thừa nhận ân huệ của ngoại tổ phụ, “Cha, ngài tới rất kịp thời, muội muội bị Vu y của tổ chức Thiên Ảnh hạ cổ.”

Sở Tu Ninh đang muốn đi đến án đài, nghe vậy dừng lại bước chân quay đầu hỏi trước: “Kim Trấm làm?"

“Không phải. Kim lão bản chẳng hay biết gì, là hai nghĩa tử của ông ấy làm...” Sở Tiêu thuật lại một lần những gì Đoạn Tiểu Giang kể cho hắn nghe.

Sở Tu Ninh đi đến sau án đài ngồi xuống, trên án bày không ít tư liệu ông đang cần. Ông vừa nghiêm túc nghe vừa sắp xếp lại hồ sơ, chờ đến khi nghe được đám Đoạn Tiểu Giang khiêng theo một cỗ quan tài, động tác của ông dừng lại một chút.

Sở Tu Ninh ngẩng đầu ngắt lời Sở Tiêu: “Ngươi ở trên thuyền hai ba ngày, không biết trong quan tài chứa gì à?”

“Không ạ.” Sở Tiêu cũng rất tò mò, “Con chỉ nghe Tiểu Giang nói đấy là một bảo bối bọn họ khiêng ra từ địa huyệt của Đoạn Xung, muội phu dùng báu vật trong quan tài như một lợi thế để thương lượng, vẫn luôn giấu ở kho để hàng hoá chuyên chở. Con cũng chỉ mới nhìn thấy cỗ quan tài khi rời thuyền, chắc hẳn trong quan tài chứa vật gì đó để giấu tai mắt người khác, đâu thể thật sự mang theo một xác chết phải không ạ?”

Sở Tu Ninh không trả lời.

Sở Tiêu đề nghị: “Ngài muốn kêu Tiểu Giang tới hỏi một chút hay không, rốt cuộc muội phu có kế hoạch gì?”

Sở Tu Ninh cúi đầu tiếp tục xem tư liệu: “Khi Đoạn Tiểu Giang lên bờ, trình ra chính là thẻ bài ngà Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ của Khấu Lẫm. Cẩm Y Vệ làm việc, ngoại trừ Thiên Tử thì bất luận kẻ nào khác đều không được nhúng tay hỏi đến, đây là quy củ!”

Sở Tiêu nhíu mày: “Chúng ta là người một nhà, cần thiết phân biệt rõ ràng cẩn thận như thế sao?”

Sở Tu Ninh dùng giọng điệu "Việc công xử theo phép công": “Sự tình liên quan đến Thiên Ảnh thì đó chính là công sự.” Sau đó bổ sung, “Muội phu của ngươi tuy là kẻ đê tiện không đáng tin cậy, nhưng khi đấu với địch thủ thì chính là Khấu Chỉ Huy Sứ anh minh thần võ của Đại Lương, chưa từng bao giờ bị thất bại, không cần lo lắng đâu.”

“Vâng.” Sở Tiêu cũng không phải đặc biệt lo lắng về Khấu Lẫm, hiện giờ càng quan tâm đến một sự kiện khác hơn, “Ngài tới Phúc Kiến giám quân, thật muốn tấn công Ma Phong Đảo?”

“Không chỉ Ma Phong Đảo, cả ba thủ lĩnh hải tặc phải cùng nhau diệt trừ.”

“Ngài rõ ràng biết tụi con không phải bị bắt lên đảo mà, Kim lão bản là người tốt...”

“Ngươi quen biết hắn mới chỉ hơn một tháng, hiểu biết về hắn được bao nhiêu mà đã nhận định hắn là người tốt? Chỉ vì hắn đối xử tử tế với huynh muội các ngươi, chữa bệnh cho các ngươi?” Sở Tu Ninh chỉ vào ghế dựa ý bảo Sở Tiêu ngồi xuống, đừng đứng như trời trồng trước án đài che mất ánh nến, “Miễn là có một người nào đó bố thí cho ngươi một chút ân huệ nhỏ, ngươi liền coi họ là người tốt?”

“Không phải...” Câu nói móc này Sở Tiêu đã nghe nhiều, mặt xám mày tro hổ thẹn cúi đầu, “Cha, lúc trước là con sai rồi, thường chọc ngài tức giận đối nghịch với ngài, là con không đúng.”

Bởi vì cúi đầu nên Sở Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tu Ninh, hồi lâu không nghe được tiếng phụ thân, Sở Tiêu tiếp tục nói, “Trước đây kiến thức của con quá mức nông cạn, lần này đi theo muội phu ra ngoài du lịch một vòng mới biết được cha đã yêu quý con và muội muội đến độ nào. Con đã minh bạch bản thân thật sai thái quá.”

Nói xong vẫn không nghe được tiếng đáp lại, Sở Tiêu không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, lại đụng phải ánh mắt hơi thất thần của Sở Tu Ninh.

Sở Tu Ninh vội vàng thu hồi tầm mắt, hỏi ngược lại: “Là như vậy sao?” Không đợi Sở Tiêu lên tiếng, ông nhìn về phía hắn nói một cách đầy ẩn ý, “Chẳng lẽ không phải ngươi bỗng nhiên phát hiện, người phụ thân mà chính mình vẫn luôn chán ghét thế nhưng thực sự có khả năng không phải là phụ thân ruột thịt? Ngần ấy năm mới biết được hóa ra mình chán ghét sai người rồi, quay đầu xem lại quãng đường đã từng đi qua, tâm thái có sự thay đổi nên mới phát hiện vị phụ thân này thật ra cũng không tệ lắm, là chính mình yêu cầu quá cao mà thôi?”

Mới đầu Sở Tiêu hơi ngây ngốc, chợt minh bạch phụ thân nhất định đã nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, cũng không biết có phải do Ngu Khang An nói ra hay không. “Phụ thân, ngài biết ngài đang nói gì sao?”

