*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Ngôn Bạch không ngốc, dĩ nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Khấu Lẫm: “Đại nhân muốn ta đảm đương phần phiên dịch, trợ giúp ngài làm ăn buôn bán với người dị quốc?”
Khấu Lẫm khẽ cười nói: “Người hiểu ta còn có lão Bạch đây.”
Liễu Ngôn Bạch nghe cách xưng hô “Lão Bạch”, sắc mặt chìm xuống.
Từ khi hai người ký kết đánh cược, bởi vì Liễu Ngôn Bạch muốn giám sát thủ đoạn kiếm tiền của Khấu Lẫm nên tham dự toàn bộ hành trình. Hai người gần như dính vào nhau, Khấu Lẫm không còn tự xưng “Bản quan”, còn thân thiết kêu hắn “Lão Bạch”.
Liễu Ngôn Bạch tuy vẫn há mồm ngậm miệng kêu “Đại nhân”, nhưng cũng không tự xưng “Hạ quan” nữa.
Khấu Lẫm thò lại gần nhỏ giọng nói: “Ngươi mà chịu phiên dịch cho ta, trong vòng một tháng không chỉ kiếm được hai vạn lượng.” Hắn xòe tay ra lắc lắc, “Ta khẳng định có thể kiếm năm vạn lượng, ba vạn lượng dư ra ta sẽ chia cho ngươi một nửa.”
Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: “Ta cũng không cần tiền.”
Khấu Lẫm liếc hắn một cái: “Biết là ngươi thanh cao rồi, nhưng với một vạn năm ngàn lượng, ngươi biết có thể mở được bao nhiêu thiện đường ở Đại Lương hay không? Có lẽ ngươi không tin, mấy năm gần đây ta nặc danh quyên cho thiện đường và học đường ít nhất cũng trên hai trăm cái, bao nhiêu thư sinh bần hàn nhận ân huệ của ta mới có cơ hội bò lên trên đấy.”
Liễu Ngôn Bạch chớp mắt, suy đoán xem lời này của Khấu Lẫm là thật hay giả. Hắn lấy danh hiệu “Cẩu tặc” làm vinh dự, có lẽ sẽ không tùy tiện ôm cái danh “Người tốt” vào thân.
Khấu Lẫm nhẹ nhàng vỗ vai Liễu Ngôn Bạch một cái: “Lão Bạch, thật ra có rất nhiều con đường để trở nên một cường quốc, nhưng bất luận dùng chính sách nào - quân sự hay giáo dục - hết thảy đều phải lấy tiền tài làm cơ sở. Quá khứ hay tương lai, bất luận thế đạo này biến đổi ra sao, chỉ có một thứ sẽ không thay đổi -- -- đó chính là chúng ta vì sinh tồn, không thể không dựa vào bản lĩnh để thu hoạch tài nguyên.”
Khấu Lẫm vừa nói vừa chỉ chỉ lá cờ nhũ vàng đón gió tung bay trên đảo, “Ngươi nói lá cờ kia của Kim Đại lão bản có uy phong hay không? Ngay cả bọn quý tộc Tây Dương mắt cao hơn đỉnh đầu vẫn phải cởi mũ hành lễ, uy phong hơn nhiều so với cờ Song Long của Đại Lương. Khi mới tới ta thật sự hâm mộ một thời gian, nhưng gần đây ta lại phát hiện, lá cờ này thật ra cũng không phải đại biểu cho quyền lực mà là ích lợi. Con người sẽ phản kháng quyền lực nhưng vĩnh viễn không bao giờ đối kháng với ích lợi, đây mới là nền tảng của Kim Đại lão bản.”
Liễu Ngôn Bạch nhìn theo hướng tay của Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm cười: “Khi ngươi lên đảo đã từng hỏi ta, với tính cách đa nghi như ta thì vì sao lại không nghi ngờ Kim gia là người Thiên Ảnh, đây là nguyên nhân ta phán đoán như vậy.”
