Chương 48: Hàng xóm

Edited by Bà Còm in Wattpad

Xuân Đào ra đón đỡ lấy Sở Dao, vừa trở lại viện còn chưa vào sân đã nghe gia phó thủ vệ bẩm báo: “Tiểu thư, vừa rồi thiếu gia lại đây tìm ngài, ngài không ở trong viện nên thiếu gia đến hậu hoa viên.”

“Ca ca đã trở lại?” Sở Dao không cảm thấy kỳ quái Sở Tiêu trở về, hiện thời Khấu Lẫm không ở nha môn, trong nha môn đang muốn xảy ra nội chiến nên cũng không ai quản ca ca. Chỉ là bình thường khi ca ca lại đây, nếu nàng không ở trong viện thì ca ca thường ngồi chờ trong phòng, hôm nay không hiểu sao lại chạy ra hậu hoa viên làm gì?

“Thiếu gia chỉ có một mình sao?” Nàng hỏi gia phó.

Gia phó trả lời: “Hồi tiểu thư, thiếu gia còn mang theo một thị nữ.”

Sở Dao kinh ngạc: “Thị nữ?”

Gia phó cũng lộ ra biểu tình kỳ quái: “Đúng vậy tiểu thư, là một thị nữ rất xinh đẹp.”

Sở Dao thực sự tò mò. Khi còn nhỏ, bên người nàng và Sở Tiêu đều có phó tì thành đàn, ma ma thị nữ luôn vây quanh hầu hạ. Nhưng từ khi Sở Tiêu bắt đầu vựng huyết rồi nàng cũng bị ảnh hưởng, ca ca và nàng sợ bị phát hiện nên bên người gần như không có ai. Tốt xấu gì nàng còn có một Xuân Đào để sai sử, còn trong viện Sở Tiêu thì chỉ có mấy thủ vệ, bình thường khi ca ca ra phủ đến trường thì mới cho phép thị nữ vào phòng quét tước.

Cho nên năng lực tự gánh vác của hai người đều rất mạnh, đặc biệt là ca ca, tuy có chút xấc lấc nhưng không hề bày ra bộ điệu quý công tử chút nào, ngoại trừ không đụng vào máu thì bất kỳ dơ mệt gì cũng không kiêng kỵ.

Sở Dao suy nghĩ một lát, quyết định đi qua nhìn xem.

Xuân Đào đề nghị: “Mới vừa đổ mưa, đường đi trong vườn trơn trợt, hay để nô tỳ đến mời thiếu gia lại đây?”

“Ta sẽ đi qua.”

Sở Dao được Xuân Đào nâng đỡ đi từ hành lang đến hậu hoa viên, lại thấy cửa vào vườn hoa có mấy gia phó đang canh giữ, vừa thấy nàng liền ôm quyền: “Tiểu thư, thiếu gia đang ở trong đình vẽ tranh, dặn dò chúng tiểu nhân không ai được quấy rầy. Ngài có thể đi vào nhưng Xuân Đào cô nương thì không được.”

Vẽ tranh? Vẽ cái quỷ gì chứ!

Trong lòng Sở Dao đã đoán được có chuyện gì xảy ra, phân phó Xuân Đào lưu lại bên ngoài, một mình đỡ chân xuyên qua cổng vòm đi vào hậu hoa viên.

Xa xa nhìn thấy Sở Tiêu đứng thẳng trong đình hóng gió, vừa nói vừa cười với thị nữ ngồi bên cạnh. Tuy rằng chỉ có thể thấy được bóng dáng của thị nữ, nhưng nhìn dáng ngồi gác chân lên bắt chéo kia thì tuyệt đối là Ngu Thanh không thể nghi ngờ.

Ngu Thanh phát hiện có người tiến đến, quay đầu mỉm cười nhảy ra khỏi đình, ba bước cũng thành hai phóng đến trước mặt Sở Dao đỡ lấy nàng: “Tiểu tâm can, đường sỏi đá trơn lắm, muội phải cẩn thận.”

