Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời

Không thể nói không được với nam nhân, huống chi Bùi Tịch vẫn bị nghi ngờ nhất về việc am hiểu y thuật của hắn.
Mặc kệ xuất phát từ lòng hiếu thắng, hay nhân thiết "Người hiền lành" mà hắn biểu hiện ra ngoài, chắc sẽ không từ chối yêu cầu này.
Quả nhiên, sau khi An Cửu nói xong, Bùi Tịch hơi khựng lại, liền bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, vậy Bùi mỗ liền vì An tiểu thư mà xem xét một phen."
Hắn đổi tay cầm quạt xếp, tay phải nâng lên, ống tay áo trắng tuyết tao nhã tầng tầng lớp lớp rũ xuống, lộ ra một đoạn xương cổ tay trắng nõn.
Dưới xương cổ tay, là một bàn tay có thể nói vô cùng tinh tế, ngón tay thon dài trắng nõn, xương cốt rõ ràng.

Dáng người hắn cảm giác gầy gò ốm yếu, làn da mỏng bao trùm lên mu bàn tay gân cốt rõ ràng, khớp xương tái nhợt nhô lên, mạch máu dưới da uốn lượn như những dãy núi xa, lộ ra một cổ mỹ cảm* và cảm giác có sức mạnh.
* Mỹ cảm: khả năng cảm nhận cái đẹp
Chỉ riêng bàn tay này, đã xinh đẹp khiến người khác không rời mắt được.
Trắng nõn, sạch sẽ, dường như được khắc từ bạch ngọc, lại tựa đúc từ băng tuyết.
Cơ thể này của An Cửu lớn lên cũng không tồi, đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, mười ngón tay không dính nước Dương Xuân, ngón tay tinh tế trắng nõn, không giống xương cốt nhô lên như Bùi Tịch, đầu ngón tay phiếm hồng như cánh hoa đào, đúng là một đôi tay hồng nhu nhược không xương.
Hơi lạnh từ lòng bàn tay nam nhân dừng trên cổ tay trắng nõn của nàng, bàn tay hai người chồng lên nhau, một cứng cáp một nhu mì, thế nhưng cho người ta một loại cảm giác xứng đôi kỳ lạ.
An Cửu không phải tay khống*, nhưng cũng không khống chế được nhìn thêm lần nữa.
* Tay khống: mê tay đẹp
Không ngờ động tác không dấu vết này lập tức bị bắt được, mi mắt bạch y công tử nhẹ nâng lên, mắt đen dưới hàng mi dài hàm chứa ý cười nhạt dừng trên mặt nàng.
"An tiểu thư đang nhìn gì vậy?"
Biểu tình hắn nhu hòa, ánh mắt mỉm cười, thoạt nhìn như vô hại.
An Cửu lại rùng mình, nhanh chóng thoát khỏi sự thất thần vừa rồi.
Trong nháy mắt kia, nàng vậy mà bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn!
An Cửu khá giỏi về điều chỉnh cảm xúc, trong thời gian ngắn ngủn, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Người này bề ngoài quá mê hoặc, nàng phải đề cao cảnh giác.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài mặt, thiếu nữ nhanh chớp mắt vài cái, cắn môi đỏ bừng, tức giận nói: "Huynh quản ta nhìn cái gì hả?"
Nàng thở hổn hển khi nói, sắc mặt như ảo não, lại tựa hồ ẩn chứa xấu hổ và giận dữ.

Tóm lại, vừa thấy chính là vô duyên vô cớ tức giận.
Bùi Tịch bình tĩnh nhìn nàng, sau đó không chút để ý dời tầm mắt, sâu trong đôi mắt cười nhạt mơ hồ là một mảnh lạnh nhạt.
Trong trí nhớ, nữ nhân này luôn như thế, vô cớ tức giận, vô cớ tìm phiền phức, ngoại trừ Hạ Tử Kình thì đều vô duyên vô cớ gây phiền phức cho người khác.
Khó hầu hạ muốn chết.
Nếu không phải nàng còn hữu dụng, hiện giờ hắn vừa mới luyện thần công, còn cần ngủ đông, tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là -104.


Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, trong lòng An Cửu kinh ngạc: "-104? Lúc trước không phải -101 sao? Trừ 5 điểm hẳn là -106."
【 Dựa theo yêu cầu của cô, trừ dưới 5 điểm không nhắc nhở.


An Cửu vừa hỏi liền ý thức được, khẳng định là người này không biết khi nào lại trừ trừ thêm thêm bố thí cho nàng vài điểm.
Khác trong tiểu thuyết, nam chính là nhất kiến chung tình với nữ chính, vừa gặp đã xiêu lòng, ba lần gặp đã trực tiếp đem mạng cho nữ chính.
Nàng đến nơi này, mở đầu hảo cảm -100, cộng thêm cũng là 1 điểm 2 điểm, quả thực là Grandet* chuyển thế!
* Là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac
Vòng đi vòng lại, nỗ lực đến bây giờ, độ hảo cảm còn không bằng lúc mới gặp mặt.
An Cửu ngầm cắn răng, vô cùng oán niệm.
Quả nhiên là phản diện mà nàng ngưỡng mộ, chính là không, giống, ai như vậy!
Trong lòng còn chưa kịp mắng thêm hai tiếng, bên tai liền truyền đến giọng nam trong trẻo ôn hoà: "An tiểu thư đã qua tuổi tập võ, kinh mạch đều đã tắc nghẽn, muốn tập võ......!Cơ hội không lớn."
Ngón tay Bùi Tịch dừng trên cổ tay nàng không quá ba giây, liền lại thong thả ung dung thu về.
An Cửu nghe vậy cũng không nhụt chí, nàng đọc sách đã biết.
An Cửu trong sách không tập võ, từ đầu tới cuối đều là tay nải* liên luỵ đến nhóm nhân vật chính, vẫn luôn được nam nữ chính bảo vệ, cuối cùng còn lòng lang dạ sói đâm sau lưng nữ chính một đao.
* Tay nải: ẩn dụ cho gánh nặng

Lúc này bạch y công tử chuyển chủ đề: "Chỉ là Bùi mỗ cũng có vài cách, có thể đả thông kinh mạch tắc nghẽn của An tiểu thư, tuy không thể khiến cô trở thành tuyệt thế cao thủ, nhưng cũng có thể học chút quyền cước để tự bảo vệ mình."
An Cửu hai mắt sáng ngời, "Thật sao?"
Nói đến cùng, nàng vẫn muốn học võ công.

Không chỉ là vì tò mò, càng là vì, nàng quen nắm giữ sức mạnh ở trong tay mình.
Chỉ có biến bản thân cường đại, mới có thể bất khả chiến bại.
An Cửu cũng không đem hy vọng ký thác ở trên người khác, cho dù trong lòng biết Bùi Tịch sẽ bảo vệ an nguy của nàng, nhưng trên thế giới này, nàng vẫn chỉ tin tưởng chính mình.
Bùi Tịch mở quạt xếp, cười nói: "Đương nhiên là thật, chẳng qua quá trình sẽ phiền toái chút, mà mấy ngày nữa ta phải rời khỏi Cửu Phương Thành rồi, chỉ sợ không thể điều trị thân thể cho An tiểu thư."
Tròng mắt An Cửu chuyển động, để ý đến thái độ của hắn, tức khắc cân nhắc.
Lời này của Bùi Tịch bao hàm hai ý, một là nguyện ý điều trị thân thể cho nàng dạy nàng tập võ, hai là hắn sắp phải rời đi, hắn hy vọng nàng đi theo bọn hắn.
An Cửu nghĩ lại liền hiểu, kiếp trước, An Cửu thích Hạ Tử Kình, mới quấn lấy bọn họ cùng lên đường.
Đời này, An Cửu được hiệp sĩ Phi Y cứu, không hề thích Hạ Tử Kình, rất có thể cũng sẽ không đồng hành cùng bọn họ.
Bùi Tịch là đang dụ nàng, bảo nàng đi theo bọn họ.
Nàng là thuốc giải của hắn, đương nhiên phải đặt dưới mí mắt.