Sở Tu Ninh thanh sắc lạnh lùng: “Đầu tiên ngươi nên minh bạch chính mình đang nói cái gì, xuất phát từ loại lập trường nào mà đứng trước mặt ta bênh vực cho Kim Trấm!”

Sở Tiêu run lên: “Con không phải bênh vực cho ông ấy.”

Sở Tu Ninh thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, sắc mặt hơi giận: “Lúc xưa khi ngươi so sánh giữa ta và Ngu Khang An, ngươi xem thường ta, ngưỡng mộ Ngu Khang An. Hiện giờ mới vừa phát hiện ra mình đã ngưỡng mộ sai người, thế nhưng lại bởi vì vấn đề xử lý Kim Trấm mà tranh luận với ta. Ở trong lòng ngươi, chắc hẳn ta lại thành một kẻ chẳng biết phân biệt đúng sai rồi phải không?”

“Đương nhiên không phải.” Sở Tiêu bị ép có chút nóng nảy, “Tại sao ngài lại có thái độ như vậy? Khi con cúi đầu nhận sai thì ngài liền châm chọc mỉa mai, không phải ngài thật sự tin vào những lời đồn đãi lung tung vô cùng viển vông đấy chứ?”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa có tiếng tâm phúc của Sở Tu Ninh bẩm báo: “Đại nhân, Ngu Thiếu soái tiến đến bái kiến.”

“Cho Thiếu soái tiến vào.”

Sở Tiêu câm miệng qua ngồi xuống ghế.

Được làm bởi nhà bacom2 ở wattpad

Ngu Thanh bưng một khay gỗ đi vào, trên khay chỉ đặt một chén sứ men xanh, cười tủm tỉm nói: “Sở bá phụ, chất nhi nghe Tạ Tướng quân nói ngài ở trên biển say sóng hơn mười ngày, ăn uống không vô. Trong yến hội đều là thịt cá đầy bàn, khó trách ngài đã không động đũa, vì thế chất nhi đích thân nấu chén cháo kê...”

Sở Tiêu không lưu tình vạch trần: “Ngươi cũng biết nấu cháo? Ngươi mà biết phân biệt đâu là gạo đâu là kê hay sao?”

[Câm miệng!] Ngu Thanh liếc xéo hắn một cái, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Mới vừa rồi nhìn thấy lời nói việc làm của Sở Tu Ninh trong yến hội, nàng dự đoán cho dù Sở Tiêu đã giải tỏa được khúc mắc của bản thân, nhưng khi hai cha con nói chuyện luôn luôn khắc khẩu, thế nào cũng sẽ có màn giận dỗi, bèn cố ý lại đây dập tắt lửa.

“Ngươi có tâm.” Sở Tu Ninh dẹp gọn chồng hồ sơ trước mặt sang một bên, chừa ra một vị trí.

Ngu Thanh đặt cháo kê lên bàn: “Ngài cẩn thật một chút, vẫn còn nóng lắm.”

Không tiện tiếp tục lưu lại nơi này, nàng chuẩn bị lui ra ngoài, chờ một lát lại đưa đến mâm trái cây là được.

Sở Tu Ninh gọi lại: “Ngu Thiếu soái.”

Kêu lên chính là danh hiệu, Ngu Thanh xoay người đứng nghiêm, tư thái rất tiêu chuẩn, cúi đầu ôm quyền: “Có mạt tướng!”

Nàng mặc quân phục nhưng không đội quân mũ, mái tóc chỉ cột kiểu đuôi ngựa cao cao, khi cúi đầu thì đuôi ngựa từ phía sau hất ra trước ngực, bộ dáng tuy nghiêm túc nhưng lại mang theo vẻ tự nhiên khó có thể diễn tả.

Sở Tu Ninh chậm rãi cầm thìa lên, thuận miệng hỏi: “Ta cùng với phụ thân ngươi đối chọi gay gắt, tình thế đã đạt đến trình độ như nước với lửa, trong lòng ngươi không tồn tại khúc mắc đối với ta?”

Ngu Thanh vẫn ôm quyền, nghiêm túc trả lời: “Hồi đại nhân, nếu nói không có khúc mắc là lừa ngài. Mấy năm nay ngài dùng mọi cách ngáng chân Ngu gia chúng ta, vận dụng thế lực cắt xén quân lương, càng ở trước mặt Thánh Thượng nói chuyện giật gân, lên án Ngu gia lén nuôi tư binh không phục quản giáo... Nếu không nhờ mạt tướng và lệnh lang lệnh ái chơi thân với nhau từ nhỏ, chắc chắn sẽ không cho ngài bất luận sắc mặt tốt gì.”

“Ừ, không tệ!” Sở Tu Ninh thong thả ung dung ăn miếng cháo, không biết câu vừa rồi là nhận xét lời nói của Ngu Thanh không tệ hay muốn khen hương vị cháo không tệ.

Ngu Thanh không nắm bắt được ý của ông, chỉ có thể nói tiếp: “Tuy nhiên trong lòng mạt tướng đồng thời cũng biết rõ ràng, gia phụ cũng không thiếu giúp đỡ Viên Thủ Phụ kiềm chế ngài. Thật ra hai nhà Sở Ngu đều không có thù riêng, có chăng chỉ là bất hòa về chính kiến nên xảy ra tranh chấp về lập trường.”

Sở Tu Ninh hơi gật đầu, đột nhiên ngẩng mặt nhìn Ngu Thanh: “Vậy, Ngu tiểu thư có nguyện ý gả tới Sở gia của ta hay không?”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Ngu Thanh sững sờ không thốt nên lời.

Sở Tiêu kinh ngạc đứng bật dậy: “Cha...”

Ngu Thanh buông tay xuống, nhếch lên khóe miệng lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Sở bá phụ, ngài đang cầu hôn cho Sở Đại hay sao? Không khỏi có chút quá tùy hứng?”

“Đúng là có chút tùy hứng.” Sở Tu Ninh cân nhắc, “Hơn nữa ngươi cũng không thể làm chủ được. Đi mời phụ thân ngươi đến đây, nói ta có chuyện cơ mật quan trọng cần thương lượng.”

