Chương 1: Tiết tử

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

c74e1b18c60d4909404bcdaac97ddab2

Thành phố lớn, 2019.

Hồng Kông —– thành phố không bao giờ ngủ.

Lúc Kim Tắc Thái lái xe ngang qua một con hẻm nhỏ, nhìn thấy chỗ góc đường ở ngã tư cách đó không xa có một cửa hàng chuyên bán chè đậu đỏ hoa huệ hạt sen*, hộp đèn bảng hiệu trong bóng đêm rất có lực hấp dẫn, anh nhịn không được thả chậm tốc độ.

Hôm nay, Kim Tắc Thái tham dự tiệc tân gia của một người bạn, mọi người đến nhà mới của chủ nhân ở ngoại ô thành phố tụ họp chúc mừng, quậy đến khuya mới giải tán. Lái xe về nhà lại gặp đoạn đường ban đêm đang sửa chữa cấm lưu thông, Kim Tắc Thái đành phải đi đường vòng, cho nên mới đi ngang con hẻm chưa bao giờ tới này. Không nghĩ tới lại có một niềm vui bất ngờ. Là người cực kỳ hảo ngọt, Kim Tắc Thái thực chỉ đại động*, dừng xe ở chỗ đậu xe ven đường, bước xuống xe đi tới.

* Thực chỉ đại động: ý là gặp được món ngon

Đã gần tới nửa đêm, nhưng cửa hàng nhỏ buôn bán vẫn rất tốt, ba bàn lớn bên trong quán ngồi kín người, có người vừa ăn vừa nói chuyện. Thấy không còn chỗ để ngồi, Kim Tắc Thái mua một phần mang về, đem vào trong xe bắt đầu ngồi ăn.

Không bao lâu, một phần chè đã chui vào bụng, Kim Tắc Thái thỏa mãn vui vẻ xuống xe, dự định ném hộp giấy trong tay vào thùng rác ven đường. Mới đi được vài bước, anh đột nhiên nhìn thấy dưới cái bóng của cột đèn đường có một người đang ngồi cuộn tròn, người kia giấu mình trong bóng tối, nếu không phải anh đứng đúng góc độ thì thật sự khó mà có thể phát hiện. Thân thể người kia uốn cong giống như con tôm, nhìn bộ dáng có vẻ đang rất thống khổ.

Kim Tắc Thái giật mình, vội vàng xử lý sạch sẽ rác thải trên tay sau đó lại gần, vừa khom người xem xét vừa lên tiếng hỏi: “Này, xin chào! Bạn có ổn không?” Nói xong anh duỗi tay ra muốn chạm vào cái người đang cúi đầu ôm đầu gối kia, anh lo lắng người này là đột ngột phát bệnh.

Cái tay đang duỗi ra của Kim Tắc Thái bị đẩy ra một cách bạo lực.

“Tránh ra!” Giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi, thanh âm không cao, nghe rất dữ tợn.

Kim Tắc Thái không có tức giận, cũng không có mặc kệ không quan tâm nữa. Từ giọng nói Kim Tắc Thái nghe ra đây là nam, anh không từ bỏ mà cúi người hỏi han: “Cậu này, cậu thật sự không bị sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không? Có cần tôi giúp cậu gọi xe cấp cứu không?” 

“Cút!” Giọng nói cực kỳ hung dữ, tưởng như là có thù oán sâu nặng lắm vậy.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã mặc kệ bỏ đi từ lâu rồi, nhưng Kim Tắc Thái lại không như vậy. Anh cũng không phải thích xen vào việc của người khác. Có điều thông qua ngôn ngữ cơ thể, người này xác định chắc chắn đang rất khó chịu, giống như là bị bệnh, anh nếu như đã thấy thì không thể mặc kệ để đó được; với lại, người càng hung dữ với Kim Tắc Thái, Kim Tắc Thái lại càng thích dùng gương mặt tươi cười để đối phó, nói cách khác thì là —– Anh đối với việc thuần phục động vật hoang dã cực kỳ có hứng thú, đương nhiên, bao gồm cả con người không nghe lời.