An Cửu nghĩ đến điều này, trong lòng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy người này không chỉ có kỹ thuật diễn cao siêu, tâm tư còn cực kỳ kín đáo, thật sự đã suy xét hết các kiểu rồi.
Chưa kể, vì cái mạng này của nàng, hắn thật đúng là......!Hao tổn tâm huyết.
"Ý An tiểu thư thế nào?" Tiếng nói thanh nhã đánh gãy suy nghĩ của An Cửu.
Nàng theo bản năng giương mắt, chỉ thấy Bùi Tịch ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, lưng thẳng, bạch y thắng tuyết, khóe môi nhạt màu hơi nhếch lên, mặc dù đang ở trong địa đạo âm u, cũng cho người ta cảm giác trời quang trăng sáng.
An Cửu mím môi, đột nhiên mở miệng: "Ta mệt."
Lời này tới đột ngột, tuy là Bùi Tịch, cũng không nhịn được sửng sốt.
"Cái gì?"
An Cửu cúi đầu nhìn chân mình, lại nhìn về phía hắn, lặp lại một lần: "Ta đi bộ mệt quá."

Địa đạo này thật sự rất dài, không biết dẫn tới đâu.
Bọn họ đã đi bộ rất lâu, cơ thể này chưa bao giờ đi đường xa như vậy, cho dù trên đường đào hôn cũng cưỡi xe ngựa, đi bộ khiến chân An Cửu đau nhức.
Trên mặt bạch y công tử vẫn luôn treo ý cười không nhịn được, dưới cái nhìn không chớp mắt của thiếu nữ, khóe miệng hắn chậm rãi hạ xuống, hai con mắt đen như mực, dần dần mất đi biểu cảm: "An tiểu thư nói vậy là có ý gì?"
An Cửu dùng sức mím khóe miệng, không cho mình cười ra tiếng.
Nàng hắng giọng, đôi mắt nhỏ không ngừng liếc th@n dưới Bùi Tịch: "Bùi thần y, xe lăn của huynh, dường như còn khá thoải mái nha?"
Ý trong lời nó, ai cũng có thể nghe ra.
A Thất nhịn một đường rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thô bạo nói: "Ngươi nữ nhân này, lại nghĩ ra chủ ý vớ vẩn gì thế!? Công tử không so đo ngươi vô lễ, ngươi lại vẫn dám được một tấc lại muốn một thước!"
Nếu không phải công tử ở đây, A Thất hận không thể một chưởng đánh chết nữ nhân bất kính với công tử này.
Quạt xếp trong tay Bùi Tịch nhẹ lay động cũng ngừng lại, An Cửu tin, giờ phút này sự khiếp sợ trong ánh mắt hắn không giống giả bộ.
"An tiểu thư đây là......!muốn đoạt xe lăn của tên què ta đây?" Đại khái quá mức khiếp sợ, ngữ khí Bùi Tịch phá lệ không xác định.
Thậm chí, còn chính miệng nói ra mình là tên què.
Đừng nói kiếp này, kiếp trước hắn cũng chưa thấy An Cửu làm như vậy!
Là hắn hiểu quá ít về nữ nhân này sao? Hay là hắn xem nhẹ giới hạn của nàng?
An Cửu vội vàng lắc đầu xua tay, cố gắng chứng minh mình không vô sỉ như vậy: "Không có không có, ta sao lại đoạt xe lăn của Bùi thần y chứ? Ta mà ngồi, huynh ngồi cái gì?"
Dừng một chút, trong ánh mắt hai chủ tớ dần dần bình tĩnh lại, nàng lại nhỏ giọng nói: "Chính là, ta thấy xe lăn này của huynh cũng không nhỏ," nàng dùng ngón tay ra hiệu, cố gắng nói, "Đại khái là, hai người ngồi chắc có thể ngồi được đi? Hay là, chen chúc cũng được chứ?"
Xe lăn này hiển nhiên được tạo riêng cho Bùi Tịch, to rộng thoải mái, phía sau có đệm dựa, hai bên có tay vịn, toàn bộ đều được làm từ gỗ tuyết tùng kim tuyến trân quý, phía dưới còn làm giảm xóc, trang bị vô cùng xa hoa.