Đôi chân Ngu Thanh gần như bị tê cứng không di chuyển được, vẻ mặt cũng dần dần nghiêm túc, nhưng nàng vẫn nghe theo: “Vâng!”

Chờ nàng rời đi, Sở Tiêu hỏi: “Ngài kêu Ngu Tổng binh tới làm gì?”

Sở Tu Ninh không nhìn hắn, múc từng muỗng cháo chậm rãi thưởng thức: “Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của ngươi, khi ta hai mươi thì ngươi và A Dao được hai tuổi rồi. Chứng vựng huyết của ngươi đã chữa khỏi, là thời điểm nên thành thân.”

Sở Tiêu cau mày: “Nhưng con cũng mới hỏi qua Ngu Thanh, nàng không muốn gả cho con.”

Sở Tu Ninh không để bụng: “Hôn nhân đại sự từ trước đến nay luôn là lệnh của phụ mẫu lời người mai mối.”

“Chỉ là...”

“Ngươi không muốn cưới Ngu Thanh?” Sở Tu Ninh hỏi, “Vậy ngươi muốn cưới ai?”

Sở Tiêu bị hỏi đến mức nghẹn họng, hắn đương nhiên muốn cưới Ngu Thanh. Nhưng Ngu Thanh chỉ muốn lưu tại quân doanh.

Sở Tiêu tuy rằng bực bội nàng vô tình nhưng lại không biết phải làm sao, đâu thể nào cưỡng bách Ngu Thanh gả cho hắn?

Trong lòng Sở Tiêu rất mâu thuẫn, câm miệng không đề cập tới vấn đề này nữa. Dù sao Ngu Khang An nhất định không chịu gật đầu, phụ thân sẽ nếm mùi thất bại giống mình mà thôi.

Truyện được nhà bacom2 ở wattpad edit

Hoàng hôn buông xuống trên Ma Phong Đảo, Sở Dao nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê man. Khi nàng cố gắng mở to đôi mắt nặng trịch thì trước mặt lại là một mảnh tối đen.

Là ban đêm sao?

Sở Dao hồi tưởng xem hiện giờ nàng đang trong trạng huống nào, đầu óc giống như bị rỉ sét, hồi lâu mới nhớ hình như nàng đã trúng độc. Liễu Ngôn Bạch cho nàng ngửi mê dược, vậy là nàng mới tỉnh lại sau tác dụng của thuốc hay sao?

Từ từ, trước mắt có chút ánh sáng mờ ảo, nàng mới nhận ra không phải ban đêm mà là đôi mắt nàng xảy ra vấn đề, nhìn không rõ nữa.

Nàng không hoảng hốt, chỉ nhắm mắt lại nằm yên lặng. Nghỉ ngơi một thời gian, chờ đầu óc tỉnh táo hơn mới mở mắt ra. So với lúc nãy đỡ hơn chút ít, nàng có thể thấy một bóng người lờ mờ ngồi ở cuối giường, dựa vào cột giường nghỉ ngơi.

Sở Dao muốn nhìn xem là ai, Khấu Lẫm hay Liễu Ngôn Bạch. Chắc hẳn là Khấu Lẫm, Liễu Ngôn Bạch sẽ không ngồi trên giường như vậy. Nhưng Khấu Lẫm bình thường rất nhạy bén, ngủ không say, nàng hơi động đậy là chàng sẽ tỉnh ngay. Nhưng nàng lăn lộn lâu như vậy mà chàng vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng là đang rất mệt.

Nàng nhấc đầu lên nhưng không muốn đánh thức Khấu Lẫm, chỉ muốn nhìn xem chàng đi giết Đoạn Xung có bị thương ở đâu hay không? Bụng nàng bỗng nhiên phát ra một tràng “Rột rột”, mới nhận thấy bụng đã xẹp xuống vì đói.

“Tỉnh rồi? Vừa mới tỉnh lại, đợi một lát rồi ăn chút gì.”

Người ngồi cuối giường bừng tỉnh ngồi thẳng dậy, sau khi mở miệng nói chuyện thì khẳng định đấy là Khấu Lẫm. Kế tiếp là một bàn tay lạnh lẽo ấp lên trán nàng, tiếp xúc với cái lạnh đột ngột khiến nàng rùng mình.

“Phu quân, thiếp hôn mê mấy ngày rồi?”

“Ba ngày.” Khấu Lẫm nhìn Sở Dao chăm chú, phát hiện đôi mắt nàng trước đây luôn trong veo thì hiện giờ tròng trắng đã vẩn đục, tựa như mắt cá chết, “Nhìn mọi thứ có phải rất khó hay không?”

Hắn đau lòng giơ tay quệt đi giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng, chắc do đôi mắt phải căng ra quá mức để cố sức nhìn.

“Có một chút.” Sở Dao muốn dụi mắt nhưng lại bị Khấu Lẫm nắm lấy tay ngăn lại, chặt chẽ trói buộc không thể động đậy, “Là ai hạ độc thiếp? Thật là Đoạn Xung à?”

“Không phải, là Giang Thiên Dữ.” Khấu Lẫm trả lời.

“Là ai?” Sở Dao chưa bao giờ nghe qua tên này.

“Tả hộ pháp của Thiên Ảnh.”

Khấu Lẫm thuật lại ngắn gọn sự tình đã phát sinh trong mấy ngày qua, Sở Dao nghe được cực kỳ kinh hãi.

Ảnh chủ Thiên Ảnh hóa ra là ngoại tổ?

Thi thể của mẫu thân vẫn luôn ở trên Ma Phong Đảo?

Chính mình trúng cổ chứ không phải trúng độc?

Đầu óc Sở Dao như có cây gậy đang khuấy động, càng lúc càng thêm không thể vận dụng.

Khấu Lẫm ôm nàng an ủi: “Yên tâm đi Dao Dao, chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa là cổ trùng trong người nàng sẽ được lấy ra, nàng sẽ không khó chịu nữa.”