Liễu Ngôn Bạch nói: “Ta vẫn chưa hiểu lắm tiêu chuẩn phán đoán của đại nhân.”
Khấu Lẫm nhún vai: “Người có tầm mắt khác nhau thì nhìn cùng một vấn đề sẽ khác nhau. Dưới cái nhìn của Kim gia, thay đổi triều đại cũng giống như đổi liều lượng mà không đổi thuốc, vì thế ông ta không có hứng thú, để giải sầu thì chỉ có phất nhanh mà thôi.”
Liễu Ngôn Bạch trầm mặc một lát, không tiếp tục bàn luận về vấn đề này, cúi đầu tính toán: “Hiện giờ ngài đã kiếm lời một vạn ba ngàn lượng, còn thiếu bảy ngàn lượng nữa là ngài sẽ thắng vụ đánh cược giữa chúng ta.”
Khấu Lẫm nhìn hắn: “Cho nên?”
Liễu Ngôn Bạch nói: “Về khoảng một vạn ba ngàn lượng này, ngài bôi dầu lên dây xích, thật sự không thể tính là kinh doanh đứng đắn.”
Khấu Lẫm cười: “Nhưng ta không vi phạm đảo quy.”
“Ta biết.” Liễu Ngôn Bạch hấp hối giãy giụa, “Nhưng nếu ngài muốn để ta thua tâm phục khẩu phục, kế tiếp ngài phải cho ta chứng khiến vụ kinh doanh chân chính, kiếm được bảy ngàn lượng kia.”
“Vậy thì kinh doanh thế nào để ngươi có thể tiếp thu là đứng đắn?”
“Chính là cách kinh doanh của một thương nhân bình thường.”
Khấu Lẫm trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ta đi vòng quanh đảo mua một thứ gì đó giá thật thấp, sau đó nâng giá cao lên để bán ra, có thể hay không?”
Liễu Ngôn Bạch hơi nhíu mày. Hắn không hiểu biết nhiều về kinh thương, nhưng đối với thương đạo cũng nghiên cứu qua một chút. Hiện giờ bọn họ có hơn một vạn lượng tiền vốn, nhập hàng rồi lại bán phá giá, nếu bán được toàn bộ số hàng thì kiếm bảy ngàn lượng cũng không khó. Nhưng đảo này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tổng cộng mới có mấy vạn người. Trong vòng mười ngày tung ra món hàng để đầu cơ trục lợi, khả năng thật đúng là không lớn. Nhưng trong lòng Liễu Ngôn Bạch có chút do dự, không dám khinh thường bản lĩnh kiếm tiền của Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm trấn an: “Ta chỉ cần một ngàn lượng tiền vốn, chỉ đầu cơ trục lợi một mặt hàng, mười lăm ngày sau sẽ kiếm đủ hai vạn lượng cho ngươi nhìn một cái.”
Khóe miệng Liễu Ngôn Bạch giựt giựt: “Đại nhân xác định là kinh doanh chân chính?”
Khấu Lẫm hơi hất cằm: “Ngươi cùng đi với ta, vụ kinh doanh này có đứng đắn hay không tùy ngươi định đoạt.”
Liễu Ngôn Bạch: “Được!”
Truyện do nhà bacom2 đăng ở wattpad
Liễu Ngôn Bạch theo Khấu Lẫm đi tới chợ trung tâm trên đảo, tại đây hội tụ thương nhân của Chiết Giang, Phúc Kiến, Tây Dương, Đông Doanh và Nam Dương, các thương phẩm rực rỡ muôn màu.
Đại Lương chủ yếu buôn bán chính là tơ lụa, dược liệu và gốm sứ. Hàng hóa của Tây Dương hơn phân nửa là hồ tiêu, đàn hương, cây nhục đậu khấu và bông vải. Ngoài những thứ trên, hương liệu, hổ phách, thủy tinh, đá quý, thứ gì cần có đều có.