Nói thật, sáng sớm An Cửu đã để ý nó.
Bùi Tịch: "......"
A Thất trừng mắt há mồm, hồi lâu mới phun ra một câu: "Ngươi, ngươi là một cô nương, sao không biết liêm sỉ như thế!"
An Cửu nổi giận, tay chống nạnh nói: "Ta không biết liêm sỉ chỗ nào! Đi mệt còn không cho ta nghỉ ngơi một chút sao?"
"Công tử cũng là một nam tử!"
"Nam tử thì sao, hắn không phải tên què à? Cặp chân kia chỉ để trang trí, ta ngồi bên cạnh một chút chẳng lẽ còn làm bẩn hắn sao?"
"Này này này, ngươi ngươi, ngươi không nói lý!"
"Bùi thần y không phải nổi tiếng người tốt sao! Thế nào không thể để ta chen một chút, dáng người ta nhỏ, chiếm không được bao nhiêu chỗ, Bùi thần y, huynh sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?"
Nói đến đây, An Cửu đảo mắt nhìn về phía Bùi Tịch.
Không sai, nàng đây là đang thao túng tâm lý.
Thật ra nàng không muốn đoạt xe lăn của hắn, chỉ là muốn khiến hắn không thoải mái thôi.

Tính tình An Cửu chính là như vậy, người khác chọc nàng không vui, nàng sẽ trả lại.

Mặc dù bây giờ nàng bị quản chế bởi hệ thống, phải công lược hắn.
Nàng cũng có rất nhiều cách, khiến hắn nếm mùi vị không thoải mái.
Tay bạch y công tử run lên, mở quạt xếp, hắn thường dùng quạt xếp không có hoa văn, chỉ dùng một chữ to phóng khoáng được viết bằng mực dày: Y.
An Cửu lại biết, 36 nan của chiếc quạt xếp tao nhã trắng tuyết này, ẩn giấu 36 loại kịch độc mà Bùi Tịch nghiên cứu phát minh ra, mỗi loại đều có thể giết người vô hình.
Mắt đen hắn lẳng lặng nhìn nàng, giống như hai luồng lốc xoáy sâu không thấy đáy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, công tử nâng mặt quạt lên, che khuất nửa dưới khuôn mặt, mặt mày thanh tú bỗng nhiên hướng xuống, ý cười dạt dào: "Được nha."
An Cửu: "A......!A?"
Bùi Tịch khẽ cười nói: "An tiểu thư tính tình thẳng thắn, nếu cô không ngại, Bùi mỗ tất nhiên càng không ngại."
Hắn giơ tay giật giật đầu ngón tay, A Thất khó chịu dừng xe lăn lại.
Bùi Tịch chống tay vịn, thân thể gian nan xê dịch về phía bên cạnh, thế nhưng thật sự không được một nửa cái xe lăn, lòng bàn tay hướng về phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ vẫy vẫy An Cửu: "An tiểu thư, mời?"
An Cửu cứng họng.
Bạch y công tử dịu dàng cười nhìn nàng.
Giây tiếp theo, nàng như bị lửa thiêu mông mà nhảy lên, xách váy, xoay người lao về phía trước.
"Ta, ta đi hỏi bọn họ một chút xem còn bao lâu thì đến!"
Nhìn thân ảnh thiếu nữ nhảy đi như con thỏ, ánh mắt Bùi Tịch thật sâu, khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên.
"Xuy."
Trong không khí, một tiếng cười nhẹ lướt qua giây lát.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là -94.


Âm thanh điện tử vang lên trong óc, tốc độ chạy của An Cửu chậm lại.

Nàng rũ mắt, không tiếng động cong cong cánh môi đỏ bừng.
Lại giương mắt, thần sắc đã khôi phục như thường..