Bị đối xử bằng thái độ không lịch sự như vậy, Kim Tắc Thái cảm thấy cần phải phản công lại mới được. Anh di chuyển bước chân, nhìn có vẻ như là muốn rời đi, thực tế anh lại đánh úp bất ngờ, cúi người duỗi tay, nắm lấy cái cằm của người đang ngồi cuộn tròn dưới đất kia, nâng đầu cậu lên, để gương mặt cậu hoàn toàn bại lộ. Hành động này của Kim Tắc Thái có hai mục đích, một là làm một động tác trả thù nho nhỏ, hai là anh muốn nhìn xem đứa nhóc này có phải là đánh nhau bị thương hay không, chuyện này chỉ cần nhìn mặt là có thể đoán được ít nhiều.

“Con mẹ nó anh làm gì đấy!” Người kia hoàn toàn không ngờ sẽ bị như thế, sau khi phản ứng lại được thì quát lên, hung hăng liếc mắt trừng Kim Tắc Thái, đồng thời vung tay hất tay anh ra.

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi này, Kim Tắc Thái đã nhìn rõ gương mặt người lạ trước mắt này. Là một bé trai rất nhỏ tuổi, nét trẻ con trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất. Cậu nhóc khá là đẹp trai, gương mặt khả ái, đôi mắt đen láy sáng ngời tựa như cất chứa những vì sao. Điều khiến cho Kim Tắc Thái kinh ngạc nhất là —– ngoại hình cậu nhóc này thế mà lại có vài phần tương tự người yêu của bạn thân anh.

Trong lúc Kim Tắc Thái ngây người, cậu nhóc tức giận hình như muốn đứng lên, nhưng bởi vì chân mềm nhũn vô lực, tay chống xuống mặt đất mấy lần cũng không đứng dậy được. Cậu vô lực giống như một con báo nhỏ yếu đuối, vừa rồi mắng chửi cùng vung tay đã tiêu hao hết thể lực còn sót lại của cậu, hiện tại có muốn chửi người cũng không còn sức, thế là cậu nhóc chỉ có thể dùng mắt trừng Kim Tắc Thái.

Lúc này, Kim Tắc Thái mới bừng tỉnh, mỉm cười với cậu nhóc: “Này, tôi cũng không có ý xấu.” Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó anh đã thấy rõ, trên mặt cậu nhóc không có vết thương, nhìn sắc mặt có vẻ cũng không giống như vừa cùng người khác đánh nhau một trận.

Không có ý xấu mà có thể tùy tiện thò tay sờ cằm người khác sao? Vẻ mặt cậu nhóc vô cùng tức giận, nghiến răng nói: “Lăn!”

Kim Tắc Thái chỉ chỉ mặt đường, vô cùng chân thành nói: “…… Quá cứng.”

Cậu nhóc tức càng thêm tức, vẻ mặt hận không thể lập tức nhào qua cắn người.

Thu lại thái độ đùa giỡn, Kim Tắc Thái nghiêm túc hỏi lại: “Cậu không sao chứ, tôi thấy cậu có vẻ rất khó chịu. Thật sự không cần tôi giúp cậu gọi xe cấp cứu sao?”

“Giữ lại tự anh ngồi đi!” Cậu nhóc quát nhẹ, giọng nói có chút khàn khàn.

Lúc này Kim Tắc Thái mới nhận thấy hai tay cậu nhóc vẫn luôn run rẩy, anh nhíu mày. Quan sát cậu nhóc này nãy giờ, anh cảm thấy cậu không giống như bị bệnh, ngược lại cảm giác như là —- bị bỏ thuốc. Giống như là kiệt sức hư nhược sau khi high. 

Im lặng bình tĩnh nhìn xung quanh, bảng hiệu đèn neon trên tòa nhà cách đó không xa nói cho Kim Tắc Thái biết con hẻm này nằm sát cạnh khu phố bar nổi tiếng, anh thở dài một hơi trong lòng.

“Cậu thật sự không cần gọi xe cứu thương sao?” Kim Tắc Thái hỏi lại một lần nữa, lần này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc.

“Cút đi!” Cậu nhóc kêu lên, sau đó lại cúi người chôn mặt vào giữa hai đầu gối.

