Chương 5: Tiên sinh nướng thịt dạy học trò

“Nghỉ tay ăn thôi, Tự Thành.”

Thấy thịt đã chín tới, Từ Hiền bèn hô gã học trò to xác của mình đến chia phần, nhưng chỉ nghe gã đáp lại:

“Tiên sinh người cứ tự nhiên, ta còn muốn làm cho xong đã.”

Nghe vậy, Từ Hiền liền biết tên này lại phạm chứng cứng đầu.

Hắn cũng không nhiều lời, chỉ là tựa như làm ảo thuật, rút từ trong ống tay áo ra một cây thước màu đen, chiều dài ngang với cả cánh tay của hắn.

Vậy mới biết, ống tay áo chính là không gian trữ vật của Từ Hiền.

Nó kỳ thật là một vật phẩm của hệ thống, được gọi là【Rương Tam Tài】, cùng với【Giá Y Thần Công (Thượng)】và【Đạn Chỉ Thần Thông】là ba món đồ hệ thống tặng không cho hắn. Quà tân thủ phong phú như vậy chắc là để đền bù thiếu hụt do chân của hắn, Từ Hiền đoán thế.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Rương Tam Tài】

Loại hình: Đặc thù

Phẩm chất: Phổ thông

Có 3x3 ô chứa đồ.

*Chú: 2【Rương Tam Tài】có thể hợp lại thành 1【Rương Tứ Tượng】

__________________________________________________________________

Hắn chỉ có thể chứa trong rương những thứ mình nâng lên được và không thể bỏ người sống vào. Về phần mỗi ô đồ có thể chồng chất bao nhiêu vật phẩm cùng loại hắn vẫn chưa thử nghiệm.

Cầm thước trong tay, khí chất của Từ Hiền bỗng nhiên trở nên uy nghiêm hơn gấp bội, hắn từ tốn dùng nó gõ hai cái lên thân xe lăn.

Cộp! Cộp!

Nghe thấy âm thanh này, động tác của Lý Tự Thành chợt dừng lại. Gã quay đầu lại nhìn tiên sinh, vẻ kính trọng trong mắt chợt tăng thêm vài phần, hòa lẫn trong đó là một ít sợ sệt.

Sau đó không cần Từ Hiền nói tiếng thứ hai, gã vội vàng bỏ việc còn dang dở mà chạy lại, tự giác lấy nước trong thùng gỗ trước cửa nhà để rửa tay.

Rửa tay xong gã liền đến chỗ của hắn, ngồi bệt xuống đất rồi lấy một xiên thịt khỏi vỉ nướng, hai tay cung kính dâng lên mời tiên sinh nhà mình ăn trước, đợi hắn bỏ miệng rồi mới tự mình rút một xiên mà ăn, không dám lên tiếng.

Tiên sinh cầm thước là đáng sợ nhất.

Không chỉ Lý Tự Thành mà cả bọn nhóc con ở học đường đều thấm nhuần trong đầu câu nói này. Không đứa nào dám ngỗ nghịch lại tiên sinh trên lớp khi hắn cầm thước.

Thấy bộ dạng như mèo gặp chuột của gã, Từ Hiền lòng thầm buồn cười nhưng ngoài mặt vờ như không có gì, nhàn nhã tự đắc ngắm hoàng hôn, nhai kỹ nuốt chậm thịt trong tay.

Lý Tự Thành trở nên ngoan ngoãn như vậy cũng là vì cây thước trong tay hắn.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Trọng Đạo Xích】

Loại hình: Kỳ vật

Phẩm chất: Phổ thông

Kẻ làm sư, giữ thước này, dạy được ái đồ.

Người làm đồ, thấy thước này, tôn sư trọng đạo.

*Chú: Thăng cấp nghề văn hóa【Lão Sư】giúp tăng cao phẩm chất của【Trọng Đạo Xích】

__________________________________________________________________

Lúc nghề【Lão Sư】lên đến cấp năm thì hắn nhận được nó,【Trọng Đạo Xích】thực sự là thần khí dạy học sinh.

Từ lúc có được cây thước này, Từ Hiền có thể cảm nhận được năng lực sư phạm của mình tăng lên một tầm cao mới.