Chapter
1 Chương 1: 1: Rõ Ràng Bàn Tay Vàng Chiến Thắng Hết Thảy!
2 Chương 2: 2: Hái Hoa Tặc Còn Có Đồng Lõa
3 Chương 3: 3: Độ Hảo Cảm Hiện Tại Của Bùi Tịch Đối Với Ký Chủ Là -99
4 Chương 4: 4: Đệt Quả Nhiên Là Tiểu Nhân Âm Hiểm!
5 Chương 5: 5: Đó Là Một Loại Kích Động Khi Gặp Kỳ Phùng Địch Thủ
6 Chương 6: 6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
7 Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời
8 Chương 8: 8: An Tiểu Thư Nhất Định Phải Cẩn Thận
9 Chương 9: 9: Độ Hảo Cảm Bùi Tịch Đối Với Cô 5
10 Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm
11 Chương 11: 11: Nếu Muốn Gặp Ta Có Thể Thổi Nó
12 Chương 12: 12: Tạm Thời Để Nàng Sống Thêm Một Khoảng Thời Gian
13 Chương 13: 13: Ta Không Tin Hắn Không Yêu Ta
14 Chương 14: 14: Cái Tỉ Lệ Này Vẫn Là Người Bình Thường Sao
15 Chương 15: C15: Đúng vậy bùi mỗ xác thật không thú vị
16 Chương 16: C16: Dường như đó là bảo vật trân quý
17 Chương 17: C17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao
18 Chương 18: C18: Xác sống ở nghĩa trang
19 Chương 19: C19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu
20 Chương 20: C20: Ta muốn tình cổ làm một người thích ta
21 Chương 21: C21: Chương 21
22 Chương 22: C22: Hắn muốn giết vu thịnh hồi 1
23 Chương 23: C23: Phi y rất tuấn tú ta rất thích hồi 2
24 Chương 24: C24: Cổ song sinh ngươi biết không hồi 3
25 Chương 25: C25: Huynh ôm ta về
26 Chương 26: C26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao
27 Chương 27: C27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
28 Chương 28: C28: Nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại không
29 Chương 29: C29: Màu thứ hai trông đẹp hơn
30 Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta
31 Chương 31: C31: Son của ta ngon không
32 Chương 32: C32: Giống như nàng là dịch bệnh phải tránh xa ba mét
33 Chương 33: C33: Tháng tư là hoa đào nở sao
34 Chương 34: C34: Khiến nàng câm miệng như vậy là được rồi
35 Chương 35: C35: Nàng thế nhưng cái gì cũng không nhớ
36 Chương 36: C36: Xin lỗi không cẩn thận làm đổ chén
37 Chương 37: C37: Độ hảo cảm bùi tịch đối với cô hiện tại là 30
38 Chương 38: C38: Ta hoài nghi bùi tịch hắn yêu thầm ta
39 Chương 39: C39: Nữ nhân thật khó hiểu
40 Chương 40: C40: Ta tức giận nếu huynh không dỗ ta thì sẽ không xong đâu
41 Chương 41: C41: Ta chỉ thích huynh
42 Chương 42: C42: Nàng chỉ muốn về nhà
43 Chương 43: C43: Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi
44 Chương 44: C44: Không hiểu sao ngực khô nóng
45 Chương 45: C45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta
46 Chương 46: C46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao
47 Chương 47: C47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là bùi tịch
48 Chương 48: C48: Kim yến uyển nàng ta có tài đức gì
49 Chương 49: C49: Chàng là người tốt
50 Chương 50: C50: Bất an kỳ lạ
51 Chương 51: C51: Mặt ác quỷ của giáo chủ ma giáo
52 Chương 52: C52: Dường như vĩnh viễn đều không nhìn tới hắn
53 Chương 53: C53: Cô đang sợ ta
54 Chương 54: C54: Muốn chết chúng ta cùng chết
55 Chương 55: C55: Nàng là chi phí chìm của hắn
56 Chương 56: C56: So với mỗi một lần trước đó đều khiến người ta đau lòng hơn
57 Chương 57: C57: An cửu người này sao có thể sẽ vì hắn mà khóc
58 Chương 58: C58: Toàn bộ đều là hắn
59 Chương 59: C59: Trâm ngọc của vương mẫu nương nương