Sở Dao nhìn không dời mắt được, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngu Thanh mặc nữ trang, áo váy một màu hồng đào, búi tóc song hoàn kiểu thị nữ, mặc dù không phải má phấn môi son trang điểm tỉ mỉ nhưng bộ dáng vẫn rất mỹ mạo. Tuy nhiên không thể nhìn kỹ,  nếu không sẽ thấy được làn da rất thô ráp bởi vì bao năm dầm mưa dãi nắng tác chiến trên biển.

Sở Dao nhìn quá chuyên chú nên trợt chân một cái suýt ngã. Ngu Thanh vội vàng bế ngang nàng lên nhẹ nhàng không mất chút sức nào, vừa sải bước vào đình vừa oán giận Sở Tiêu: “Mặc xiêm y như vậy thật khiến ta khó chịu muốn chết.”

Sắc mặt Sở Tiêu ngượng ngùng, quả thực không dám nhìn: “Ta đã bảo ngươi có thể chú ý một chút hay không, bộ dáng này của ngươi ai lại nhìn không ra là nam giả nữ?” Ủa, không đúng, Sở Tiêu xoay chuyển đầu óc, “Ý ta là, ai nhìn lại không nhận ra ngươi là Ngu Thiếu soái?”

Ngu Thanh bế Sở Dao vào đình hóng gió, thật cẩn thận đặt xuống ghế: “Bộ dạng giống quỷ này làm sao ai nhận ra được, cho dù ta về Ngu gia quân cũng không người nào có thể nhìn ra.”

Sở Dao hỏi nàng: “Sao tỷ lại được ra khỏi  chiếu ngục?”

“Khấu đại nhân nhận mật chỉ của Thánh Thượng, kêu Từ Công Danh thả ta để lập công chuộc tội, âm thầm hiệp trợ Khấu đại nhân phá án.” Ngu Thanh chỉ chỉ vào mái tóc được chải thành hai búi tròn: “Khấu đại nhân bảo ta đổi thành nữ trang tới chờ ở phủ Thượng Thư, ta cũng không biết y chuẩn bị muốn ta làm gì.”

“Ừ, vậy cứ chờ xem sao.” Sở Dao gật đầu, “Chắc hẳn y đã có kế hoạch, khi nào cần tỷ ra tay thì đương nhiên sẽ thông báo cho tỷ. Trước đó tỷ chớ nên hành động thiếu suy nghĩ, làm hỏng đại sự của y.”

“Ái dồ dồ!” Ngu Thanh trêu ghẹo huýt sáo, cười ái muội nhưng không phản bác.

Đến bây giờ Sở Tiêu vẫn chưa biết Khấu Lẫm xảy ra chuyện gì, hỏi Ngu Thanh nàng không nói, hiện giờ thấy bộ điệu muội muội cũng rất bình tĩnh thảnh thơi, hoàn toàn khác hẳn so với bộ dáng mây đen mù sương hôm qua, vội hỏi: “Khấu đại nhân là...”

Câu hỏi của hắn còn chưa thốt ra, cách mấy trượng từ phía hàng xóm bên kia vách tường lại truyền đến tiếng sáo.

Lúc này Sở Dao đang ở gần nên nghe rõ hơn: “Mấy kỳ trước muội cứ cho là cách quá xa nên thổi nghe đứt quãng, hóa ra là một người mới học thổi sáo, học lâu như vậy mà vẫn chẳng thấy tiến bộ...”

“Khúc Tương Kiến Hoan?” Ngu Thanh nghiêng tai nghe một hồi, “Đây là khúc Giang Nam phong nguyệt thường thổi.”

Sở Dao nhíu mày, nàng không thông tạo âm luật, tuy không đến nổi tệ như nữ hồng nhưng cũng thuộc về loại không hề có thiên phú.

