Chương 9: Dông dài

"Hạ quan đã chuẩn bị xe ngựa, mời Vương phi dời bước." Bạc Văn Tinh khom người hành lễ.

Thẩm Du Khanh cởi mũ trùm đầu, nhìn người đàn ông thản nhiên dựa vào khung cửa, hỏi: "Ngươi chuẩn bị mấy chiếc xe?"

Bạc Văn Tinh mỉm cười, "Hạ quan đến đây vội, chỉ chuẩn bị một chiếc."

"Vậy không cần." Thẩm Du Khanh nói.

Nghe thấy câu "không cần" này, da đầu Bạc Văn Tinh tê dại, lời Vương phi nói không khác gì với Vương gia.

"Lúc này thành đã đóng cửa, dân chúng bạo loạn khả năng sẽ quấy nhiễu ngựa. Vẫn là mời Vương phi ngồi xe hợp lý hơn." Bạc Văn Tinh cố gắng khuyên.

Thẩm Du Khanh nhíu mày, "Mạc Bắc các ngươi đều như vậy sao?"

Bạc Văn Tinh khó hiểu.

Trước khi tà váy xẹt qua, Thẩm Du Khanh ném lại một câu: "Dông dài."

...

Ngụy Nghiên tựa vào cửa đóng cổ tay áo, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thấy Thẩm Du Khanh đang đi về phía này, áo choàng đã cởi ra, lộ ra áo khoác bên trong, trong lúc hoảng loạn tóc xõa tung, nàng dứt khoát tháo búi tóc, buộc lại đằng sau cổ.

Nàng đi qua không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước, vừa bước thêm một bước, trước ngực đã có một thanh đao. Lưỡi đao sạch sẽ, không có máu.

"Lên xe ngựa."

Thẩm Du Khanh lùi lại, đao kia thu về.

"Vương gia không cần thay quần áo trong xe ngựa?" Nàng nhìn cánh tay lộ ra ngoài của hắn, vết máu đã nhạt đi nhưng quần áo này thật sự không thể mặc được nữa.

Ngụy Nghiên thấy vẻ mặt tự nhiên của nàng, nhất thời cảm thấy buồn cười, hỏi lại nàng: "Ngươi không phải là Vương phi của ta sao?"

Một lòng muốn ở lại đây, người cũng là của hắn, còn tránh còn ngại cái gì?

Đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận điều đó.

Thẩm Du Khanh sắc mặt thay đổi, hơi khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt trước đây, thản nhiên nói: "Vương gia muốn ta giúp cũng không phải là không thể."

Ngụy Nghiên đã sớm đoán trước được, nghĩ thầm nàng đúng là dễ lừa.

Hai người không ai di chuyển, Thẩm Du Khanh nhìn nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt hắn, lại biết mình rơi vào bẫy.

Đồ xấu xa!

"Lên đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Ngụy Nghiên đứng thẳng người, đến gần thì thầm. Thẩm Du Khanh hơi nhướng mi, đôi mắt đen láy nhìn hắn, yên lặng nói: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."

Ngụy Nghiên nhướng mày, lần này đúng là hắn không ngờ tới, khẽ cười một tiếng, "Đi lên trước."

Thẩm Du Khanh muốn lên sẽ lên, nàng chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?

Sau khi rời quán trà, Thẩm Du Khanh lên xe ngựa, ngồi trong xe, theo sau là Ngụy Nghiên. Nàng chú ý bóng dáng hắn hơi khựng lại khi cúi xuống.

Ánh mắt khẽ động, lúc hoàn hồn lại thì hắn đã ngồi xuống, đặt đao sang một bên, ngồi nghiêng, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu bị thương nào. Thẩm Du Khanh rũ mắt xuống, bỏ đi, dù sao hắn da thô thịt dày, vết chém này vô hại.

Xe ngựa ngột ngạt, Ngụy Nghiên bình thường đều cưỡi ngựa, hầu như không bao giờ ngồi xe ngựa, bây giờ ngồi bên trong, lại còn cùng Thẩm Du Khanh ở bên, không hiểu sao lộ ra vài phần mê hoặc.

"Những người đó chỉ là tạm thời choáng váng, nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại." Thẩm Du Khanh nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn hắn.

Xe ngựa khởi hành, nhanh hơn một chút nhưng không xóc nảy.

"Ừ." Ngụy Nghiên nói, "Còn nữa không?"

"Cái gì?" Thẩm Du Khanh hồ nghi nhìn hắn. Con ngươi đen như mực, lông mi dài mảnh như ngâm nước.

Ngụy Nghiên tự nhiên nhớ đến câu "mềm đến mức có thể bị vắt ra nước".

"Loại thuốc đó." Giọng hắn hơi trầm xuống, khàn khàn.

