Chương 142

Khương Đường mới đầu còn lo lắng Vương thị lại mang mẹ chồng về ở cùng, ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của nàng.

Nhưng mấy tháng nay vẫn rất tốt. Đừng nhìn Vương thị nhỏ xinh, nàng ấy là người rất có chủ kiến.

Hai sạp khác chính là hai sạp bán bánh kếp trứng và thịt xiên nướng.

Khương Đường dự định đầu xuân sẽ nhờ Lưu Đại Lang đến Đông Hải xem thử xem có bán hàu sống hay không, còn có sò biển, nếu có thể mua về bán chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Năm sạp ăn vặt có thể giúp Khương Đường kiếm được gần một trăm lượng bạc mỗi tháng, nếu nhiều thêm chút nữa thì có thể sẽ trở thành một chốn mỹ thực ở trong thành.

Mùng tám tháng hai, Khương Đường đã thấy được số thịt mà Cố Kiến Sơn nói.

Không giống với dê bò ở đây, thịt dê không có vị tanh quá nặng, còn rất non, thịt bò rất đàn hồi, mang làm khô bò là ngon nhất.

Thảo nguyên nuôi dê bò đều thả cho chúng chạy khắp nơi, tất nhiên sẽ ăn uống tốt hơn dê bò ở Ngự Triều chỉ được nuôi bằng cỏ khô.

Ước chừng có khoảng hơn hai trăm cân thịt, thịt mỡ càng nhiều hơn, tận bốn trăm cân.

Thịt dê này áng chừng khoảng một con.

Xuân Đài nói rằng bây giờ vẫn chưa thể cung cấp đủ thịt cho tiệm lẩu, nhưng chờ thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ được.

Xuân Đài còn có việc muốn nói: “Cô nương, thời gian này công tử không tiện tới đây, nhưng không phải vì việc nghị thân đâu, cô nương đừng hiểu lầm.”

Khương Đường nói: “Vậy là vì cái gì, việc trong triều sao.”

Cũng không phải, là vì chính viện bên kia đã nghi ngờ, công tử sợ liên luỵ Khương cô nương, cho nên đã nhiều ngày không tới đây.

Cố Kiến Sơn sợ Khương Đường không vui, lại không muốn gạt nàng, cho nên mới để Xuân Đài nói như vậy.

Xuân Đài rất nghe lời làm theo lời dặn của Cố Kiến Sơn, nhưng hình như Khương cô nương đã biết chuyện gì đó rồi.

Rõ ràng là chuyện của hai người, nhưng Khương Đường không muốn để một mình Cố Kiến Sơn gánh vác hết rồi đến cuối cùng chỉ nói cho nàng biết kết quả.

Nàng hy vọng có thể cùng nhau đối mặt, cho dù là tốt hay là xấu, nàng cũng đều muốn biết.

Nàng không muốn trở thành người ngồi mát ăn bát vàng.

Xuân Đài là gã sai vặt của Cố Kiến Sơn, hắn chỉ tới đây để truyền lời, Khương Đường càng không muốn làm khó hắn.

“Ta biết rồi, ngươi trở về đi.”

Xuân Đài bối rối xua xua tay, cảm thấy tâm tình Khương Đường xuống thấp: “Có lẽ cô nương hiểu lầm rồi, chỉ là phu nhân bên kia hình như nghe được cái gì đó, công tử không muốn gây thêm phiền toái cho cô nương nên hai ngày nay tránh một chút.”

So với bất cứ người nào thì Cố Kiến Sơn càng muốn tới hơn, hắn ước gì mình là gã sai vặt.

Ra hoa kết quả, dưa chín cuống rụng.

Bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt.

Xuân Đài cũng sợ Khương Đường cảm thấy Cố Kiến Sơn lén lút, không dám gặp người. Nhưng chênh lệch thân phận rành rành ra đó, nếu đã lựa chọn con đường này cũng không thể yêu cầu giống như bình thường được.