Kim Tắc Thái đứng thẳng người, muốn đi, vừa nhấc chân, anh lại mềm lòng, cậu nhóc lớn lên khá giống người yêu bạn thân này khiến cho anh không nhịn được có cảm giác muốn quan tâm nhiều thêm một chút. Nếu cứ như vậy mà vứt bỏ mặc kệ cậu, trong lòng anh sẽ tự trách.

Nghĩ nghĩ, Kim Tắc Thái đi đến bên cạnh cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa cách đó không xa, ở đó có một máy bán hàng tự động. Anh mua một chai nước lạnh, mở nắp chai rồi đặt vào tay cậu nhóc.

“Làm gì vậy?” Cậu nhóc đột nhiên được nhét một chai nước lạnh đã mở nắp, giống như một con mèo bị bỏng khẽ nhúc nhích.

“Uống nó cậu sẽ dễ chịu hơn!”

Nói xong Kim Tắc Thái bỏ đi. Mặc kệ cậu nhóc uống hay không uống, hiện tại anh có thể giúp cậu cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Lên xe, Kim Tắc Thái đánh tay lái, xe nhanh chóng rời đi.

Cậu nhóc cầm chai nước trong tay vẫn đang gục đầu ngồi ở ven đường, một lúc lâu sau, cậu dùng cánh tay vô lực run rẩy chậm chạp mà giơ chai nước lên, đổ chất lỏng bên trong vào miệng. Nước uống mát lạnh mang theo vị bạc hà dễ chịu làm ướt cổ họng khô khốc, không chỉ dịu đi cơn khát, mà cả tinh thần chấn động, đầu óc hỗn loạn dường như cũng tỉnh táo lại.

Tiếp tục ngồi thêm một lúc, cảm thấy thể lực đã khôi phục lại một ít, cậu nhóc đứng lên, bước từng bước đi ra khỏi con hẻm.

****

Hồng Kông náo nhiệt nhất là khu phố bar. Ở đây có đầy đủ tất cả các quán bar lớn nhỏ, là nơi yêu thích nhất của những người sinh hoạt về đêm.

Nhìn thấy Sở Tĩnh đi tới, bartender mặc gile đen đeo nơ đỏ A Ken từ trong quầy bar vươn nửa người ra chào hỏi cậu.

“Tiểu Tĩnh, tối hôm qua không có sao chứ?”

Sở Tĩnh lắc đầu, ngồi xuống ghế đứng, dùng tay gõ nhẹ hai cái xuống quầy bar, nói: “Như cũ!”

A Ken vừa lấy chai rượu chuẩn bị pha rượu, vừa nói thêm: “Ai da, cậu vẫn còn uống nữa….”

“Hôm nay với hôm qua không phải một ngày.”

A Ken bất đắc dĩ lắc đầu, rót rượu vào trong bình lắc pha chế, không bao lâu liền pha xong một cocktail màu xanh lá, y rót vào ly, đẩy đến trước mặt Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh cầm ly, uống một ngụm, thoải mái mà thở dài một hơi. 

“Thật sự không có chuyện gì chứ…” A Ken quan tâm hỏi thăm thêm một lần nữa.

Sở Tĩnh nở nụ cười với A Ken, ý bảo cậu không có chuyện gì, “Không chết được.”

“Nghe cậu nói kìa.” A Ken oán giận.

“Tôi nói thật.” Sở Tĩnh thản nhiên cười cười.

Sở Tĩnh từ nhỏ đã trôi nổi ở khu phố bar, kiếm sống bằng trò cá độ bi-da cùng người khác, bởi vì nguyên nhân tính cách, hơn nữa cũng không thích hoàn cảnh nơi này, cậu ở đây vẫn luôn độc lai độc vãng.

A Ken là một trong số ít những người có thể nói chuyện được với Sở Tĩnh. Sở Tĩnh biết bartender có hơi ẻo lả trước mắt này là thật lòng quan tâm cậu, mà cậu cũng sẵn sàng thổ lộ với A Ken một ít tâm sự, lúc cậu ở chung với A Ken sẽ cư xử đúng với lứa tuổi của mình, nói cũng nhiều hơn. Còn ở trước mặt người khác thì luôn là cái bộ dạng lớn sớm chững chạc, vừa lạnh lùng vừa yên tĩnh.