60 Chương 60: C60: Cô thích hắn như vậy
61 Chương 61: C61: Phí bịt miệng
62 Chương 62: C62: Ta còn có thể tin huynh không
63 Chương 63: C63: Kẻ nào cũng thấy chỉ là không thấy hắn
64 Chương 64: C64: Chỉ là nàng phiền chán thôi
65 Chương 65: C65: Màu trắng thuần khiết nhất thiên hạ
66 Chương 66: C66: Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác
67 Chương 67: C67: Tiểu cô nương kia chính là người trong lòng ngươi
68 Chương 68: C68: Dây cương trói yêu ma
69 Chương 69: C69: Bệnh tâm thần là bệnh gì
70 Chương 70: C70: Tình yêu của nàng quá rẻ mạt
71 Chương 71: C71: Chân nhất đại sư từ trần rồi
72 Chương 72: C72: Chia một nửa xe lăn cho ta
73 Chương 73: C73: Chỉ là hắn giống như say rồi
74 Chương 74: C74: Lăng nhăng thành tính gặp một người yêu một người
75 Chương 75: C75: Ta biết là ai trộm đồ của các người
76 Chương 76: C76: Nàng cũng dám phản bội hắn
77 Chương 77: C77: Nàng là đồ của ta
78 Chương 78: C78: Nàng muốn gả cho hắn
79 Chương 79: C79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay
80 Chương 80: C80: Chung quy là chôn sâu dưới đất không còn nhìn thấy mặt trời
81 Chương 81: C81: Sao nàng có nhiều lời như vậy
82 Chương 82: C82: Vì sao nàng phản bội ta
83 Chương 83: C83: Ta chờ thời khắc nàng rời khỏi hắn
84 Chương 84: C84: Nhảy thật mạnh một chút
85 Chương 85: C85: Vô cớ bất an
86 Chương 86: C86: Ta muốn ở bên cạnh nó
87 Chương 87: C87: Một chút cũng không chờ được
88 Chương 88: C88: Có lẽ hắn thích nàng
89 Chương 89: C89: Đầu óc đều là tình yêu
90 Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng
91 Chương 91: C91: Đại khái an cửu là một con mèo
92 Chương 92: C92: Hắn nhất định phải giết nàng
93 Chương 93: C93: Tất nhiên là ta thích nàng
94 Chương 94: C94: Chính tay ta sẽ huỷ mộng đẹp của nàng
95 Chương 95: C95: Người trong lòng đảo mắt thành nương
96 Chương 96: C96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn
97 Chương 97: C97: Vừa rồi nàng là muốn đợi ai
98 Chương 98: C98: Hương vị cũng không tệ lắm
99 Chương 99: C99: Một đoá hoa khác càng mềm mại càng mỹ lệ
100 Chương 100: C100: Ta chờ ngày hắn hối hận
101 Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn
102 Chương 102: C102: Rốt cuộc nàng yêu ai
103 Chương 103: C103: Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm
104 Chương 104: C104: Nàng thực sự hạnh phúc
105 Chương 105: C105: Hoá ra người nàng yêu là cái dạng này
106 Chương 106: C106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai
107 Chương 107: C107: Sao nàng sẽ thích hắn
108 Chương 108: C108: Không bao giờ thỏa hiệp với nàng
109 Chương 109: C109: Vì sao không thể yêu ta
110 Chương 110: C110: Sao bùi tịch không tới
111 Chương 111: C111: độ hảo cảm bùi tịch đối với cô 10 hiện tại là 95
112 Chương 112: C112: Nàng hẳn là không còn sống được bao lâu nữa
113 Chương 113: C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết
114 Chương 114: C114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt
115 Chương 115: C115: Hắn là phản diện
116 Chương 116: C116: Vị hôn thê của bùi thần y
117 Chương 117: C117: Yêu có thể giảm đau đớn sao
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: 1: Rõ Ràng Bàn Tay Vàng Chiến Thắng Hết Thảy!
2
Chương 2: 2: Hái Hoa Tặc Còn Có Đồng Lõa
3
Chương 3: 3: Độ Hảo Cảm Hiện Tại Của Bùi Tịch Đối Với Ký Chủ Là -99
4
Chương 4: 4: Đệt Quả Nhiên Là Tiểu Nhân Âm Hiểm!