Liễu Ngôn Bạch đi theo Khấu Lẫm, xem hắn xẹt vào cửa hàng này lại đảo qua cửa hàng khác, đi dạo suốt cả ngày. Tới chạng vạng khi mặt trời lặn, hắn dừng trước một cửa hàng của Nam Dương.
Khấu Lẫm chấm trúng một mặt hàng gọi là “Dầu dừa”.
Tuy gọi là dầu nhưng thật ra là một cục to bằng nắm tay, có công dụng giống như xà bông thơm của Đại Lương, hơn phân nửa là dùng tẩy rửa khi đang tắm cho sạch sẽ. Xà bông thơm được tạo thành từ mỡ lá lách của lợn trộn với tro thảo mộc, chỉ cần mấy văn tiền là có thể mua được, bất luận nhà bần phú quý tiện đều mua nổi. Chẳng qua kẻ có tiền sử dụng xà bông thơm trộn lẫn các loại hương liệu, giá cả sẽ tăng thành mấy đồng bạc nhưng không quá mắc.
Còn cục dầu dừa của Nam Dương cũng có công hiệu giống y như đúc với xà bông thơm của Đại Lương, thế nhưng chỉ có mùi sữa nhàn nhạt kém xa với mùi hương hoa của xà bông thơm, lại bởi vì vận chuyển vượt biển mang tới nên bán quá mắc, cả một lượng bạc một cục.
Thương nhân vùng Chiết Giang Phúc Kiến cũng từng nhập vào mặt hàng này trên đảo mang vào đất liền, phát hiện không bán được nên cũng không buôn nữa. Vì thế cục dầu dừa này thuộc về mặt hàng ế ẩm, thương nhân Nam Dương cũng không hề mang hàng vào đảo, hiện giờ toàn đảo chỉ còn lại khoảng ba trăm cục.
Khấu Lẫm dựa theo giá cả thị trường, mua lại toàn bộ ba trăm cục dầu dừa trong tay thương nhân Nam Dương. Bởi vì từ Nam Dương tới đảo chuyến đi chuyến về mất khoảng hai tháng, tương đương với việc hiện giờ Khấu Lẫm đang tạm thời độc quyền thị trường buôn bán cục dầu dừa.
Sau đó Khấu Lẫm bỏ ra một trăm lượng thuê một cửa hàng nhỏ trên ngôi đảo tấc đất tấc vàng trong vòng mười lăm ngày, bày ra năm mươi cục dầu dừa, giá bán mười lượng một cục.
Kẻ ngốc mới đến mua!
Khấu Lẫm không thèm để ý, ngồi trong cửa hàng nhỏ của mình dò hỏi Liễu Ngôn Bạch: “Lão Bạch, đây có tính là kinh doanh đứng đắn hay không?”
Liễu Ngôn Bạch gật đầu: “Tính.”
Khấu Lẫm cười tủm tỉm: “Vậy là tốt rồi, ngươi hãy canh cửa hàng rồi chờ phát tài nhé.”
Liễu Ngôn Bạch: Ha ha.
Truyện do nhà bacom2 ở wattpad edit
Để Liễu Ngôn Bạch trông cửa hàng, Khấu Lẫm cầm đi mười cục dầu dừa.
Khi hắn trở lại căn viện trên đỉnh núi thì trăng đã lên đầu cành liễu, Sở Dao ngồi trước án đài dùng tay chống cằm khép mắt nghỉ ngơi. Nghe được động tĩnh, nàng quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Thiếp nghe nói chàng dẫn theo lão sư đi dạo cả ngày ở trung tâm đảo?”
Khấu Lẫm một tay xách đồ một tay bóp bóp cần cổ đau nhức, thở ngắn than dài: “Để thắng hắn thật không dễ dàng.”
Sở Dao hiếu kỳ: “Chàng bỏ qua Đoạn Xung cây rụng tiền này sao?”