Thẩm Du Khanh cười nói: "Không có thuốc chẳng lẽ Vương gia sẽ không được?"

Lời này ngẫm ra, lời ít ý nhiều.

Ngụy Nghiên trong mắt hiện lên nụ cười như không, nhìn nàng, Thẩm Du Khanh giống vừa nghĩ tới điều gì, tai nóng lên, quay mặt đi chỗ khác, trên mặt lại lạnh lùng như cũ, nhìn cũng không thấy gì khác.

Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt bên cạnh, nàng lén cắn môi, tự hỏi mình chột dạ cái gì, lại quay đầu nhìn hắn.

Ngụy Nghiên cố nén nụ cười, khoanh tay lười biếng dựa vào, "Nếu không có thuốc của ngươi, đám người kia hiện tại khéo hận không thể chết ngay rồi."

Hắn xuống tay không nhẹ, chỉ để cho bọn họ còn một hơi, ngang với sống không bằng chết.

Lông mày Thẩm Du Khanh giật giật, trên người hắn vẫn còn vết máu đỏ tươi, như thể một nửa cơ thể là Tu la rơi vào địa ngục.

Nàng chưa từng thấy ai tàn nhẫn hơn hắn.

"Mạc Bắc cùng Thượng Kinh không giống nhau, loại thảo dược này rất hiếm thấy, khi ta tới nơi này cũng không chế ra nhiều lắm, đều là để phòng thân, hiện tại chỉ còn lại một viên." Thẩm Du Khanh thành thật nói.

Ngụy Nghiên tin nàng, gật đầu nói: "Ngươi giữ lại đi."

Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa viên cuối cùng cho ngươi."

Ngụy Nghiên bị giọng điệu của nàng chọc cho bật cười, mím môi khẽ nói: "Không phải cũng đưa cho ta một trong hai viên cuối rồi sao?"

"Cái đó không dành cho ngươi." Thẩm Du Khanh nghiêm túc nói.

"Hả?" Ngụy Nghiên nhìn nàng.

"Ta muốn hỏi chuyện riêng đám mật thám Khuyển Nhung." Thẩm Du Khanh nói.

Những người có hình xăm trên mặt bản tính chết chóc, nàng đã tìm kiếm từ lâu.

"Hỏi cái gì?" Ngụy Nghiên hỏi.

Hắn vốn tưởng rằng hôm nay nàng sợ hãi, quay về sẽ nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ còn lại đưa ra yêu cầu như vậy, đúng là gan lớn.

Thẩm Du Khanh mím môi, suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Hình xăm trên mặt họ là do dược liệu đặc biệt tạo ra, ta cảm thấy nó rất thú vị."

Ngụy Nghiên nhìn nàng chằm chằm một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, cũng không thăm dò là thật hay giả, uể oải nhắm mắt lại, nói: "Người tỉnh, ta sẽ thu xếp cho ngươi."

  ...

Khi xe ngựa dừng lại ở phủ Thử sử, Lục Hà mới biết chuyện xảy ra trong quán trà, vội vàng mang người ra ngoài tìm nàng, thấy bọn họ đã xuống xe ngựa.

Thị đánh giá Thẩm Du Khanh từ trên xuống dưới, thấy tiểu thư vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ mái tóc hơi rối tung cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, cuối cùng trái tim không yên cũng rơi xuống, hai mắt đỏ hoe, không kìm được nước mắt.

Thẩm Du Khanh có chút mệt mỏi, cười nói: "Ngốc sao?"

Lục Hà lau nước mắt, vội vàng chạy đến đỡ người, lại thấy một người khác bước ra khỏi xe ngựa. Nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, cô sửng sốt, Vương... Vương gia?

Vương gia thế nhưng lại ngồi cùng một chiếc xe ngựa với tiểu thư nhà mình để trở về.

Thị không dám hỏi thêm, liền dìu Thẩm Du Khanh vào phủ Thứ sử, đi đến phòng dành cho khách đã được sắp xếp sẵn.

Trương Hòa, Lệ Túc xuống ngựa, Ngụy Nghiên phân phó bọn họ vào ngục tối để xem, người tỉnh lập tức báo cáo.

Hai người tuân lệnh đánh ngựa chạy qua.

Ngụy Nghiên chậm rãi bước vào cửa, theo sau là Bạc Văn Tinh.

Chuyện mật thám ở Ung Thành đã tiềm tàng nhiều tháng, trước đó vài ngày, khi có được manh mối, Ngụy Nghiên dẫn người đến Ly Di, không ngờ gian tế ngay trong đồn quân ở Ung Thành, từ đó mới tổn hại nhiều người như vậy. Trăm phòng bị chắc hẳn có một sơ hở, bây giờ đang là mùa đông, lương thực ít ỏi, người Khuyển Nhung cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Gian tế bị giam vào ngục tối, Bạc Văn Tinh bẩm xong chính sự, bổ sung thêm một câu, "Hạ quan đã thông báo cho Lý lang trung."