Có một câu nói như thế nào nhỉ, muốn có được cái gì thì phải chấp nhận trả giá tương ứng.

Cho dù công tử có thể ngăn cản người trong nhà không làm khó Khương cô nương, nhưng cũng không thể vin vào đó mà không cố kỵ gì hết, muốn làm gì thì làm.

Khương Đường khẽ cười với Xuân Đài: “Ừm, ta biết rồi, bên ta cũng sẽ cẩn thận.”

Nếu Cố Kiến Sơn không tới được, nàng cứ làm việc của mình trước.

Nhiều thịt như vậy có thể nấu ra không ít mỡ. Lưu Đại Lang đã đi theo nàng làm việc được hơn ba tháng, chủ yếu là đứng quan sát, có khi cũng thử xắn tay áo lên làm, vậy nên nếu một chút mỡ cũng không phải là việc khó.

Tháng hai trời không còn quá lạnh, thịt không bị đông lạnh nên không thể để quá lâu. Khương Đường tính toán trước tiên làm thành thịt khô, như vậy sẽ bảo quản được lâu hơn một chút.

Hơn hai trăm cân thịt ước chừng có thể làm hơn sáu mươi cân thịt khô. Ăn cái này chắc bụng, đến lúc đó đưa một ít cho Cố Kiến Sơn mang về.

Ớt là dùng loại ớt Nhữ Lâm, ớt ở chỗ này không cay lắm, hơn nữa còn rất thơm. Tiệm lẩu cũng dùng loại ớt này, lúc trước Cố Tương Quân cho người gửi tới đây, Khương Đường nếm thử thấy hương vị không tệ liền nhờ người ở Nhữ Lâm vận chuyển đến.

Cũng bởi vì gia vị toàn được thu thập từ khắp nơi vận chuyển tới đây nên khi phối chung với nhau tạo nên hương vị cực tốt, cho dù trên đường có tiệm lẩu khác thì việc buôn bán của tiệm lẩu Khương thị vẫn là tốt nhất.

Tuy nhiên, Khương Đường đoán việc làm ăn của tiệm lẩu chỉ có thể làm được thêm chừng ba, bốn tháng nữa. Đợi đến sau Tết Đoan Ngọ, khách nhân sẽ dần dần ít đi. Lúc đó tuy rằng thời tiết còn chưa quá nóng nhưng ăn xong một bữa lẩu, trên người cũng sẽ nóng khó chịu.

Nàng dự định cân nhắc loại món ăn khác trước, đợi đến khi trời nóng, tiệm lẩu vẫn sẽ mở cửa, nếu như có ai muốn đến ăn lẩu cũng có thể ăn. Dù sao mùa hè cũng sẽ đột nhiên muốn ăn món lẩu cay, nhưng trong cửa hàng có thể thêm món ăn khác.

Ví dụ như gà hầm nấm, cánh gà chân gà, cua nấu thịt cũng được.

Việc quan trọng nhất trước mắt không phải là làm ăn mà là việc gieo trồng vụ xuân, tuy rằng còn chưa đến thanh minh nhưng cũng phải cày bừa xới đất trước, có loại hoa màu còn cần phải gây giống nữa. Giá thành của hạt giống Khương Đường không hiểu rõ lắm, nàng sợ mấy hộ gia đình trong thôn trang lừa gạt nàng cho nên những thứ này đều phải hỏi thăm rõ ràng trước.

Trang hộ làm chủ họ Chu, là một nhà chín người. Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, có một quả mẫu, nương tử là Vệ thị, phía dưới có ba hài tử. Trưởng tử đã thành thân, hiện giờ đã sinh hai hài tử, một nam một nữ.

Tiểu nữ nhi mới tròn một tuổi, có thể nói là tứ đại đồng đường.

Ba nhà còn lại cũng họ Chu, hẳn là trước đây từ cùng một nơi đến đây, sau đó ở chỗ này an cư lập nghiệp.