“Nếu cứ tiếp tục rung cây, ta sợ sẽ bị hắn đánh thành tàn phế.” Khấu Lẫm ngượng ngùng nói, “Huống chi Liễu Ngôn Bạch còn không phục lắm, ta cần phải khiến hắn tâm phục khẩu phục.”
Khấu Lẫm kể cho Sở Dao nghe màn đánh cược mới của hai người họ.
Sở Dao nhìn cục dầu dừa trong tay Khấu Lẫm, mí mắt giựt thật mạnh: “Chuyện kinh doanh đứng đắn như vậy chàng có thể làm được không?”
Khấu Lẫm cười hì hì: “Nàng giúp ta là được.”
Sở Dao lập tức lắc đầu: “Không, thiếp sẽ không giúp chàng đi hố người khác.”
“Đây không phải lừa người nào hết, là chân chính làm ăn buôn bán.” Khấu Lẫm rất bất mãn với thái độ của nàng, “Làm kinh doanh vốn dĩ phải là như vậy, không thể đơn giản hơn so với mưu đồ chính trị trong triều đâu.”
“Nhưng...”
“Trước hết nàng nghe ta giải thích một lần, cảm thấy có thể thì giúp đỡ, không muốn giúp thì thôi, được chưa?”
Khấu Lẫm đã nói đến như vậy, Sở Dao nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, lại cười nói: “Chàng lên đảo này thật đúng là như cá gặp nước, kiếm tiền kiếm đến nghiện luôn rồi.”
“Ta đang xử lý công vụ đấy. Vì muốn Liễu Ngôn Bạch quy phục, bộ ta thảnh thơi lắm hay sao?” Khấu Lẫm đi đến bên người Sở Dao, ngồi ghé mông trên bàn, dùng ngón tay nhấc cằm Sở Dao lên ngó trái ngó phải, “Dao Dao, nàng thật đúng là mỹ nhân. Người trên núi đều xưng nàng "Sở tiểu thư", không ai gọi nàng là "Khấu phu nhân" cả. Dân cư trên đảo đều đang suy đoán nàng có quan hệ mập mờ với Kim gia, không ít người còn cho rằng Kim gia có ý với nàng nữa đó.”
Sở Dao vội giải thích: “Kim gia là vì bảo hộ thân phận hai chúng ta mà thôi, bằng không thân phận Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ của chàng sẽ bị bại lộ.”
“Ta đương nhiên hiểu rõ.” Khấu Lẫm đột nhiên cúi người bế xốc nàng lên.
Sở Dao không kịp phòng bị, kinh hô một tiếng: “Chàng làm gì thế?”
Khấu Lẫm cười xấu xa: “Chúng ta nhàn rỗi ở trên đảo, vốn dĩ ta nên ở bên cạnh nàng nhiều hơn mới phải, thế mà cả ngày lại bận rộn đối phó với Liễu Ngôn Bạch. Nào, hôm nay để bản quan hầu hạ phu nhân tắm gội.”
Được đăng ở wattpad do bà còm edit
Sáng sớm hôm sau, khi Đoạn Xung leo núi vẫn chưa thấy Khấu Lẫm, rốt cuộc cũng không có người vây xem. Nhưng hắn không dám thiếu cảnh giác, luôn luôn cẩn thận đề phòng tiện nhân kia lại chơi ám chiêu.
Đoạn Xung hắn đây ở trong ổ hải tặc dốc sức làm việc bao nhiêu năm, gặp qua vô số ác nhân và kẻ xấu, vậy mà chưa từng gặp qua tiện nhân nào mặt dày vô sỉ tựa như Khấu Lẫm. Nghĩ như thế thật đúng là coi như được mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức.
Sau khi leo núi xong, hắn không hề lang thang ngoài đảo, lập tức trở lại chỗ ở của mình. Chỗ ở của hắn có trọng binh canh gác, có thể ngăn hết tất cả những kẻ rình coi bên ngoài.