Ngu Thanh nghiêm túc nghe, lắc đầu chê: “Người này thổi lạc âm hết rồi, phỏng chừng bản nhạc chép xuống đã sai nên luyện bao lâu cũng vô dụng.” Đưa mắt ra hiệu cho Sở Tiêu, “Hãy lấy cây sáo của ngươi lại đây, ta thổi chính xác cho nghe. Nếu không người này coi bộ không biết mình sai chỗ nào.”

“Ừ, tốt.” Sở Tiêu vội vàng chạy đi. Chỉ chốc lát sau đã mang sáo ngọc tới.

Ngu Thanh gác ở bên miệng thử âm trước, theo sau là khúc Tương Kiến Hoan tha thiết động lòng người trút ra.

Tiếng sáo ở cách vách ngừng lại.

Ngu Thanh thổi xong khúc nhạc một hồi lâu, tiếng sáo cách vách lại không hề vang lên nữa.

Ngu Thanh ném cây sáo cho Sở Tiêu, cùng Sở Dao nói chuyện phiếm: “Bên kia từng là phủ của Công Bộ Thị lang?”

Sở Dao gật đầu: “Ừ, sau khi Vương Thị lang gặp họa, tòa nhà này được Hạ Lan thị là nhà giàu số một của Lạc Dương mua lại, vẫn chưa thấy tới ở.”

Sở Tiêu thổi thổi vào cây sáo phát ra một tiếng chói tai, bị muội muội và Ngu Thanh đồng thời trừng mắt lườm một cái, vội vàng đặt sáo xuống bàn: “Cha đã điều tra rồi, người vừa chuyển đến chính là đại công tử của Hạ Lan gia, nghe nói tranh cãi bất hòa với gia đình nên mới vào kinh.” Sở Tiêu dừng lại thở dài, “Nhớ tới Vương gia, năm đó bị Cẩm Y Vệ xét nhà bắt người đúng vào đêm giao thừa, tiếng khóc than truyền ra dọa ta gặp ác mộng vài đêm.”

Sở Dao im lặng, lúc ấy viện của nàng gần nhà cách vách nên nàng nghe rõ nhất. Phụ thân còn phải chạy đến viện đưa nàng đến chỗ khác ngủ.

Ngu Thanh liếc Sở Dao một cái: “Ta nhớ rõ tám năm trước hình như là Khấu đại nhân đích thân tới cửa, lúc ấy y chỉ là Trấn Phủ của Bắc Trấn Phủ Tư, chưởng quản chiếu ngục.”

Sở Dao không hé răng. Sở Tiêu lại nói: “Nhưng cha ta có nói, Vương Thị lang đích xác có liên quan đến thiến đảng, còn làm không ít chuyện xấu, cũng không phải bị oan uổng gì đâu.”

“Ta không có ấn tượng gì với Vương Thị lang, nhưng ông ta có một nhi tử khiến cho ta ấn tượng rất khắc sâu -- màu da trắng xanh, màu tóc thực nhạt, cực kỳ thông minh.” Ngu Thanh dựa người vào mép bàn đá, chỉ về hướng bức tường xa xa ngăn cách giữa hai nhà: “Lúc trước ta nhớ rõ góc kia có một thân cây, khi còn nhỏ tới nhà ngươi chơi, có một lần trèo lên cây đó ngồi chơi khóa cơ quan mà phụ thân gửi cho ta. Đó là trò chơi của Đông Doanh, ta sốt ruột giải mấy ngày cũng không giải được. Nhi tử của Vương Thị lang cầm ô đi ngang qua, hỏi ta có thể cho hắn thử hay không? Ta thảy xuống cho hắn, hắn cầm ở trong tay nhìn trong chốc lát, chỉ xoay chín lần là đã mở ngay được khóa cơ quan.”