Khương Đường nhờ Xuân Đài đến quan phủ hỏi thăm, bốn hộ này không dính án gì ở quan phủ, đều là người thành thật giữ bổn phận. Đương nhiên nàng hy vọng những người này cũng giống như người trong thôn trang của Lục Cẩm Dao, nhưng nàng là chủ nhân mới, lại chỉ là một mình một người, lòng phòng người không thể không có, huống chi sau lưng nàng cũng không có chỗ dựa vững chắc nào cả.

Nàng hỏi thăm giá hạt lúa mạch loại tốt trên thị trường hai mươi văn một cân, xấu hơn một chút là mười lăm văn một cân, mỗi mẫu sản lượng chừng hai ba trăm cân.

Trước tiên là phải nộp thuế một thành, lại chia cho trang hộ hai thành, như vậy thu hoạch xong một mẫu đất thì có thể thu được hơn một trăm cân. Nếu như sản lượng cao hơn một chút thì mới có thể đến hai trăm cân. Nhiều đất như vậy, đương nhiên Khương Đường hy vọng có thể thu được càng nhiều lương thực hơn. Còn một điểm nữa, nàng buôn bán, trong cửa hàng cần rất nhiều nguyên liệu nên nàng cũng muốn trồng thêm nhiều loại một chút. Chỉ là nếu ấn theo cách chia phần thì một nhà cho dù ăn nhiều hơn nữa cũng không cần nhiều đồ ăn như vậy.

Một nhà có mấy người, trước cửa trồng mấy luống rau là đủ rồi.

Các trang hộ đương nhiên vẫn muốn nhận lương thực hơn.

Trang hộ cũng không phải hạ nhân, nếu không muốn, tất nhiên sẽ không ở chỗ này nữa. Đến lúc đó Khương Đường còn phải bỏ công ra tìm người khác, nếu chậm trễ gieo trồng vụ xuân thì người chịu tổn thất vẫn cứ là nàng.

Mùng tám tháng hai, trên trời tuyết vẫn còn rơi lất phất, Khương Đường nhờ một nhà Lưu đại tẩu đi theo nàng đến thôn trang xem một chút.

Buổi sáng đi, ngồi xe ngựa tốn khoảng chừng nửa canh giờ mới tới.

Lưu gia không có đất, cũng không có tiền, nhìn thấy một mảng ruộng đồng lớn như vậy, Lưu đại tẩu cực kỳ choáng ngợp, liền nói: “Chờ có tiền, ta cũng mua đất.”

Cho dù chỉ là mười mẫu, thuê người trồng, một năm thu hoạch đủ cho người trong nhà ăn.

Làm kinh doanh có khi sẽ bị lỗ, mua một ngôi nhà chỉ có thể ở lại không thể ăn, nhưng ruộng đồng luôn luôn hữu ích.

Mấy gia đình quyền quý ở Thịnh Kinh, trong nhà cũng có không ít thôn trang, chẳng qua mình không tự trồng mà thôi.

Khương Đường nói: “Mua cái khác có thể mất tiền, nhưng đất thì không.”

Lưu đại tẩu cũng cảm thấy là đạo lý này, chờ đến trang hộ, Khương Đường lần thứ hai nhìn thấy người Chu gia.

Người Chu gia tướng mạo rất đoan chính, đương gia tên là Chu Chính Minh, trên mặt lộ ra khí chất thành thật. Tháng hai không có việc gì làm, cả nhà ở nhà, có khi Chu Chính Minh sẽ dẫn theo nhi tử và tôn tử lên núi đào dược liệu hoặc đi săn.

Trang tử đổi chủ nhân mới nhưng trang hộ ở chỗ này sẽ không đi, chờ chủ nhân mới phân phó.

Vệ thị đi ra gặp người, nàng ấy rất nhút nhát, chào hỏi xong liền vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Chu Chính Minh mời người vào nhà: “Sao chủ nhân đột nhiên lại tới đây, có gì phân phó à?”