Nhưng mới vừa tiến vào trong sân, hắn liền nhìn thấy Mạnh Quân Quân ngồi xổm đút cho thỏ ăn, không khỏi lại cảm thấy một trận phiền lòng. Thỏ con này vốn là hắn nuôi để cho sư tử ăn, lại bị Mạnh Quân Quân lấy nuôi thành sủng vật. Lúc trước phát hiện thiếu một con bèn tóm lấy hắn chất vấn liên hồi không để yên, nghe nói đã bị đưa đi làm mồi, nàng ta yên lặng lau nước mắt suốt một buổi trưa, giống như hắn đã khi dễ nàng ta hay sao đấy.
“Đại biểu ca.” Mạnh Quân Quân thấy hắn trở về, vội vàng đứng dậy chặn trước con thỏ, sợ lại bị hắn bắt đi một con.
Đoạn Xung nghe ba chữ “Đại biểu ca” liền đau đầu, sửa lại: “Mạnh tiểu thư, ta đã không còn bất luận quan hệ gì với Ngu gia.”
Mạnh Quân Quân nghiêm túc đáp: “Huynh không muốn có quan hệ với Ngu gia, nhưng mẫu thân huynh họ Mạnh, huynh có quan hệ với Mạnh gia. Mạnh gia chúng ta không đắc tội huynh, huynh đương nhiên là Đại biểu ca của muội.”
Đoạn Xung lười đến cãi cọ với nàng, cau mày, chắp tay sau lưng không thèm hé răng đi vào trong nhà.
Từ sau khi mấy người này lên đảo, hắn liền cảm thấy cuộc sống của mình quả thực muốn qua không nổi nữa rồi.
Mạnh Quân Quân đang muốn đuổi theo vào cùng thì có thủ vệ tới báo: “Xung gia, vị Sở tiểu thư trên đỉnh núi tới đây, nói muốn gặp Mạnh tiểu thư.”
Đoạn Xung cũng không quay đầu lại: “Cho nàng tiến vào.”
Biên tập bởi bà còm ở wattpad
Trong chợ trung tâm của đảo, Liễu Ngôn Bạch lẳng lặng ngồi ở cửa hàng thuê ngắn hạn, ngày qua ngày, ba ngày liên tiếp quả nhiên không có một tên ngốc nào bén mảng, một cục dầu dừa cũng bán không được.
Nhưng sáng sớm ngày thứ tư, mới vừa khai trương liền có người đến mua một cục.
Liễu Ngôn Bạch mơ hồ nhận thấy khác thường, quả nhiên, cả ngày lại có thể bán được vài cục. Mặt hàng ế ẩm vốn dĩ một lượng bạc cũng không ai thèm mua, thế mà hôm nay lại có người bỏ ra mười lượng bạc để mua mới lạ.
Ngày thứ năm bán được mười mấy cục.
Ngày thứ sáu lại bán thêm mười cục nữa.
Ngày thứ bảy toàn bộ năm mươi cục đầu dừa ban đầu bày ra đều bán sạch.
Ngày thứ tám mở cửa nhưng tăng giá. Khấu Lẫm nói toàn bộ số hàng còn lại đã có một vị phú thương ở Chiết Giang Phúc Kiến đang dự định mua với giá ba mươi lượng một cục, hắn sẽ giữ hàng lại để thương lượng với vị phú thương kia, chỉ chừa ra năm mươi cục bán lẻ, ba mươi lượng một cục. Ngay cả như vậy mà vẫn có một đám người tới mua.
Tới ngày thứ mười ba, thực sự có vài vị phú thương tới thương lượng với Khấu Lẫm muốn thu mua toàn bộ số hàng Khấu Lẫm có trong tay.
Sau khi trả giá xong xuôi, hiện giờ cục dầu dừa này đã vọt lên tới mức một trăm lượng bạc một cục.