Không chỉ có được uy nghiêm của các bậc đại nho học trò khắp thiên hạ, học sinh được hắn dạy dỗ thế mà trở nên thông tuệ hơn trước, biết suy một ra ba, đôi khi nghe đạo lý hắn giảng mà có thể nói ra kiến giải chính hắn cũng trầm trồ.

Hơn nữa dùng cây thước này đánh phạt còn có tác dụng khiến học sinh tỉnh ngộ, ăn năn hối cải trước sai lầm của mình.

Nếm trải ngon ngọt, Từ Hiền mong chờ xem vật phẩm đi kèm của các nghề khác như thế nào.【Họa Sĩ】cấp năm có phải là thần bút của Mã Lương,【Cầm Sư】cấp năm trực tiếp cho nhạc phổ của Thiên Long Bát Âm?

Ảo tưởng một lúc thì Từ Hiền đã ăn xong xiên thịt trong tay lúc nào không hay. Thu【Trọng Đạo Xích】vào trong tay áo, hắn lấy một xiên cá tiếp tục ăn.

Lý Tự Thành thấy tiên sinh cất thước, thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó gã cũng bắt đầu nhắm nuốt đồ nướng, dáng vẻ có hơi thô lỗ, nhưng trước đó Từ Hiền từng nói lúc tụ họp riêng tư thì không cần để ý nhiều quy củ làm chi, nên gã cũng chẳng mấy gò bó, thoải mái thả lỏng bản thân.

Ăn được một lúc, thần sắc trên mặt gã vẫn như muốn nói lại thôi, ngập ngừng bất định. Từ Hiền thấy vậy liếc mắt bảo rằng: “Ngươi có gì muốn nói với ta?”

Lý Tự Thành cắn răng một cái, sau đó vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn đã lâu: “Tiên sinh người rốt cuộc giấu thước ở chỗ nào vậy? Tay áo lại chỉ có nhiêu đó…”

Từ Hiền nghe vậy bèn tặc lưỡi một cái, nở nụ cười bí hiểm mà đáp: “Đây là thần thông Tụ Lý Càn Khôn, ngươi học không được.”

Nghe hắn nói thế, Lý Tự Thành không hỏi vì sao mình không học được mà là: “Thần thông… Trên đời này thực sự có thần tiên sao tiên sinh?”

Kể từ lúc theo học Từ Hiền, gã đã nghe không ít truyền thuyết, thần thoại do hắn giảng ở học đường, mấy ngày hôm trước lại xuất hiện Bạch Xà Truyện, tâm lý hiếu kỳ của thiếu niên trỗi dậy trước mấy chuyện huyền ảo diệu kỳ cũng là dễ hiểu.

Nhả xương hơi phiền phức, ăn xong xiên thứ hai, đến xiên thứ ba Từ Hiền lại ăn thịt nướng.

Tử bất ngữ quái lực loạn thần, nhưng Từ Hiền không để ý, hắn còn có kiếp trước, có hệ thống đây. Gặp Lý Tự Thành hỏi như vậy, hắn chưa vội ăn mà cầm xiên thịt trong tay chờ cho bớt nóng, nên rảnh miệng để trả lời:

“Thế gian tự nhiên có thần tiên.”

Mắt Lý Tự Thành liền sáng lên, cẩn thận truy hỏi: “Vậy thần tiên ở nơi nào tiên sinh?”

“Thần tiên tại nhân gian.”

Nghe vậy, gã chợt nhíu mày hỏi tiếp: “Thế sao Tự Thành chưa từng gặp thần tiên?”

Từ Hiền đưa xiên thịt lên trước miệng thổi nhẹ, từ tốn đối đáp với gã học trò: “Thần tiên có ở khắp nơi, ta đã gặp, ngươi cũng đã gặp.”

Lý Tự Thành bặm môi, cá nướng trong tay cũng không ăn, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn tiên sinh nhà mình. Thấy bộ dạng ngu ngơ của gã, Từ Hiền khẽ cười nói tiếp:

“Ta là thần tiên.”

Ánh mắt Lý Tự Thành lại sáng lên, sau đó liền tối thui khi nghe hắn tiếp lời: “Ngươi cũng là thần tiên.”

Gã có vẻ hơi giận, hậm hực bảo rằng: “Tiên sinh chớ trêu ta nữa. Thần tiên là bậc có đại thần thông, có thể dễ dàng hóa giải khó khăn của phàm nhân, Tự Thành nào có năng lực ấy.”