Khương Đường nói: “Tới đây thương lượng với ngươi một chút về chuyện trồng gì trong ruộng chứ cũng không có chuyện gì khác.”

Trong lòng Chu Chính Minh hiểu rõ, nói: “Ta đã trồng ở chỗ này mười mấy năm rồi. Năm ngoái, thôn trang trồng ba mươi mẫu lúa mạch, hơn bảy mẫu đậu phộng. Lúa mạch thì sản lượng mỗi mẫu là hai trăm bảy mươi cân, đậu phộng hai trăm bốn mươi cân, so với mấy chỗ xung quanh cũng coi như sản lượng cực cao. Trong thôn trang còn nuôi hơn bốn mươi con gà, năm con lợn, nuôi mập mạp khỏe mạnh. Chủ nhân cứ yên tâm, trồng trọt là chuyện ta rành nhất, mùa đông tuyết dày, ta thấy vẫn là trồng lúa mạch, lại trồng chút khoai lang, mấy loại này sản lượng cao.”

Lúa mạch cộng với khoai lang, hai loại này cộng lại cũng đủ cho người Chu gia ăn no.

Khương Đường không nghe theo Chu Chính Minh: “Năm nay ta định trồng hai mươi mẫu lúa mạch, mười mẫu đậu phộng, còn lại trồng chút củ cải bắp cải.”

Chu Chính Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút không vui: “Sao chủ nhân lại trồng nhiều loại rau màu như vậy. Rau màu cũng không đáng giá, trồng rau nào có lợi nhiều như trồng lương thực đâu.”

Lương thực có thể ăn, có thể lấp đầy bụng, nếu muốn ăn rau thì dành ra một mẫu đất để trồng còn chưa đủ ăn sao, cần gì phải lấy bảy mẫu đất để trồng.

Bọn họ cũng không phải nô tài, không nhất định phải nghe theo Khương Đường. Nếu thật sự là như vậy, vậy còn không bằng tìm một chủ nhân khác.

Rốt cuộc là tiểu nữ tử cái gì cũng không hiểu, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Ba mươi mẫu lương thực, nếu phân cho bọn họ thì ít nhất cũng được năm trăm cân lương thực. Bốn nhà một phần, đó chính là khẩu phần lương thực của một người.

Vốn trồng khoai lang còn có thể ăn no, trồng rau thì có ích lợi gì chứ.

Chu Chính Minh thoáng cái liền nóng nảy, chỉ là cố kỵ thân phận chủ nhân của Khương Đường nên mới cố nén giận: “Bảy mẫu đất trồng rau màu, nếu ăn không hết sẽ bị hỏng, thật sự không có lời. Hơn nữa khi thu hoạch rau cũng sẽ có cái bị sâu hoặc chim cắn phá, đó cũng là vấn đề. Chủ nhân không hiểu chuyện trồng trọt, đừng có làm bậy như thế…”

Lưu đại tẩu cũng tức giận: “Sao ngươi dám nói chuyện như thế.”

Trước đó nàng ấy không biết Khương Đường muốn trồng rau, nhưng trồng rau rất hữu dụng. Đại Lang nói củ cải bắp cải ở tiệm lẩu bán rất tốt, hơn nữa mấy quầy hàng bán đồ ăn cũng cần đến rau, trồng được rồi không phải sẽ tiết kiệm tiền ra ngoài mua đó sao.

Đồ ăn nhà mình nhất định sẽ tươi ngon hơn so với đồ mua ở bên ngoài, làm sao có thể nói là làm bậy cho được.

Lưu đại tẩu nói: “Nói theo lời của ngươi tức là rau màu không được bị sâu cắn à! Thật là…”

Khương Đường kéo tay Lưu đại tẩu, hiện tại nàng đối với tính cách Chu Chính Minh cũng có hiểu biết nhất định. Người này cũng có không ít tâm tư, nhưng thực sự trồng trọt không tệ. Thôn trang của nàng không lớn, lại thuê người khác trồng trọt cũng khó.