Toàn bộ lượng dầu dừa độc quyền được bán xong xuôi, Liễu Ngôn Bạch nhìn con số trong sổ sách, đầu óc phát ngốc. Với tốc độ kiếm tiền như vậy, một năm chẳng phải có thể kiếm hơn bốn mươi vạn lượng?”
Liễu Ngôn Bạch không thể tin được, nhưng vàng thật bạc thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Hai người đóng lại cửa hàng trống rỗng rời khỏi trung tâm đảo đi về hướng đỉnh núi. Liễu Ngôn Bạch hỏi: “Ta nghe nói hiện giờ cục dầu dừa này đang thành món hàng được tranh đoạt bất luận trên đảo hay trên đất liền, đại nhân làm thế nào mà có kết quả này?”
“Đơn giản lắm.” Khấu Lẫm nhún vai cười nói, “Không phải ta đã cầm đi mười cục dầu dừa hay sao? Đưa cho phu nhân ta dùng một cục, lại nhờ nàng đưa đến cho Mạnh Quân Quân một cục. Phu nhân ta được Kim gia coi như bảo bối mà cung phụng thì không cần nhắc lại; Mạnh Quân Quân cũng là đại hồng nhân, Xung gia không gần nữ sắc lại "độc sủng’ nàng. Có hai vị đại mỹ nhân dùng dầu dừa này mấy ngày, tin đồn liền lan tỏa khắp nơi, hai tỷ muội nắm tay nhau ra cửa đi dạo một vòng, la cà quanh những địa phương có nhiều phu nhân nhà phú thương...”
Liễu Ngôn Bạch vỡ lẽ.
Khấu Lẫm lại nói: “Trước khi đưa cho Mạnh Quân Quân, ta còn nhờ phu nhân đi một chuyến đến phủ của Tào Sơn. Nữ nhân của Tào Sơn hơn phân nửa là hoa khôi kỹ viện, phu nhân giao hết tám cục dầu dừa dư lại cho một vị hoa khôi tuy không còn được sủng ái nhưng lại nổi danh lừng lẫy ở Đài Châu phủ. Phu nhân cho nàng ta năm trăm lượng bạc, nhờ nàng ta trở về đất liền một chuyến, lễ vật khác đều không mang theo, chỉ mang tám cục dầu dừa... Ở kinh thành, các nương nương trong cung là nơi phát sinh "chong chóng đo chiều gió", nhưng tại vùng duyên hải, các hoa khôi trong hoa lâu mới chính là...”
Liễu Ngôn Bạch trầm mặc.
Khấu Lẫm chậc lưỡi: “Vùng duyên hải giàu có và đông đúc, phú thương khắp nơi, không thiếu tiền. Đại Lương chúng ta thông thường do nữ nhân chưởng gia, là vì nữ nhân sẽ tính toán tỉ mỉ hơn so với nam nhân; nhưng một khi bất kỳ thứ gì liên quan đến chữ “Đẹp”, nữ nhân có khôn khéo bao nhiêu cũng sẽ biến thành đàn bà phá của. Cho tới bây giờ, ta đã phát hiện được hai ngành kinh doanh mang lại lợi nhuận kếch xù -- một là mở chùa, một là làm đẹp; bởi vì ‘tín ngưỡng’ và ‘sắc đẹp’ là hai thứ không thể nào có giới hạn về giá trị.”
Liễu Ngôn Bạch hiện ra vẻ mặt đờ đẫn.
Đắm chìm trong nắng sớm và gió biển, Khấu Lẫm giang rộng hai cánh tay dường như đang ôm trọn một ngọn núi vàng vào lòng, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười: “Đương nhiên, một con người vô địch, hoàn mỹ, lóa mắt như ta đây cũng đồng dạng không thể nào có giới hạn về giá trị.” 😂+
Liễu Ngôn Bạch:...
Ngài thắng rồi, Đại ca!
Updated 238 Episodes