Ngụy Nghiên nói: "Cũng không có gì to tát, không cần phải tốn công gọi người đến xem."

Bạc Văn Tinh dường như đã thành thói quen, không nhiều lời nữa, khom người làm lễ.

Ngoài Thượng Quận, Ngụy Nghiên thường ở lại Ung thành. Nơi đây nhiều tranh chấp hỗn loạn, việc cần hắn xử lý cũng nhiều.

Ngụy Nghiên quen thuộc bước vào trong viện, từ xa nghe thấy vài tiếng ồn ào liền dừng lại, liếc ngang nhìn thoáng qua một bóng người thanh mảnh, hắn nhíu mày, khịt mũi cười hừ một tiếng, dùng ngón tay cái lau khóe miệng.

Tên kia thực sự đã sắp xếp cho nàng ở trong viện của hắn.

Phủ Thứ sử ở Ung Thành khá lớn, chủ yếu dùng để Ngụy Nghiên qua đêm, bình thường không có người ở lại.

Trước đó, Bạc Văn Tinh đã chuẩn bị cho Thẩm Du Khanh hai sân, một gần Ngụy Nghiên và một xa Ngụy Nghiên. Hắn không biết Vương gia đối với vị Vương phi đến từ Thượng Kinh này có ý gì, cho nên muốn quan sát trước. Thấy Vương gia khá để ý mới đưa Vương phi đến sân gần hơn.

Đối với việc Thẩm Du Khanh sống ở đâu, Ngụy Nghiên cũng không quan tâm.

Vừa vào phòng, hắn cởi bỏ chiếc thắt lưng da được giấu kín, cởi bỏ bộ giáp bó sát, sau đó tiếp tục là lớp áo giữa của Hồ phục, lộ ra một bộ ng ực cường tráng, bờ vai rộng, cơ bắp khỏe mạnh, đường nét mịn màng rõ ràng. Sống lưng hình tam giác ngược, vòng eo hơi lõm tràn đầy sức mạnh, giống như một con báo dũng mãnh phi nước đại.

Ở thắt lưng xuống dưới có một vết thương. Máu đã ngừng chảy nhưng chưa đóng vảy, vết rạch dài rộng màu đỏ tươi, nhìn thấy dọa người.