Bởi vì hai phu thê đã ước định ‘không giấu nhau chuyện gì’, Khấu Lẫm gặp phải đại sự cũng không giấu nàng, nói cho nàng phần lớn. Lần này chỉ chừa ra hai điểm.

- - -- Một là chuyện Sở Tu Ninh rời kinh giám quân. Sự tình có biến đổi lớn, tuy Sở Tu Ninh chắc chắn sẽ không giúp đỡ Thiên Ảnh nhưng cũng không thể phơi bày thân phận của Tạ Trình ra ánh sáng. Khấu Lẫm đoán không ra ông đến giám quân với mục đích gì.

- - -- Hai là Khấu Lẫm không muốn cho nàng biết mình đang chuẩn bị thay nàng nhận cổ trùng vào người, hai ngày sau sẽ tiến hành giao dịch với Giang Thiên Dữ. Chuyện này không còn cách giải quyết nào khác, bằng không Giang Thiên Dữ sẽ không bỏ qua cho Sở Dao. Còn phần giao dịch hai ngày sau, đương nhiên Khấu Lẫm cũng đã sớm nghĩ kỹ đối sách, tuy khá hung hiểm nhưng phần thắng không thấp.

Sở Dao nhận ra chỗ dị thường, ngửa đầu hỏi: “Hắn giải cổ cho thiếp xong không sợ bị giết sao?”

Nếu thương lượng điều kiện với Kim Trấm thì Kim Trấm có khả năng sẽ giữ đúng hợp đồng, nhưng Khấu Lẫm khẳng định sẽ không thủ ước. Giang Thiên Dữ là Tả hộ pháp của Thiên Ảnh hẳn là phải biết rõ ràng vấn đề này.

Khấu Lẫm không đành lòng nhìn đôi mắt vẩn đục của nàng: “Chúng ta đương nhiên tìm điểm cân bằng, nàng an tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng.”

“Chỉ là...”

“Không tin được ta?”

Sở Dao rốt cuộc gật đầu đáp ứng: “Được, thiếp sẽ không hỏi nữa.”

Hai người đều trầm mặc. Sở Dao lại muốn dụi mắt, Khấu Lẫm ngồi sau lưng nàng ôm nàng thật chặt khóa ở trước ngực, tìm cách dời đi lực chú ý của nàng: “Nhắc tới mới nhớ, ta phát hiện có một số người rất lợi hại, nhưng không ai có uy lực bằng nhạc mẫu của ta. Người đã chết mười mấy năm còn có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.”

Sở Dao dùng sức chớp mắt vài cái: “Vậy gã Giang Hộ pháp kia cũng vì ái mộ mẫu thân nên mới muốn nghiên cứu thuật khởi tử hồi sinh?”

Khấu Lẫm ngẫm nghĩ: “Nghe ý của Kim gia thì hình như không phải. Tuy nhiên Kim gia có nói, lúc xưa ông ấy chưa từng gặp qua Giang Thiên Dữ, là do nhạc mẫu quen biết, Kim gia cũng chỉ nghe nhạc mẫu nhắc đến.”

Sở Dao tò mò: “Mẫu thân nói gì về hắn?”

Khấu Lẫm kể lại: “Nghe Kim gia nói, Giang Thiên Dữ vốn không phải tu tập vu cổ, mà là đệ tử của một môn phái chuyên về chế dược trong chốn giang hồ. Môn phái kia thường dùng tỷ thí để xác định ai sẽ là chưởng môn đời kế tiếp. Trong toàn bộ đám sư huynh sư đệ đông đảo, Giang Thiên Dữ là người tài hoa nhất, nhưng sư phụ hắn không muốn truyền lại vị trí chưởng môn cho hắn mà lại muốn truyền cho một vị sư đệ.”

Sở Dao lẩm bẩm suy đoán: “Chưởng môn là đại biểu cho bề mặt của một môn phái, mà tướng mạo hắn quá mức tầm thường?”

Khấu Lẫm khẽ cười: “Không chỉ là tầm thường, ta nhận thấy Kim Trấm đã nói nhẹ đi rồi, chắc hẳn gã Giang Thiên Dữ phải rất xấu xí. Mà vị sư đệ kia tuy tài hoa chỉ thua hắn một tí xíu nhưng tướng mạo lại vô cùng tuấn tú, miệng lại ngọt, ai mà không thích?”

Sở Dao hỏi: “Nhưng môn quy đã định ra là dựa vào tỷ thí, sư phụ hắn đâu thể làm xằng bậy? Giang hồ không phải rất coi trọng quy củ à?”

“Đúng, vì thế sư phụ hắn sợ rằng nếu ra lệnh cho hắn nhường sư đệ thì sẽ khiến hắn mất đi tin tưởng đối với môn phái, cho nên âm thầm động tay động chân, kết quả hắn chỉ đứng thứ hai.” Khấu Lẫm đá giày chuyển hai chân lên giường, “Sau khi hắn biết dĩ nhiên vô cùng tức tối, rời khỏi sư môn tới kinh khảo thí Ngự y. Ai ngờ cũng gặp vấn đề về diện mạo nên đã bị loại ngay từ vòng sơ tuyển.”

Sở Dao nhíu mày, triều đình tuyển quan viên luôn nói không quan trọng tướng mạo, chỉ không chọn người tàn tật và gương mặt có khiếm khuyết. Tuy nhiên đưa mắt nhìn lại, quan viên trong kinh thành thật sự không có mấy ai trông xấu xí, huống chi là Ngự y phải thường xuyên xuất nhập cung cấm.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hắn bèn đến chẩn bệnh trong một y quán ở kinh thành, lấy nữ nhi của y quán chủ. Nhưng không đầy hai năm nàng ta liền "hồng hạnh xuất tường", thông gian với một tên mặt trắng xinh đẹp, hai người còn muốn lập mưu hại chết hắn... Lúc ấy hắn không còn thiết sống trên đời bèn vào rừng treo cổ tự sát, nhạc mẫu vừa lúc đi ngang qua bắt gặp bèn khuyên nhủ được hắn...”

Sở Dao:...