5
Chương 5: 5: Đó Là Một Loại Kích Động Khi Gặp Kỳ Phùng Địch Thủ
6
Chương 6: 6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
7
Chương 7: 7: An Tiểu Thư Mời
8
Chương 8: 8: An Tiểu Thư Nhất Định Phải Cẩn Thận
9
Chương 9: 9: Độ Hảo Cảm Bùi Tịch Đối Với Cô 5
10
Chương 10: 10: Ta Sẽ Không Gặp Nguy Hiểm
11
Chương 11: 11: Nếu Muốn Gặp Ta Có Thể Thổi Nó
12
Chương 12: 12: Tạm Thời Để Nàng Sống Thêm Một Khoảng Thời Gian
13
Chương 13: 13: Ta Không Tin Hắn Không Yêu Ta
14
Chương 14: 14: Cái Tỉ Lệ Này Vẫn Là Người Bình Thường Sao
15
Chương 15: C15: Đúng vậy bùi mỗ xác thật không thú vị
16
Chương 16: C16: Dường như đó là bảo vật trân quý
17
Chương 17: C17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao
18
Chương 18: C18: Xác sống ở nghĩa trang
19
Chương 19: C19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu
20
Chương 20: C20: Ta muốn tình cổ làm một người thích ta
21
Chương 21: C21: Chương 21
22
Chương 22: C22: Hắn muốn giết vu thịnh hồi 1
23
Chương 23: C23: Phi y rất tuấn tú ta rất thích hồi 2
24
Chương 24: C24: Cổ song sinh ngươi biết không hồi 3
25
Chương 25: C25: Huynh ôm ta về
26
Chương 26: C26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao
27
Chương 27: C27: Ông ta hận không thể khiến hắn chết
28
Chương 28: C28: Nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại không
29
Chương 29: C29: Màu thứ hai trông đẹp hơn
30
Chương 30: C30: Ta cho phép huynh gọi tên ta
31
Chương 31: C31: Son của ta ngon không
32
Chương 32: C32: Giống như nàng là dịch bệnh phải tránh xa ba mét
33
Chương 33: C33: Tháng tư là hoa đào nở sao
34
Chương 34: C34: Khiến nàng câm miệng như vậy là được rồi
35
Chương 35: C35: Nàng thế nhưng cái gì cũng không nhớ
36
Chương 36: C36: Xin lỗi không cẩn thận làm đổ chén
37
Chương 37: C37: Độ hảo cảm bùi tịch đối với cô hiện tại là 30
38
Chương 38: C38: Ta hoài nghi bùi tịch hắn yêu thầm ta
39
Chương 39: C39: Nữ nhân thật khó hiểu
40
Chương 40: C40: Ta tức giận nếu huynh không dỗ ta thì sẽ không xong đâu
41
Chương 41: C41: Ta chỉ thích huynh
42
Chương 42: C42: Nàng chỉ muốn về nhà
43
Chương 43: C43: Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi
44
Chương 44: C44: Không hiểu sao ngực khô nóng
45
Chương 45: C45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta
46
Chương 46: C46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao
47
Chương 47: C47: Mục tiêu của nàng vẫn luôn là bùi tịch
48
Chương 48: C48: Kim yến uyển nàng ta có tài đức gì
49
Chương 49: C49: Chàng là người tốt
50
Chương 50: C50: Bất an kỳ lạ
51
Chương 51: C51: Mặt ác quỷ của giáo chủ ma giáo
52
Chương 52: C52: Dường như vĩnh viễn đều không nhìn tới hắn
53
Chương 53: C53: Cô đang sợ ta
54
Chương 54: C54: Muốn chết chúng ta cùng chết
55
Chương 55: C55: Nàng là chi phí chìm của hắn
56
Chương 56: C56: So với mỗi một lần trước đó đều khiến người ta đau lòng hơn
57
Chương 57: C57: An cửu người này sao có thể sẽ vì hắn mà khóc
58
Chương 58: C58: Toàn bộ đều là hắn
59
Chương 59: C59: Trâm ngọc của vương mẫu nương nương
60
Chương 60: C60: Cô thích hắn như vậy