Soạp!

Nói xong chỉ gặp Từ Hiền đang nhai miếng thịt lớn, thế là gã lại càng hậm hực hơn nữa, mặt đen như đáy nồi.

Thấy gã như vậy, Từ Hiền chậm rãi nhai rồi nuốt thịt vào miệng, sau đó gác xiên thịt trong tay lại trên vỉ nướng. Hắn ngả người ra hẳn phía sau, tay trái đặt hờ trước bụng, tay phải gác ở sau đầu, chỉnh cho thế ngồi thoải mái nhất rồi mới nói với Lý Tự Thành:

“Để ta kể ngươi nghe một câu chuyện…”

Người sau vội vàng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn. Câu chuyện không dài, Lý Tự Thành nghe Từ Hiền kể rằng:

Ngày nọ, có một người gặp phải việc khó nên đến miếu Quan Âm để cầu xin. Lúc vào trong miếu hắn mới thấy đã có một kẻ đến trước đang bái lạy tượng của Quan Âm Bồ Tát, hơn nữa còn phát hiện kẻ đó có hình dáng giống hệt đức Quan Âm.

Người ấy bèn hỏi: “Ngài là Quan Âm Bồ Tát sao?”

Kẻ đó đáp: “Ta chính là Quan Âm Bồ Tát.”

“Sao ngài lại bái lạy chính mình?”

Người ấy kinh ngạc quá đỗi, lại nghe Quan Âm Bồ Tát cười đáp lại: “Bởi ta cũng đang gặp việc khó, không biết cầu ai nên đành phải cầu chính mình.”

Kể xong câu chuyện này, Từ Hiền lấy một chiếc bình nước bằng trúc từ trong tay áo ra, uống một ngụm rồi hỏi: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“Ngươi đã hiểu chưa?”

Lý Tự Thành ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu thật mạnh, đáp lại: “Cầu người không bằng cầu mình, Tự Thành thụ giáo. Nhưng mà…”

“Ừm, nhưng mà thế nào?” Từ Hiền cũng bắt đầu tiêu diệt xiên thịt còn đang ăn dở.

“Nhưng mà tiên sinh, Quan Âm Bồ Tát là Phật mà, đâu phải thần tiên.”

Từ Hiền chép miệng một cái, nói: “Để ta giúp ngươi giải hoặc vậy.”

“Ừm.” Lý Tự Thành lại lộ vẻ mong đợi.

“Triệu đại thúc ở phố Tây bán bánh nướng đúng không?”

“Đúng.”

“Vương lão bá ở phố Đông bán mỳ nước đúng không?”

“Đúng, tiên sinh.”

“Ngươi xem, hai người họ ở hai nơi khác nhau, cũng buôn bán những thứ khác nhau, nhưng họ lại có cùng một chức năng. Là gì, ngươi nói thử coi sao.”

“Bán đồ ăn?”

“Phải. Bán đồ ăn, để người khác lúc đói, biết nên tìm đến đâu.”

Từ Hiền vứt que xiên trống thứ ba đi, nghiêng người lấy tay trái đỡ thái dương rồi nói tiếp:

“Dù là Phật hay thần tiên trong cách nghĩ của ngươi cũng giống như họ vậy. Nếu xem Phật là người bán bánh nướng thì thần tiên là người bán mỳ nước, tuy kinh doanh hai thứ khác nhau nhưng đều thần thông quảng đại, đều có cùng một chức năng là khiến ngươi kính sợ, có đức tin của mình, có một đối tượng tâm linh để cầu nguyện.”

“Chỉ là người bán bánh, bán mỳ thu tiền nên mới đưa đồ ăn cho ngươi lấp đầy bụng. Chư thiên thần Phật thì không thu tiền, nên ngươi cầu thứ gì với họ cũng vĩnh viễn không thành hiện thực.”

Nói xong câu này, Từ Hiền lại hỏi Lý Tự Thành: “Ngươi đã rõ ràng?”

“Tự Thành rõ rồi, nhưng mà tiên sinh…” Gã ngập ngừng.

Từ Hiền nhíu mày: “Còn chuyện gì?”

“Phật vẫn khác thần tiên mà.”

“Hừm, thần tiên là một khái niệm để chỉ những tồn tại có năng lực siêu phàm do chúng ta tưởng tượng ra, Phật cũng nằm trong số đó.”