Khấu Lẫm sờ cằm: “Năm đó khi ta tới kinh khảo võ cử, chỉ biết kinh thành thâm sâu quyền quý đông đảo, cần phải biết khom lưng cúi đầu, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, cần phải xoay xở khắp nơi, thế nhưng trước nay không hề nghĩ tới diện mạo cũng sẽ trở thành vấn đề. Chậc, thật đáng tiếc, đời này ta không có cơ hội cảm thụ một phen!”

Sở Dao trong lòng vốn đang nặng nề tựa Thái Sơn, nhưng lại bị Khấu Lẫm nhiễu loạn suy nghĩ, nghe được lời này ngẩng đầu lên, mơ mơ hồ hồ nhìn chàng ta đang sờ cằm, không khỏi bật cười.

“Vì sao lại cười?” Khấu Lẫm xụ mặt, “Chẳng lẽ ta nói sai? Cẩm Y Vệ cũng phụ trách dẫn đầu nghi thức của Thánh giá, lúc đầu ta thông qua võ cử được phân công đến Cẩm Y Vệ, khi đó chủ yếu phụ trách nghi thức, lúc ấy còn tự oán tự than mình không được trọng dụng. Hiện tại nghĩ đến nhiệm vụ kia khẳng định có liên quan đến dáng vẻ và dung mạo của ta!”

“Đúng vậy.” Sở Dao lẹ làng gật đầu liên tục.

“Nàng chỉ đồng ý cho có lệ.” Khấu Lẫm nhéo nhéo cằm nàng.

“Đâu có.” Sở Dao vội vàng giải thích, “Cho nên mới đầu thiếp vẫn luôn tò mò, vì sao phu quân cho đến tuổi này mà còn chưa thú thê? Nếu không tính đến quyền vị của chàng, chỉ riêng về dung mạo tuấn tú và thân hình tráng kiện cũng đã có thể mê đảo bao nhiêu nữ tử rồi.”

“Ví dụ như nàng?” Khấu Lẫm cười rộ lên.

“Thật ra thiếp chỉ bị tài hoa của phu quân thuyết phục.” Sở Dao không chút nào tiếc rẻ khen, “Rốt cuộc luận về tướng mạo, từ nhỏ đến lớn mỗi ngày thiếp đều thấy một người có thể nói đẹp hơn chàng nhiều.”

Ánh mắt Khấu Lẫm hơi trầm xuống, đang muốn ghi hận trên đầu Tạ Tòng Diễm, định nói móc bộ mặt than kia mà có điểm nào đẹp.

Chợt nghe Sở Dao khẽ cười nói tiếp: “Thiếp muốn nói chính là, mỗi ngày thiếp đều soi gương, bao giờ cũng gặp được một vị mỹ nhân trong gương đấy nhé.”

Vụ này thì Khấu Lẫm không thể không nhận thua: “Nhất định, Dao Dao đẹp nhất, thiên hạ vô song.”

Mới đầu hắn chỉ thấy hứng thú với vàng bạc, trước nay không nhớ được mặt mũi của nữ nhân. Khi hắn phát hiện Sở Dao rất xinh đẹp liền biết chính mình đã động tâm.

Về sau cưới tới tay, ngắm nàng thế nào cũng thấy đẹp, cho dù là què chân, dù trong bất luận tình huống nào thì nụ cười của nàng luôn lóa mắt hơn cả vàng.

Nhưng hiện tại hắn lại không còn chú ý đến diện mạo của nàng nữa, nàng xấu hay đẹp đều không thành vấn đề. Hắn cũng không còn so sánh nàng với vàng bạc, bởi vì tất cả vàng bạc trên đời đều không trân quý như nàng.

Cho dù lúc này đôi mắt của nàng ảm đạm không ánh sáng, với hắn mà nói đôi mắt ấy vẫn lấp lánh tựa sao trời, đủ để chiếu sáng toàn bộ thế giới của hắn, xua tan sự cô độc và mây mù đã đeo bám trong lòng hắn bấy lâu nay.