Chapter
1 Chương 1: Thành hôn
2 Chương 2: Ở lại
3 Chương 3: Đắc tội
4 Chương 4: Giận dữ
5 Chương 5: Mạnh miệng
6 Chương 6: Thuần thú
7 Chương 7: Ý đồ
8 Chương 8: Đừng sợ
9 Chương 9: Dông dài
10 Chương 10: Đã chết
11 Chương 11: Giằng co
12 Chương 12: Tiểu nhân
13 Chương 13: Nương
14 Chương 14: Thẩm vấn
15 Chương 15: Cấm kỵ
16 Chương 16: Cảnh trong mơ
17 Chương 17: Lưu manh
18 Chương 18: Mạng lớn
19 Chương 19: Hạt cát
20 Chương 20: Thần phục
21 Chương 21: Đạo tặc
22 Chương 22: Cười ngươi
23 Chương 23: Vừa vặn
24 Chương 24: Dạy dỗ
25 Chương 25: Không có
26 Chương 26: Còn ngươi
27 Chương 27: Cát vàng
28 Chương 28: Lớn mật
29 Chương 29: Chữa trị
30 Chương 30: Không nghĩ
31 Chương 31: Không hiểu
32 Chương 32: Vũ phu
33 Chương 33: Ôm chặt
34 Chương 34: Bạc tình
35 Chương 35: Không cứu
36 Chương 36: Phong hàn
37 Chương 37: Xứng đáng
38 Chương 38: Cãi vã
39 Chương 39: Xem qua
40 Chương 40: Bất công
41 Chương 41: Quên đi
42 Chương 42: Ăn dấm
43 Chương 43: Thiếu quản
44 Chương 44: Ước định
45 Chương 45: Đào Lai
46 Chương 46: Thay đổi
47 Chương 47: Thật giả
48 Chương 48: Tâm ý
49 Chương 49: Danh phận
50 Chương 50: Rủi ro
51 Chương 51: Không thấy
52 Chương 52: Rõ ràng
53 Chương 53: Để bụng
54 Chương 54: Sớm muộn
55 Chương 55: Đau
56 Chương 56: Lọt lướt
57 Chương 57: Đổi ý
58 Chương 58: Ngọc
59 Chương 59: Nhớ kỹ
60 Chương 60: Cứu chữa
61 Chương 61: Đồng ý
62 Chương 62: Hôn lễ
63 Chương 63: Hòa ly
64 Chương 64: Thỏa hiệp
65 Chương 65: Buông bỏ
66 Chương 66: Chạy trốn
67 Chương 67: Xa cách
68 Chương 68: Ghen tuông
69 Chương 69: Duy nhất
70 Chương 70: Gật đầu
71 Chương 71: Khắc cốt
72 Chương 72: Trong lòng
73 Chương 73: Hôn thú
74 Chương 74: Cầu hôn
75 Chương 75: Chân tướng
76 Chương 76: Năm đó
77 Chương 77: Chương cuối
78 Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (1)
79 Chương 79: Ngoại truyện 2: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (2)
80 Chương 80: Ngoại truyện 3: Nuôi con 1
81 Chương 81: Ngoại truyện 4: Nuôi con 2
82 Chương 82: Ngoại truyện 5: Nuôi con 3
83 Chương 83: Ngoại truyện 6: Kiếp trước (1)
84 Chương 84: Ngoại truyện 7: Kiếp trước (2)
85 Chương 85: Ngoại truyện 8: Kiếp sau (3)
86 Chương 86: Ngoại truyện 9: Thẩm Du An và Ngụy Ấn
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Thành hôn
2
Chương 2: Ở lại
3
Chương 3: Đắc tội
4
Chương 4: Giận dữ
5
Chương 5: Mạnh miệng
6
Chương 6: Thuần thú
7
Chương 7: Ý đồ
8
Chương 8: Đừng sợ
9
Chương 9: Dông dài
10
Chương 10: Đã chết
11
Chương 11: Giằng co
12
Chương 12: Tiểu nhân
13
Chương 13: Nương
14
Chương 14: Thẩm vấn
15
Chương 15: Cấm kỵ
16
Chương 16: Cảnh trong mơ
17
Chương 17: Lưu manh
18
Chương 18: Mạng lớn
19
Chương 19: Hạt cát
20
Chương 20: Thần phục
21
Chương 21: Đạo tặc
22
Chương 22: Cười ngươi
23
Chương 23: Vừa vặn
24
Chương 24: Dạy dỗ
25
Chương 25: Không có
26
Chương 26: Còn ngươi
27
Chương 27: Cát vàng
28
Chương 28: Lớn mật
29
Chương 29: Chữa trị
30
Chương 30: Không nghĩ
31
Chương 31: Không hiểu
32
Chương 32: Vũ phu
33
Chương 33: Ôm chặt
34
Chương 34: Bạc tình
35
Chương 35: Không cứu
36
Chương 36: Phong hàn
37
Chương 37: Xứng đáng
38
Chương 38: Cãi vã
39
Chương 39: Xem qua
40
Chương 40: Bất công
41
Chương 41: Quên đi
42
Chương 42: Ăn dấm
43
Chương 43: Thiếu quản
44
Chương 44: Ước định
45
Chương 45: Đào Lai
46
Chương 46: Thay đổi
47
Chương 47: Thật giả
48
Chương 48: Tâm ý
49
Chương 49: Danh phận
50
Chương 50: Rủi ro
51
Chương 51: Không thấy
52
Chương 52: Rõ ràng
53
Chương 53: Để bụng
54
Chương 54: Sớm muộn
55
Chương 55: Đau
56
Chương 56: Lọt lướt
57
Chương 57: Đổi ý
58
Chương 58: Ngọc
59
Chương 59: Nhớ kỹ
60
Chương 60: Cứu chữa
61
Chương 61: Đồng ý
62
Chương 62: Hôn lễ
63
Chương 63: Hòa ly
64
Chương 64: Thỏa hiệp
65
Chương 65: Buông bỏ
66
Chương 66: Chạy trốn
67
Chương 67: Xa cách
68
Chương 68: Ghen tuông
69
Chương 69: Duy nhất
70
Chương 70: Gật đầu
71
Chương 71: Khắc cốt
72
Chương 72: Trong lòng
73
Chương 73: Hôn thú
74
Chương 74: Cầu hôn
75
Chương 75: Chân tướng
76
Chương 76: Năm đó
77
Chương 77: Chương cuối
78
Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (1)
79
Chương 79: Ngoại truyện 2: Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn (2)
80
Chương 80: Ngoại truyện 3: Nuôi con 1
81
Chương 81: Ngoại truyện 4: Nuôi con 2
82
Chương 82: Ngoại truyện 5: Nuôi con 3
83
Chương 83: Ngoại truyện 6: Kiếp trước (1)
84
Chương 84: Ngoại truyện 7: Kiếp trước (2)
85
Chương 85: Ngoại truyện 8: Kiếp sau (3)
86
Chương 86: Ngoại truyện 9: Thẩm Du An và Ngụy Ấn