“Ngươi nhắc đến chính là ấu tử của Vương Thị lang.” Sở Tiêu đã có ấn tượng, “So với ta lớn hơn hai tuổi. Đáng tiếc đã mắc bệnh hiểm nghèo từ trong bụng mẹ, không thể gặp ánh mặt trời, cũng không dám va chạm với ai, vẫn luôn sống một mình ở phía sau hoa viên, trường học cũng không đi được phải mời tiên sinh về nhà dạy dỗ. Khi bị xét nhà, hình như vài vị huynh trưởng đều bị liên lụy bắt vào chiếu ngục, không còn một ai sống sót để mà ra khỏi. Chỉ có hắn bởi vì tuổi còn nhỏ nên bị phán lưu đày, đi nửa đường nghe nói dường như đã chết. Ngẫm lại cũng đúng mà thôi, thân thể yếu đuối như hắn làm sao có thể chống đỡ được tới Lĩnh Nam?””

Nói xong lại nhìn về phía Sở Dao: “Hắn tên là gì thế nhỉ?

Sở Dao nghiêm túc nghĩ ngợi: “Tiểu ca ca kia hình như tên Vương Sử Khiêm.”

Sở Tiêu liên tục gật đầu: “Đúng đúng, là tên này.”

“Hắn trông có vẻ xanh xao lại còn gầy gò, nhưng thực ra không có gì đáng ngại, cũng đâu phải bởi vậy mới không thể gặp ai. Vấn đề lớn nhất của hắn là không thể bị va chạm, thân thể yếu ớt giống món đồ sứ, động một chút sẽ bị gãy xương. Vương Thị lang mời rất nhiều danh y đều bó tay không tìm được cách chữa.” Ký ức của Sở Dao vừa mới khơi gợi liền nhớ lại rất nhiều.

Vương gia tuy là láng giềng với Sở gia, nhưng Vương Thị lang và phụ thân nàng mặc dù không phải đối thủ nhưng cũng không chung một đường, cho nên hai nhà gần như không hề qua lại. Nàng và Vương Sử Khiêm quen biết nhau chỉ là sau khi nàng té gãy chân.

Phụ thân từng đi Vương gia cầu hỏi danh y trị liệu xương cốt, Vương phu nhân thấy nàng và nhi tử cũng cùng chung căn bệnh, lại không có mẫu thân, vì thế trong vòng hai năm thường xuyên dẫn theo nữ nhi đến thăm nàng. Còn thương mến khen nàng kiên cường, gặp biến đổi lớn như vậy mà vẫn dũng cảm lạc quan. Sau đó liền ứa nước mắt kể về Vương Sử Khiêm bị bệnh tật tra tấn đến nỗi động một chút là muốn chết, nếu hắn kiên cường được một nửa như nàng thì tốt quá rồi.

Có một hôm Vương phu nhân tới thăm nàng, Sở Dao thấy trên mu bàn tay của bà bầm tím một khoảng lớn bèn hỏi chuyện gì xảy ra. Vương phu nhân lại gạt nước mắt nói dạo này Vương Sử Khiêm tự nhốt mình trong phòng đòi tuyệt thực. Bà sai gia phó phá cửa, Vương Sử Khiêm thuận tay chộp lấy giá cắm nến ném ra cửa làm bị thương tay bà, còn la hét kêu bà cút đi.

Lúc ấy Sở Dao cực kỳ tức giận, trong lúc nàng bị chân gãy hành hạ vô cùng đau đớn thì chỉ có thể nằm mộng để được thấy mẫu thân ở bên cạnh yêu thương, thế nhưng tên tiểu tử kia đang có phúc mà không biết hưởng. Vì thế nàng nói với Vương phu nhân để nàng qua giáo huấn, à không, là “khai thông” suy nghĩ của Vương Sử Khiêm một chút. Dù gì khi đó chỉ là hai hài tử nên không có quá nhiều kiêng kỵ, Vương phu nhân xác thật cảm thấy Sở Dao lạc quan, lại cũng tàn tật giống Vương Sử Khiêm, có lẽ hắn sẽ không bài xích liền đáp ứng.