“Ơ sao lại như thế? Tiên sinh, lúc nãy người nói Phật bán bánh nướng, thần tiên bán mì, rõ ràng khác nhau mà?”

Từ Hiền im lặng giây lát, vẻ mặt vẫn trấn định tự nhiên, thong dong mỉm cười phất tay bảo rằng:

“Tự Thành, Lý đại thúc gọi ngươi về nhà ăn cơm.”

“Tiên sinh, nay ta đã nói với cha là ở chỗ người…” Gã chợt im bặt khi thấy Từ Hiền lại rút thước ra.

“Ngươi chưa nói.” Nụ cười của Từ tiên sinh trông càng thêm hiền hòa.

“Vâng, có lẽ Tự Thành nhớ nhầm. Tiên sinh, ta về tìm cha đây.”

Lý Tự Thành run giọng nói hết, sau đó cũng chưa quên cầm lấy một xiên cá và một xiên thịt rồi mới chạy trối chết về nhà.

Đợi đến khi bóng lưng gã biến mất, Từ Hiền mới đắc chí “hừ” một tiếng, tiếp tục ăn đồ nướng, ngắm hoàng hôn đang dần tàn.

Màn đêm sắp đến.

~o0o~

Chapter
1 Chương 1: Biên thùy tiểu trấn có tiên sinh
2 Chương 2: Cầm kỳ thư họa, tiên sinh đều biết
3 Chương 3: Hà tất lấy thư họa đổi tiền thuốc?
4 Chương 4: Tiên sinh nhà ai thích kể chuyện
5 Chương 5: Tiên sinh nướng thịt dạy học trò
6 Chương 6: Nửa đêm ác khách ghé nhà tranh
7 Chương 7: Tiên sinh lần đầu trổ tuyệt kỹ
8 Chương 8: Trừ gian diệt bạo có thù lao
9 Chương 9: Trong mắt tiên sinh chứa thần quang
10 Chương 10: Lớp của tiên sinh thiếu một người
11 Chương 11: Tiên sinh bỗng ghé nhà gia trưởng
12 Chương 12: Bạch nương tử cứu được đồng học
13 Chương 13: Cao thủ ẩn mật Hứa phu nhân
14 Chương 14: Giang Hồ Nhật Báo muốn gặp tiên sinh
15 Chương 15: Bạch nương nương để lộ tung tích
16 Chương 16: Tiên sinh đi đêm, gặp tăng gặp đạo
17 Chương 17: Công tử thanh sam đến tiểu trấn
18 Chương 18: Tọa trấn học đường, tiên sinh phục kích hung đồ
19 Chương 19: Đấu trí đấu dũng, tiên sinh phạt ác
20 Chương 20: Kết cục của những đứa trẻ trước đó
21 Chương 21: Quá tam ba bận, tiên sinh thở dài
22 Chương 22: Cực ác ma công, diệt tận nhân tính
23 Chương 23: Tiên sinh lần đầu xem quỷ ăn thịt quỷ
24 Chương 24: Nhất Kiếm Tây Lai Bạch nương tử
25 Chương 25: Thư trung tự hữu nhan như ngọc
26 Chương 26: Hải ngoại long sứ vào cửu châu
27 Chương 27: Trí chi tử địa nhi hậu sinh
28 Chương 28: Thế thiên hành đạo, hiệp ngộ kỳ thư
29 Chương 29: Nhất điểm kim quang đắc kỳ công
30 Chương 30: Nửa đệ tử muốn thành đệ tử?
31 Chương 31: Tiểu hoàng đế số mệnh long đong
32 Chương 32: Tiểu trấn thiếu niên, thiên phú kinh hồng
33 Chương 33: Thời Vận Tứ Đạo, Càn Thiên Đạo
34 Chương 34: Lão đạo muốn tiễn quân vương về Nam
35 Chương 35: Từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên (1)
36 Chương 36: Từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên (2)
37 Chương 37: Ta chỉ cần ba bốn ngày
38 Chương 38: Tam hiệp lần hai đến nhà tranh
39 Chương 39: Trung niên đạo và thiếu niên tăng
40 Chương 40: Lão học cứu há chẳng phải toàn thư?
41 Chương 41: Hóa ra là tiểu tốt lạc đàn
42 Chương 42: Ngô lão thần bí, Sát Lục Huyền Đồng