Khương Đường lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng nóng vội, ta còn chưa nói hết.”

Chu Chính Minh muốn lấy thuốc lá sợi của mình ra, nhưng lại bận tâm đến Khương Đường và mẫu tử Lưu đại tẩu ở đây, liền xoa xoa tay, trên mặt không có kiên nhẫn gì: “Ta cũng vì muốn tốt cho chủ nhân thôi, trồng rau màu không đáng giá, nếu muốn đồ ăn cho mùa đông thì căn bản không cần phải trồng ngay bây giờ.”

Khương Đường nói: “Bảy mẫu đất trồng rau, chuyện này không thương lượng nữa. Tuy nhiên, súc vật thì có thể để mọi người nuôi tùy ý.”

“Gà vịt heo dê, mỗi nhà tự nuôi, nhưng đừng làm chậm trễ việc trồng hoa màu và rau quả của ta là được.” Khương Đường bày ra bộ dáng dễ thương lượng:

Ta biết làm việc nhà nông không dễ dàng, vất vả hơn nửa năm chính là vì khẩu phần lương thực của một nhà. Ta cũng không phải không biết khó khăn, cho nên mới nghĩ mọi người nuôi thêm gà vịt, đến lúc đó có lá rau rễ củ cải thì mọi người cũng có thể cho gà vịt ăn.”

Trang hộ nuôi súc vật cũng phải được chủ nhân cho phép, dù sao nơi này dù ít dù nhiều cũng là của chủ nhân.

Lén lút nuôi cũng được, nhưng chủ nhân thỉnh thoảng lại đây, nhìn thấy cũng không hay lắm.

Hơn nữa, nuôi gà, vịt cũng cần phải cho ăn, chỉ nuôi thả như vậy thì không mập được.

Lá rau là thích hợp nhất, băm nát ra cho gà cho heo ăn, có thể nuôi được không ít gà.

Khương Đường ăn thì chỉ cần nuôi hơn mười con là đủ rồi, nàng không có xe ngựa, không có khả năng luôn chạy đến thôn trang.

Đến lúc đó đưa đồ ăn cũng là buổi sáng mang đến cửa hàng.

Lương thực là tiền vốn để trang hộ sống được, nhưng bọn họ không có bản lĩnh khác mà muốn kiếm tiền thì phải dựa vào chăn nuôi.

Gà con tự mình ấp ra, sau khi nuôi lớn còn có thể đẻ trứng. Một quả trứng gà một văn tiền, mấy chục con gà đẻ trứng một ngày liền có mấy chục văn thu nhập.

Nam nhân xuống đất làm việc, nữ nhân ở nhà, ngoại trừ lo bữa ăn của mọi người, còn có những lúc rảnh rỗi khác, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn việc thêu khăn tay.

Khí thế của Chu Chính Minh lập tức xẹp dần, hắn không quá tin tưởng lại hỏi một lần nữa: “Thật sự nuôi tùy ý à?”

Khương Đường nói: “Ở chỗ này nhất định phải nuôi cho ta mấy con. Ta muốn mười lăm con gà, một con heo, giữ lại ăn tết. Ba nhà khác ta sẽ không quan tâm. Nếu như nuôi nhiều thì ta sẽ mua trứng và thịt ở đây nữa.”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224: Ngoại truyện 1
225 Chương 225: Ngoại truyện 2
226 Chương 226: Ngoại truyện 3
227 Chương 227: Ngoại truyện 4
228 Chương 228: Ngoại truyện 5
229 Chương 229: Ngoại truyện 6
Chapter

Updated 229 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224: Ngoại truyện 1
225
Chương 225: Ngoại truyện 2
226
Chương 226: Ngoại truyện 3
227
Chương 227: Ngoại truyện 4
228
Chương 228: Ngoại truyện 5
229
Chương 229: Ngoại truyện 6