“Đã nói là không được cá độ với đám người Mike ca, cậu còn không nghe. Bọn hắn rất vô lại có biết không hả?” A Ken đứng bên trong quầy bar vặn eo giơ ngón trỏ cường điệu nói.

Sở Tĩnh khinh thường cười, “Này, anh cũng biết rõ, là bọn hắn không chịu buông tha tôi!”

“Cậu có thể trốn mà…”

“Cái vòng luẩn quẩn này chỉ lớn có nhiêu đấy, tôi trốn đi đâu được.”

A Ken thở dài, “Cũng đúng.”

Sở Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Hừ! Hôm qua lúc cá độ xong, tôi nghĩ đám người đó cùng lắm là không trả tiền. Ngược lại thế mà dễ dàng đưa tiền, trong lòng tôi còn rất bất ngờ. Sau đó bọn hắn nhất quyết ép tôi phải uống một ly, hừ! Quả nhiên là động tay động chân vào rượu! Thật hèn hạ!”

“Cái gì? Cậu không bị làm sao chứ?” A Ken giật mình hỏi.

Sở Tĩnh đưa tay xoa trán, đến tận hôm nay thái dương cậu vẫn còn ẩn ẩn đau. Cậu oán giận nói: “Hừ, ông đây cũng không phải ăn chay. Rượu, tôi uống một nửa, đổ ra ngoài một nửa. Đám người kia còn kiên quyết giữ tôi lại, lôi kéo không tha, tôi biết bọn hắn không chịu để yên, dứt khoát đẩy ngã một người chạy đi. Sau đó trốn trong một cái hẻm nhỏ ngồi cả buổi. Mẹ kiếp cũng không biết bỏ cái thứ gì vào rượu, làm ông đây toàn thân một chút sức lực cũng không còn, buồn nôn, ruột gan thì như thắt lại, não thì choáng, đầu thì đau.”

“Ừm…., chỉ cần cậu không có chuyện gì thì tốt rồi. Sau này cậu đi bệnh viện kiểm tra một lần thử xem! Lỡ như có cái di chứng gì thì phiền phức lắm.” A Ken vội vàng nói với Sở Tĩnh.

“Đi bệnh viện, điên sao? Lỡ như kiểm tra ra cái thuốc khủng khiếp nào đó thì tôi vào cục cảnh sát à!” Sở Tĩnh lập tức mở to hai mắt nhìn đối phương.

“Ồ! Cũng đúng!”

Sở Tĩnh không nói toàn bộ sự thật với A Ken. Đêm qua sau khi cậu uống cái rượu kia vào, cánh tay cẳng chân từ đầu gối trở xuống vẫn luôn tê liệt, mềm nhũn vô lực, hơn nữa, bộ phận từ khuỷu tay đến đầu ngón tay cứ run bần bật, hoàn toàn không có một chút sức lực. Đến tận lúc này Sở Tĩnh vẫn đang cảm thấy tay cậu, nhất là đầu ngón tay tê dại, có thể nắm, nhưng không thể dùng lực. Sở Tĩnh không biết ly rượu kia đã bỏ thêm thuốc gì, trong lòng cậu thật sự có chút sợ. Nếu như cái cảm giác tê liệt này vẫn cứ kéo dài…. cậu không dám nghĩ tới.

Nhớ lại sự tình xảy ra trong con hẻm nhỏ đêm qua, trong lòng Sở Tĩnh cảm thấy là lạ. Người lạ không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, lại còn nâng cằm cậu lên nhìn mặt cậu, làm như cậu là con gái vậy, đáng ghét! Nhưng mà cuối cùng, chai nước vị bạc hà mát lạnh người kia để lại dường như đã cứu cậu. Sau khi uống hết, cảm giác tê liệt trên cơ thể, đặc biệt là chân đã giảm bớt rất nhiều, nhờ vậy cậu mới có thể đứng dậy rời đi.

Một người kỳ lạ không thể hiểu nổi! Sở Tĩnh âm thầm chê bai một câu!

Điều mà Sở Tĩnh không bao giờ ngờ tới đó là – cậu sẽ gặp lại người kia.

Chapter