Anh Lẫm làm Bà Còm cảm động quá

Chapter
1 Chương 1: Giới thiệu
2 Chương 2: Mật chiếu
3 Chương 3: Trên đường
4 Chương 4: Tập kích
5 Chương 5: Tống tiền
6 Chương 6: Cổ quái
7 Chương 7: Thực nghiệm
8 Chương 8: Diêm vương
9 Chương 9: Hồ Sơ
10 Chương 10: Sinh bệnh
11 Chương 11: Giao việc
12 Chương 12: Dụ địch
13 Chương 13: Cáo trạng
14 Chương 14-1: Khiêu khích (1)
15 Chương 14-2: Khiêu khích (2)
16 Chương 15-1: Hẹn hò (1)
17 Chương 15-2: Hẹn hò (2)
18 Chương 16: Nghe lén
19 Chương 17: Xuất thân
20 Chương 18: Sự thật
21 Chương 19: Có độc
22 Chương 20: An ủi
23 Chương 21-1: Hội thẩm (1)
24 Chương 21-2: Hội thẩm (2)
25 Chương 22-1: Tụng sư (1)
26 Chương 22-2: Tụng sư (2)
27 Chương 23: Bà điên
28 Chương 24-1: Manh mối (1)
29 Chương 24-2: Manh mối (2)
30 Chương 25: Dự tiệc
31 Chương 26: Vũ nương
32 Chương 27: Trận đồ
33 Chương 28: Khoe tài
34 Chương 29: Bị bắt
35 Chương 30-1: Thiện ác (1)
36 Chương 30-2: Thiện ác (2)
37 Chương 30-3: Thiện ác (3)
38 Chương 31: Vào thành
39 Chương 32: Được cứu
40 Chương 33: Du hồ (1)
41 Chương 33-2: Du hồ (2)
42 Chương 34: Xoa bóp
43 Chương 35: Khúc mắc (1)
44 Chương 35-2: Khúc mắc (2)
45 Chương 36: Làm quan
46 Chương 37: Bái sư (1)
47 Chương 37-2: Bái sư (2)
48 Chương 38: Ghen tuông
49 Chương 39: Bị đánh (1)
50 Chương 39-2: Bị đánh (2)
51 Chương 40: Tới cửa
52 Chương 41: Giao phong
53 Chương 42: Công kích
54 Chương 43: Ma ma
55 Chương 44: Giả ngu
56 Chương 45: Làm bạn
57 Chương 46: Đính ước
58 Chương 47-1: Địch hữu (1)
59 Chương 47-2: Địch hữu (2)
60 Chương 48: Hàng xóm
61 Chương 49: Lựa chọn
62 Chương 50: Khó xử (1)
63 Chương 50-2: Khó xử (2)
64 Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
65 Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
66 Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
67 Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
68 Chương 54: Rắn lớn
69 Chương 55: Thần binh
70 Chương 56: Lợi dụ (1)
71 Chương 56-2: Lợi dụ (2)
72 Chương 57: Đính hôn
73 Chương 58: Trù bị
74 Chương 59: Hôn lễ
75 Chương 60: Động phòng (1)
76 Chương 60-2: Động phòng (2)
77 Chương 61: Thử lại
78 Chương 62: Đoạt quyền (1)
79 Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
80 Chương 63: Ra ngoài
81 Chương 64: Phục kích
82 Chương 65: Bị thương
83 Chương 66: Làm khó (1)
84 Chương 66-2: Làm khó (2)
85 Chương 67: Xuất hiện
86 Chương 68: Thách đấu
87 Chương 69: Tiểu sử
88 Chương 70-1: Tra án (1)
89 Chương 70-2: Tra án (2)
90 Chương 71: Hung thủ (1)
91 Chương 71-2
92 Chương 72: Thắng đẹp (1)
93 Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
94 Chương 73: Quý nhân
95 Chương 74: Hôn Lễ
96 Chương 75: Động Phòng (1)
97 Chương 76: Động Phòng (2)
98 Chương 77: Thử Lại
99 Chương 78: Đoạt Quyền (1)
100 Chương 79: Đoạt Quyền (2)
101 Chương 80: Ra Ngoài
102 Chương 81: Phục Kích
103 Chương 82: Bị Thương
104 Chương 83: Làm Khó (1)
105 Chương 84: Làm Khó (2)
106 Chương 85: Xuất Hiện
107 Chương 86: Thách Đấu
108 Chương 87: Tiểu Sử
109 Chương 88: Tra Án (1)
110 Chương 89: Tra Án (2)
111 Chương 90: Hung Thủ (1)
112 Chương 91
113 Chương 92: Thắng Đẹp (1)
114 Chương 93: Thắng Đẹp (2)
115 Chương 94: Quý Nhân
116 Chương 95: Khởi Hành
117 Chương 96: Rối Gỗ
118 Chương 97: Cải Trang
119 Chương 98: Bị Bắt
120 Chương 99: Thần Côn
