Những căn biệt thự khác của nhà họ Tiêu đều đã bị ngân hàng thanh lý, bây giờ người nhà họ Tiêu không có nhà để về, đều đang thuê phòng ở.
Căn biệt thự ở nơi này, là tài sản cá nhân của Tiêu Nhược Nhiên nhà họ Tiêu.
Lần trước Tiêu Chiến đã trù tính, lấy ra một số thứ không đáng tiền để bán đấu giá.
E ngại thực lực của Tiêu Chiến, không ít đại gia đều bỏ tiền ra mua một số thứ không đáng giá.
Mặc dù Tiêu Chiến đã chết, nhưng số tiền đó lại rơi vào trong tay Tiêu Nhược Nhiên.
Tuy cô ta là đàn bà con gái, nhưng sau khi Tiêu Biệt Hạc và Tiêu Chiến chết, cô ta đã trở thành trụ cột trong nhà họ Tiêu.
Hiện tại, người nhà họ Tiêu đều trông cậy vào Tiêu Nhược Nhiên, hy vọng cô ta có thể dẫn dắt nhà họ Tiêu vùng dậy lại lần nữa.
Biệt thự, căn phòng tầng hai.
Có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang nằm trên giường.
Mà ở một bên, còn có một người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng đang đứng.
Người phụ nữ đó là Tiêu Nhược Nhiên.
Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng lại chăm sóc rất tốt, nên chỉ trông như thiếu nữ mười tám mười chín tuổi.
Cô ta có vóc dáng thon thả, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tóc dài xõa qua vai, lại thêm bộ váy hơi trong suốt, trên người tràn đầy sự quyến rũ và cuốn hút.
“Anh Trương, chuyện anh đã đồng ý với em, khi nào thì mới thực hiện đây.” Tiêu Nhược Nhiên nhìn người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần cộc nằm trên giường.
Người đàn ông này chính là một nhân vật lớn, quen biết rất nhiều nhân vật có địa vị quan trọng.
Hiện tại nhà họ Tiêu đã triệt để phá sản, sản nghiệp của nhà họ Tiêu đều đã bị niêm phong.
Tiêu Nhược Nhiên cũng đang cố gắng dùng tất cả mọi quan hệ có thể dùng được, muốn lấy lại một số sản nghiệp thuộc nhà họ Tiêu.
Trương Trường Thiên nhìn Tiêu Nhược Nhiên xinh đẹp động lòng người, mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, chuyện anh đã đồng ý với em, khẳng định sẽ thực hiện cho em.
Em cũng biết đấy, Diệp Hùng đã sử dụng con đường kinh tế chính trị mới có thể khiến cho nhà họ Tiêu phá sản.
Anh cần phải chuẩn bị kỹ tất cả mọi mặt.”
Tiêu Nhược Nhiên đi qua, rúc vào trong lòng Trương Trường Thiên, làm nũng nói: “Anh Trương, cả trước cả sau em đã đưa cho anh năm nghìn vạn rồi, bây giờ đã qua một khoảng thời gian dài như thế, anh cũng phải cho em một thời gian chính xác chứ.”
“Sắp, sắp rồi, chỉ mấy ngày nữa thôi.”
Trương Trường Thiên cười nói, trong lòng lại hừ lạnh.
Con đĩ thối tha, hiện tại nhà họ Tiêu đã gặp nạn rồi, Tiêu Chiến đã chết, nhà họ Tiêu đã không còn cách nào trở lại là một trong bốn nhà quyền thế nữa.
Tiền cô đưa tôi, tôi sớm đã thua hết rồi.
Nếu như không phải vì tiền, tôi mới lười để ý đến con đĩ thối tha nghìn người leo, vạn người cưỡi như cô.
“Anh Trương, anh yên tâm, đến khi lấy lại được tài sản cố định của nhà họ Tiêu, sẽ không thiếu phần của anh, hơn nữa, sau này ngay cả em cũng sẽ là của anh.”
Ầm!
Ngay lúc này, cửa phòng bị đá văng.
“Ai?”
Cả người Trương Trường Thiên đều vào trạng thái chiến đấu, lật người bò dậy.
Nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đá cửa mà vào, ông ta sợ đến run rẩy cả người.
Ông ta vừa lăn vừa bò rớt từ trên giường xuống, vừa cầm lấy quần áo mặc vào, vừa mở miệng nói: “Không, không liên quan đến tôi, tôi không biết gì hết, tôi đi đây.”
Lăn lộn ở Giang Trung, sao ông ta có thể không biết người đàn ông mặt quỷ này.
Chính anh ta đã giết Tiêu Biệt Hạc, chính anh ta đã giết Tiêu Chiến.
Tiêu Nhược Nhiên nhìn thấy Giang Thần đá cửa mà vào, cũng bị dọa đến run rẩy cả người.
Giang Thần bước từng bước qua.
Trương Trường Thiên thoáng chốc đã mặc đồ xong, chuẩn bị bỏ chạy.
Thế nhưng, một đôi tay to đã túm ông ta lại, cưỡng ép quăng ông ta lên giường.
Ông ta sợ hãi co người thành một cục, một câu cũng không dám nói, sợ nói sai lời, chọc phải ông thần này.
“Anh rốt cuộc là ai? Nhà họ Tiêu tôi và anh có thù oán sâu nặng gì với anh?” Sau khi khiếp sợ, Tiêu Nhược Nhiên bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Giang Thần đang bước đến.
Giang Thần lấy mặt nạ trên mặt xuống.
“Cậu?” Tiêu Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Giang Thần, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Đứa con ở rể của nhà họ Đường, Giang Thần?”