61
Chương 61: C61: Phí bịt miệng
62
Chương 62: C62: Ta còn có thể tin huynh không
63
Chương 63: C63: Kẻ nào cũng thấy chỉ là không thấy hắn
64
Chương 64: C64: Chỉ là nàng phiền chán thôi
65
Chương 65: C65: Màu trắng thuần khiết nhất thiên hạ
66
Chương 66: C66: Hắn tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác
67
Chương 67: C67: Tiểu cô nương kia chính là người trong lòng ngươi
68
Chương 68: C68: Dây cương trói yêu ma
69
Chương 69: C69: Bệnh tâm thần là bệnh gì
70
Chương 70: C70: Tình yêu của nàng quá rẻ mạt
71
Chương 71: C71: Chân nhất đại sư từ trần rồi
72
Chương 72: C72: Chia một nửa xe lăn cho ta
73
Chương 73: C73: Chỉ là hắn giống như say rồi
74
Chương 74: C74: Lăng nhăng thành tính gặp một người yêu một người
75
Chương 75: C75: Ta biết là ai trộm đồ của các người
76
Chương 76: C76: Nàng cũng dám phản bội hắn
77
Chương 77: C77: Nàng là đồ của ta
78
Chương 78: C78: Nàng muốn gả cho hắn
79
Chương 79: C79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay
80
Chương 80: C80: Chung quy là chôn sâu dưới đất không còn nhìn thấy mặt trời
81
Chương 81: C81: Sao nàng có nhiều lời như vậy
82
Chương 82: C82: Vì sao nàng phản bội ta
83
Chương 83: C83: Ta chờ thời khắc nàng rời khỏi hắn
84
Chương 84: C84: Nhảy thật mạnh một chút
85
Chương 85: C85: Vô cớ bất an
86
Chương 86: C86: Ta muốn ở bên cạnh nó
87
Chương 87: C87: Một chút cũng không chờ được
88
Chương 88: C88: Có lẽ hắn thích nàng
89
Chương 89: C89: Đầu óc đều là tình yêu
90
Chương 90: C90: Không hiếm lạ tình yêu nông cạn này của nàng
91
Chương 91: C91: Đại khái an cửu là một con mèo
92
Chương 92: C92: Hắn nhất định phải giết nàng
93
Chương 93: C93: Tất nhiên là ta thích nàng
94
Chương 94: C94: Chính tay ta sẽ huỷ mộng đẹp của nàng
95
Chương 95: C95: Người trong lòng đảo mắt thành nương
96
Chương 96: C96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn
97
Chương 97: C97: Vừa rồi nàng là muốn đợi ai
98
Chương 98: C98: Hương vị cũng không tệ lắm
99
Chương 99: C99: Một đoá hoa khác càng mềm mại càng mỹ lệ
100
Chương 100: C100: Ta chờ ngày hắn hối hận
101
Chương 101: C101: May nàng không yêu hắn
102
Chương 102: C102: Rốt cuộc nàng yêu ai
103
Chương 103: C103: Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm
104
Chương 104: C104: Nàng thực sự hạnh phúc
105
Chương 105: C105: Hoá ra người nàng yêu là cái dạng này
106
Chương 106: C106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai
107
Chương 107: C107: Sao nàng sẽ thích hắn
108
Chương 108: C108: Không bao giờ thỏa hiệp với nàng
109
Chương 109: C109: Vì sao không thể yêu ta
110
Chương 110: C110: Sao bùi tịch không tới
111
Chương 111: C111: độ hảo cảm bùi tịch đối với cô 10 hiện tại là 95
112
Chương 112: C112: Nàng hẳn là không còn sống được bao lâu nữa
113
Chương 113: C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết
114
Chương 114: C114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt
115
Chương 115: C115: Hắn là phản diện
116
Chương 116: C116: Vị hôn thê của bùi thần y
117
Chương 117: C117: Yêu có thể giảm đau đớn sao