121 Chương 100: Xem Bói (1)
122 Chương 101: Xem Bói (2)
123 Chương 102: Quà Tặng (1)
124 Chương 103: Quà Tặng (2)
125 Chương 104: Suy Luận (1)
126 Chương 105: Suy Luận (2)
127 Chương 106: Suy Luận (3)
128 Chương 107: Vu Hãm (1)
129 Chương 108: Vu Hãm (2)
130 Chương 109: Ly Gián (1)
131 Chương 110: Ly Gián (2)
132 Chương 111: Chất Vấn
133 Chương 112: Rối Rắm (1)
134 Chương 113: Rối Rắm (2)
135 Chương 114: Tỷ Tỷ
136 Chương 115: Gánh Nặng
137 Chương 116: Sổ Con
138 Chương 117: Thế Đạo
139 Chương 118: Thương Nghị
140 Chương 119: Hiến Thân
141 Chương 120: Gặp Lại
142 Chương 121: Đèn Trời (1)
143 Chương 122: Đèn Trời (2)
144 Chương 123: Đấu Kế (1)
145 Chương 124: Đấu Kế (2)
146 Chương 125: Viện Binh (1)
147 Chương 126: Viện Binh (2)
148 Chương 127: Công Tâm (1)
149 Chương 128: Công Tâm (2)
150 Chương 129: Thân Thế
151 Chương 130: Nhân Sinh
152 Chương 131: Phu Thê
153 Chương 132: Thăm Dò
154 Chương 133: Công Đạo
155 Chương 134: Trung Khuyển
156 Chương 135: Thành Ý (1)
157 Chương 136: Thành Ý (2)
158 Chương 137: Tình Địch (1)
159 Chương 138: Tình Địch (2)
160 Chương 139: Gạo Vàng
161 Chương 140: Xuyên Tim
162 Chương 141: Quản gia
163 Chương 142: Giang sơn
164 Chương 143: Ngu việt (1)
165 Chương 144: Ngu việt (2)
166 Chương 145: Nhân tâm
167 Chương 146: Bày trận
168 Chương 147: Thói quen
169 Chương 148-1: Công thành (1)
170 Chương 148-2: Công thành (2)
171 Chương 149-1: Cố nhân (1)
172 Chương 149-2: Cố nhân (2)
173 Chương 150: Đón mời
174 Chương 151: Kim trấm
175 Chương 152: Uy phong
176 Chương 153: Lên đảo
177 Chương 154-1: Chơi đùa (1)
178 Chương 154-2: Chơi đùa (2)
179 Chương 155-1: Tự thẩm (1)
180 Chương 155-2: Tự thẩm (2)
181 Chương 155-3: Tự thẩm (3)
182 Chương 156: Thế giới
183 Chương 157: Tồn tại
184 Chương 158: Tai họa
185 Chương 159: Phụ thân
186 Chương 160: Mộ thất
187 Chương 161: Nhẫn Nại (1)
188 Chương 162: Nhẫn Nại (2)
189 Chương 163
190 Chương 164: Phụ Thân
191 Chương 165: Mộ Thất
192 Chương 166: Nhẫn Nại (1)
193 Chương 167: Nhẫn Nại (2)
194 Chương 168: Làm bạn
195 Chương 169: Buồn cười
196 Chương 170: Hai cặp (1)
197 Chương 171: Hai cặp (2)
198 Chương 172: Chữa Khỏi
199 Chương 173: Trùng sinh
200 Chương 174: Thiên ảnh (1)
201 Chương 175: Thiên ảnh (2)
202 Chương 176: Liên quân
203 Chương 177: Đánh cược
204 Chương 178: Kinh doanh
205 Chương 179: Kỳ lạ (1)
206 Chương 180: Kỳ Lạ (2)
207 Chương 181: Sợ hãi
208 Chương 182: Giết Ngươi
209 Chương 183: Trúng cổ
210 Chương 184: Tra vấn (1)
211 Chương 185: Tra vấn (2)
212 Chương 186: Báu vật
213 Chương 187: Khích tướng
214 Chương 188: Cược Mạng
215 Chương 189: Tình Thế (1)
216 Chương 190: Tình Thế (2)
217 Chương 191: Cá Mặn (1)
218 Chương 192: Cá Mặn (2)
219 Chương 193: Giao Tình
220 Chương 194: Thuyết Phục
221 Chương 195: Chứng Minh
222 Chương 196: Nhi Tử
223 Chương 197: Phe Nào
224 Chương 198: Báo Ứng
225 Chương 199: Lập Trường
226 Chương 200: Bảo Tàng
227 Chương 201: Mật Đàm
228 Chương 202: Lôi Đài
229 Chương 203: Khuyên Bảo
230 Chương 204: Tư Tưởng
231 Chương 205: Giải quyết
232 Chương 206: Tầm Bảo
233 Chương 207: Đối Đầu
234 Chương 208: Chiến Thắng
235 Chương 209: Kết Cục
236 Chương 210: Phiên Ngoại 1: Mang Họ Ai
237 Chương 211: Phiên Ngoại 2: Ba Người Bạn
238 Chương 212: Phiên Ngoại 3: Ba Người Bạn
Chapter