“Phải.” Giang Thần không phủ nhận.
“Giang, Giang Thần?”
Tiêu Nhược Nhiên bỗng nhớ lại gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Cậu, cậu là con trai của Giang Nam, Giang Thần?”
Giang Thần gật đầu, anh kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh giường, bình tĩnh châm một điếu thuốc.
Căn phòng rộng lớn có chút yên ắng, chỉ có tiếng thuốc đốt cháy.
Trương Trường Thiên sợ sệt co ro trên giường, không dám nói câu nào.
Sắc mặt Tiêu Nhược Nhiên thì tối sầm đến đáng sợ.
Bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã biết, người diệt nhà họ Tiêu là người nào.
“Giang Thần, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?”
“Ha…”
Giang Thần bật cười.
Anh cười một nụ cười dữ tợn, một nụ cười đáng sợ.
“Tiêu Nhược Nhiên, cô lại hỏi tôi muốn như thế nào?”
“Bởi vì cô, ông nội tôi bị oan, trở thành trò cười của Giang Trung.”
“Bởi vì cô, bố tôi bị chọc tức đến mức bệnh tim tái phát, cô lại đẩy ông ấy từ tầng ba xuống, còn nói là sợ chịu tội nên tự sát.”
“Bởi vì cô, mà bốn gia tộc lớn Tiêu, Vương, Triệu, Châu tụ tập tại nhà họ Giang, trói ba mươi mấy người của nhà họ Giang lại, phóng một trận lửa lớn, thiêu chết ba mươi mấy người họ Giang.
Cô hỏi tôi muốn như thế nào?”
Giang Thần lúc này tựa như một con hổ dữ xổng ra khỏi lồng giam, trên người có sát khí đáng sợ.
Anh gào lên, gào đến mức khiến màng tai Tiêu Nhược Nhiên tê dại, hoang mang lo sợ.
Tiêu Nhược Nhiên sợ rồi, cô ta hoàn toàn sợ rồi.
Cô ta là người thông minh.
Từ sau khi Giang Thần giết bố của cô ta Tiêu Biệt Hạc, và giết anh tư của cô ta Tiêu Chiến, những chuyện này bị cưỡng ép kiềm xuống, cô ta lập tức biết, Giang Thần của hiện tại đã không còn là thiếu niên yếu đuối của mười năm trước nữa.
“Giang…Giang Thần, tốt xấu gì tôi cũng là mẹ kế của cậu, cậu…”
“Chát!”
Giang Thần đứng dậy, vung tay tát một cái.
Sức lực của cái tát này khá lớn, thân thể Tiêu Nhược Nhiên trực tiếp bị tát ngã xuống giường, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt sưng đỏ, trong miệng tràn ra không ít máu tươi.
Giang Thần túm đầu tóc cô ta, đè đầu cô ta xuống giường, lấy điếu thuốc trong tay dụi lên mặt cô ta.
Anh không hề mềm lòng vì Tiêu Nhược Nhiên là phụ nữ.
Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt không cam lòng trước lúc chết của bố anh.
Anh vẫn còn nhớ cảnh tưởng bố anh bị đẩy xuống lầu.
Và càng không thể nào quên cảnh tượng người nhà họ Giang bị trói, bị đám cháy to thiêu đốt.
“Á.”
Tiêu Nhược Nhiên phát ra một tiếng gào thét đau đớn.
Còn Trương Trường Thiên đã bị dọa đến lăn xuống giường, cơ thể lùi về phía chân tường, ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Tiêu Nhược Nhiên, năm đó cô đã dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận bố tôi, hãm hại ông nội tôi, hãm hại bố tôi, diệt nhà họ Giang.
Cô có từng nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay?”
“Tiêu Nhược Nhiên, cô không chết, ba mươi tám vong hồn của nhà họ Tiêu sao có thể yên nghỉ!”
Giang Thần gào từng chữ từng chữ ra.
“Giang Thần, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.
Cậu đã khiến nhà họ Tiêu phá sản.
Xin cậu hãy tha cho tôi.”
Tiêu Nhược Nhiên của lúc này đã không còn cao quý và tao nhã như trước kia, cô ta giống như chó nhà có tang, không ngừng van xin.
Giang Thần lấy ra một cái dao bấm.
Xẹt!
Giang Thần đột nhiên rạch một phát trên mặt Tiêu Nhược Nhiên.
Khuôn mặt cô ta lập tức có thêm một vết thương ghê người, máu tươi theo cần cổ chảy xuống, nhiễm đỏ chiếc váy trắng tinh.
Tiêu Nhược Nhiên đau đến mức nét mặt vặn vẹo, đau đến mức mất giọng, không kêu ra được.
“Mười năm trước, Đường Sở Sở mạo hiểm tính mạng kéo tôi ra từ trong đám cháy lớn, tôi mới có thể nhặt lại một mạng.
Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, nhà họ Tiêu các người lại giày vò Đường Sở Sở bằng đủ mọi cách.”
“Tội mà Đường Sở Sở phải chịu, tôi sẽ khiến cho nhà họ Tiêu hoàn lại gấp trăm lần.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô.
Tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì là tuyệt vọng.
Tôi sẽ khiến cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Giang Thần nhấc tay, lại rạch một dao.
“Hu hu, tôi đã sai rồi, Giang Thần, xin cậu hãy tha cho tôi.” Tiêu Nhược Nhiên không ngừng van xin.
Giang Thần vứt dao bấm trong tay xuống, ngồi lên ghế bên cạnh giường, nhìn Tiêu Nhược Nhiên với khuôn mặt đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, kinh khủng.
“Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đang ở đâu?”.
Updated 134 Episodes