43 Chương 43: Thập vạn đồng thi đúc bán thần
44 Chương 44: Kẻ đi săn trở thành con mồi
45 Chương 45: Đeo mặt nạ, tiên sinh hóa Thiên Hồ
46 Chương 46: Từ tiên sinh lần đầu cận chiến
47 Chương 47: Đạo Hương thôn xuất Thiên Hồ Hiệp
48 Chương 48: Bách Gia Cầm Phổ, Câu Hồn Khúc
49 Chương 49: Tiểu trấn ban trưa có ác khách
50 Chương 50: Bách Gia Cầm Phổ sơ hiển uy
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: Biên thùy tiểu trấn có tiên sinh
2
Chương 2: Cầm kỳ thư họa, tiên sinh đều biết
3
Chương 3: Hà tất lấy thư họa đổi tiền thuốc?
4
Chương 4: Tiên sinh nhà ai thích kể chuyện
5
Chương 5: Tiên sinh nướng thịt dạy học trò
6
Chương 6: Nửa đêm ác khách ghé nhà tranh
7
Chương 7: Tiên sinh lần đầu trổ tuyệt kỹ
8
Chương 8: Trừ gian diệt bạo có thù lao
9
Chương 9: Trong mắt tiên sinh chứa thần quang
10
Chương 10: Lớp của tiên sinh thiếu một người
11
Chương 11: Tiên sinh bỗng ghé nhà gia trưởng
12
Chương 12: Bạch nương tử cứu được đồng học
13
Chương 13: Cao thủ ẩn mật Hứa phu nhân
14
Chương 14: Giang Hồ Nhật Báo muốn gặp tiên sinh
15
Chương 15: Bạch nương nương để lộ tung tích
16
Chương 16: Tiên sinh đi đêm, gặp tăng gặp đạo
17
Chương 17: Công tử thanh sam đến tiểu trấn
18
Chương 18: Tọa trấn học đường, tiên sinh phục kích hung đồ
19
Chương 19: Đấu trí đấu dũng, tiên sinh phạt ác
20
Chương 20: Kết cục của những đứa trẻ trước đó
21
Chương 21: Quá tam ba bận, tiên sinh thở dài
22
Chương 22: Cực ác ma công, diệt tận nhân tính
23
Chương 23: Tiên sinh lần đầu xem quỷ ăn thịt quỷ
24
Chương 24: Nhất Kiếm Tây Lai Bạch nương tử
25
Chương 25: Thư trung tự hữu nhan như ngọc
26
Chương 26: Hải ngoại long sứ vào cửu châu
27
Chương 27: Trí chi tử địa nhi hậu sinh
28
Chương 28: Thế thiên hành đạo, hiệp ngộ kỳ thư
29
Chương 29: Nhất điểm kim quang đắc kỳ công
30
Chương 30: Nửa đệ tử muốn thành đệ tử?
31
Chương 31: Tiểu hoàng đế số mệnh long đong
32
Chương 32: Tiểu trấn thiếu niên, thiên phú kinh hồng
33
Chương 33: Thời Vận Tứ Đạo, Càn Thiên Đạo
34
Chương 34: Lão đạo muốn tiễn quân vương về Nam
35
Chương 35: Từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên (1)
36
Chương 36: Từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên (2)
37
Chương 37: Ta chỉ cần ba bốn ngày
38
Chương 38: Tam hiệp lần hai đến nhà tranh
39
Chương 39: Trung niên đạo và thiếu niên tăng
40
Chương 40: Lão học cứu há chẳng phải toàn thư?
41
Chương 41: Hóa ra là tiểu tốt lạc đàn
42
Chương 42: Ngô lão thần bí, Sát Lục Huyền Đồng
43
Chương 43: Thập vạn đồng thi đúc bán thần
44
Chương 44: Kẻ đi săn trở thành con mồi
45
Chương 45: Đeo mặt nạ, tiên sinh hóa Thiên Hồ
46
Chương 46: Từ tiên sinh lần đầu cận chiến
47
Chương 47: Đạo Hương thôn xuất Thiên Hồ Hiệp
48
Chương 48: Bách Gia Cầm Phổ, Câu Hồn Khúc
49
Chương 49: Tiểu trấn ban trưa có ác khách
50
Chương 50: Bách Gia Cầm Phổ sơ hiển uy