Updated 238 Episodes

1
Chương 1: Giới thiệu
2
Chương 2: Mật chiếu
3
Chương 3: Trên đường
4
Chương 4: Tập kích
5
Chương 5: Tống tiền
6
Chương 6: Cổ quái
7
Chương 7: Thực nghiệm
8
Chương 8: Diêm vương
9
Chương 9: Hồ Sơ
10
Chương 10: Sinh bệnh
11
Chương 11: Giao việc
12
Chương 12: Dụ địch
13
Chương 13: Cáo trạng
14
Chương 14-1: Khiêu khích (1)
15
Chương 14-2: Khiêu khích (2)
16
Chương 15-1: Hẹn hò (1)
17
Chương 15-2: Hẹn hò (2)
18
Chương 16: Nghe lén
19
Chương 17: Xuất thân
20
Chương 18: Sự thật
21
Chương 19: Có độc
22
Chương 20: An ủi
23
Chương 21-1: Hội thẩm (1)
24
Chương 21-2: Hội thẩm (2)
25
Chương 22-1: Tụng sư (1)
26
Chương 22-2: Tụng sư (2)
27
Chương 23: Bà điên
28
Chương 24-1: Manh mối (1)
29
Chương 24-2: Manh mối (2)
30
Chương 25: Dự tiệc
31
Chương 26: Vũ nương
32
Chương 27: Trận đồ
33
Chương 28: Khoe tài
34
Chương 29: Bị bắt
35
Chương 30-1: Thiện ác (1)
36
Chương 30-2: Thiện ác (2)
37
Chương 30-3: Thiện ác (3)
38
Chương 31: Vào thành
39
Chương 32: Được cứu
40
Chương 33: Du hồ (1)
41
Chương 33-2: Du hồ (2)
42
Chương 34: Xoa bóp
43
Chương 35: Khúc mắc (1)
44
Chương 35-2: Khúc mắc (2)
45
Chương 36: Làm quan
46
Chương 37: Bái sư (1)
47
Chương 37-2: Bái sư (2)
48
Chương 38: Ghen tuông
49
Chương 39: Bị đánh (1)
50
Chương 39-2: Bị đánh (2)
51
Chương 40: Tới cửa
52
Chương 41: Giao phong
53
Chương 42: Công kích
54
Chương 43: Ma ma
55
Chương 44: Giả ngu
56
Chương 45: Làm bạn
57
Chương 46: Đính ước
58
Chương 47-1: Địch hữu (1)
59
Chương 47-2: Địch hữu (2)
60
Chương 48: Hàng xóm
61
Chương 49: Lựa chọn
62
Chương 50: Khó xử (1)
63
Chương 50-2: Khó xử (2)
64
Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
65
Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
66
Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
67
Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
68
Chương 54: Rắn lớn
69
Chương 55: Thần binh
70
Chương 56: Lợi dụ (1)
71
Chương 56-2: Lợi dụ (2)
72
Chương 57: Đính hôn
73
Chương 58: Trù bị
74
Chương 59: Hôn lễ
75
Chương 60: Động phòng (1)
76
Chương 60-2: Động phòng (2)
77
Chương 61: Thử lại
78
Chương 62: Đoạt quyền (1)
79
Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
80
Chương 63: Ra ngoài
81
Chương 64: Phục kích
82
Chương 65: Bị thương
83
Chương 66: Làm khó (1)
84
Chương 66-2: Làm khó (2)
85
Chương 67: Xuất hiện
86
Chương 68: Thách đấu
87
Chương 69: Tiểu sử
88
Chương 70-1: Tra án (1)
89
Chương 70-2: Tra án (2)
90
Chương 71: Hung thủ (1)
91
Chương 71-2
92
Chương 72: Thắng đẹp (1)
93
Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
94
Chương 73: Quý nhân
95
Chương 74: Hôn Lễ
96
Chương 75: Động Phòng (1)
97
Chương 76: Động Phòng (2)
98
Chương 77: Thử Lại
99
Chương 78: Đoạt Quyền (1)
100
Chương 79: Đoạt Quyền (2)
101
Chương 80: Ra Ngoài
102
Chương 81: Phục Kích
103
Chương 82: Bị Thương
104
Chương 83: Làm Khó (1)
105
Chương 84: Làm Khó (2)
106
Chương 85: Xuất Hiện
107
Chương 86: Thách Đấu
108
Chương 87: Tiểu Sử
109
Chương 88: Tra Án (1)
110
Chương 89: Tra Án (2)
111
Chương 90: Hung Thủ (1)
112
Chương 91
113
Chương 92: Thắng Đẹp (1)
114
Chương 93: Thắng Đẹp (2)
115
Chương 94: Quý Nhân
116
Chương 95: Khởi Hành
117
Chương 96: Rối Gỗ
118
Chương 97: Cải Trang
119
Chương 98: Bị Bắt
120
Chương 99: Thần Côn
121
Chương 100: Xem Bói (1)
122
Chương 101: Xem Bói (2)
123
Chương 102: Quà Tặng (1)
124
Chương 103: Quà Tặng (2)
125
Chương 104: Suy Luận (1)
126
Chương 105: Suy Luận (2)
127
Chương 106: Suy Luận (3)
128
Chương 107: Vu Hãm (1)
129
Chương 108: Vu Hãm (2)
130
Chương 109: Ly Gián (1)
131
Chương 110: Ly Gián (2)
132
Chương 111: Chất Vấn
133
Chương 112: Rối Rắm (1)
134
Chương 113: Rối Rắm (2)
135
Chương 114: Tỷ Tỷ
136
Chương 115: Gánh Nặng
137
Chương 116: Sổ Con
138
Chương 117: Thế Đạo
139
Chương 118: Thương Nghị
140
Chương 119: Hiến Thân
141
Chương 120: Gặp Lại
142
Chương 121: Đèn Trời (1)
143
Chương 122: Đèn Trời (2)
144
Chương 123: Đấu Kế (1)
145
Chương 124: Đấu Kế (2)
146
Chương 125: Viện Binh (1)
147
Chương 126: Viện Binh (2)
148
Chương 127: Công Tâm (1)
149
Chương 128: Công Tâm (2)
150
Chương 129: Thân Thế
151
Chương 130: Nhân Sinh
152
Chương 131: Phu Thê
153
Chương 132: Thăm Dò
154
Chương 133: Công Đạo
155
Chương 134: Trung Khuyển
156
Chương 135: Thành Ý (1)
157
Chương 136: Thành Ý (2)
158
Chương 137: Tình Địch (1)
159
Chương 138: Tình Địch (2)
160
Chương 139: Gạo Vàng
161
Chương 140: Xuyên Tim
162
Chương 141: Quản gia
163
Chương 142: Giang sơn
164
Chương 143: Ngu việt (1)
165
Chương 144: Ngu việt (2)
166
Chương 145: Nhân tâm
167
Chương 146: Bày trận
168
Chương 147: Thói quen
169
Chương 148-1: Công thành (1)
170
Chương 148-2: Công thành (2)
171
Chương 149-1: Cố nhân (1)
172
Chương 149-2: Cố nhân (2)
173
Chương 150: Đón mời
174
Chương 151: Kim trấm
175
Chương 152: Uy phong
176
Chương 153: Lên đảo
177
Chương 154-1: Chơi đùa (1)
178
Chương 154-2: Chơi đùa (2)
179
Chương 155-1: Tự thẩm (1)
180
Chương 155-2: Tự thẩm (2)
181
Chương 155-3: Tự thẩm (3)
182
Chương 156: Thế giới
183
Chương 157: Tồn tại
184
Chương 158: Tai họa
185
Chương 159: Phụ thân
186
Chương 160: Mộ thất
187
Chương 161: Nhẫn Nại (1)
188
Chương 162: Nhẫn Nại (2)
189
Chương 163
190
Chương 164: Phụ Thân
191
Chương 165: Mộ Thất
192
Chương 166: Nhẫn Nại (1)
193
Chương 167: Nhẫn Nại (2)
194
Chương 168: Làm bạn
195
Chương 169: Buồn cười
196
Chương 170: Hai cặp (1)
197
Chương 171: Hai cặp (2)
198
Chương 172: Chữa Khỏi
199
Chương 173: Trùng sinh
200
Chương 174: Thiên ảnh (1)
201
Chương 175: Thiên ảnh (2)
202
Chương 176: Liên quân
203
Chương 177: Đánh cược
204
Chương 178: Kinh doanh
205
Chương 179: Kỳ lạ (1)
206
Chương 180: Kỳ Lạ (2)
207
Chương 181: Sợ hãi
208
Chương 182: Giết Ngươi
209
Chương 183: Trúng cổ
210
Chương 184: Tra vấn (1)
211
Chương 185: Tra vấn (2)
212
Chương 186: Báu vật
213
Chương 187: Khích tướng
214
Chương 188: Cược Mạng
215
Chương 189: Tình Thế (1)
216
Chương 190: Tình Thế (2)
217
Chương 191: Cá Mặn (1)
218
Chương 192: Cá Mặn (2)
219
Chương 193: Giao Tình
220
Chương 194: Thuyết Phục
221
Chương 195: Chứng Minh
222
Chương 196: Nhi Tử
223
Chương 197: Phe Nào
224
Chương 198: Báo Ứng
225
Chương 199: Lập Trường
226
Chương 200: Bảo Tàng
227
Chương 201: Mật Đàm
228
Chương 202: Lôi Đài
229
Chương 203: Khuyên Bảo
230
Chương 204: Tư Tưởng
231
Chương 205: Giải quyết
232
Chương 206: Tầm Bảo
233
Chương 207: Đối Đầu
234
Chương 208: Chiến Thắng
235
Chương 209: Kết Cục
236
Chương 210: Phiên Ngoại 1: Mang Họ Ai
237
Chương 211: Phiên Ngoại 2: Ba Người Bạn
238
Chương 212: Phiên Ngoại 3: Ba Người Bạn