Sở Dao được phụ thân đồng ý, sai gia phó nâng kiệu cho nàng từ cửa sau nhà mình vào cửa sau Vương gia. Đi đường vòng trông có vẻ rất xa, nhưng thật ra hậu hoa viên của Vương gia chính là tiểu viện của Vương Sử Khiêm, Sở Dao đến cửa phòng của hắn, quay đầu lại là có thể nhìn thấy cây cao của hậu hoa viên nhà mình. Mà phòng hắn không có cửa sổ, trên cửa treo vài lớp mành thật dày che hết ánh sáng.

Vừa nhìn thấy Vương Sử Khiêm, Sở Dao thật bị hết hồn. Khấu Lẫm nói nàng gầy giơ xương, nhưng so với Vương Sử Khiêm màu da trắng bệch mới là chân chính gầy không còn hình dạng trông giống quỷ, lưng khòm xuống, hốc mắt sâu hoắm, cẳng chân còn không bằng cánh tay Sở Dao...

“Khi đó ngoài miệng muội quở trách hắn chỉ vì sinh bệnh thôi mà làm gì oán trời trách đất, trong lòng lại cảm thấy bản thân chẳng qua chỉ bị gãy chân, căn bản không có tư cách nói hắn.” Sở Dao trầm mặc một chút rồi nói tiếp: “Dường như hắn cũng biết tình trạng đáng thương của muội, đầu tiên là tang mẫu sau đó lại tàn tật, vì thế khi muội quở trách hắn cũng không phản bác, bảo hắn ăn cơm thì hắn ăn ngay. Vương phu nhân rất vui, về sau mỗi lần Vương Sử Khiêm lại phát bệnh mà bà không khuyên được hắn, liền lặng lẽ tới mời muội qua.”

Tuy nhiên trong vòng hai năm đó Sở Dao tổng cộng cũng không gặp hắn bao nhiêu lần, ấn tượng về hắn đã rất mơ hồ.

Chợt nhớ đến hiện giờ cảnh còn người mất, tâm tình Sở Dao bỗng nhiên trở nên cực kỳ kém. Lúc ấy Vương Thị lang sắp được thăng chức Công Bộ Thượng Thư, thế mà trong khoảnh khắc liền rơi đài, nhận lãnh kết cục nhà tan cửa nát.

Sở Dao đứng lên muốn rời đi: “Đêm qua muội không ngủ ngon, để muội về viện ngủ trưa một lát.”

Sở Tiêu và Ngu Thanh thấy sắc mặt nàng không tốt, dĩ nhiên sẽ không ngăn cản, cả hai cùng đưa nàng về phòng.

Trên đường Sở Dao không nói một tiếng nào, vào viện liền đóng cửa, bỏ lại hai người chơ vơ ngoài cửa giống như đang giận dỗi bọn họ điều gì. Hai người đều hiểu biết tính cách Sở Dao chính là như vậy, cũng không truy vấn vì sao nàng đột nhiên biến sắc mặt.

Thật sự Sở Dao cũng không phải tức giận ai, chỉ đỡ chân đi đến bên giường nằm xuống. Nàng nằm như vậy suốt một buổi trưa, suy nghĩ rất nhiều sự tình từ trước chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không thể tưởng tượng ra nổi.

Nàng phát hiện từ khi hồi kinh đến nay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà những kiến thức nàng học được còn nhiều hơn so với những gì nàng học mười năm trong Quốc Tử Giám.

Chapter
1 Chương 1: Giới thiệu
2 Chương 2: Mật chiếu
3 Chương 3: Trên đường
4 Chương 4: Tập kích
5 Chương 5: Tống tiền
6 Chương 6: Cổ quái
7 Chương 7: Thực nghiệm
8 Chương 8: Diêm vương
9 Chương 9: Hồ Sơ
10 Chương 10: Sinh bệnh
11 Chương 11: Giao việc
12 Chương 12: Dụ địch
13 Chương 13: Cáo trạng
14 Chương 14-1: Khiêu khích (1)
15 Chương 14-2: Khiêu khích (2)
16 Chương 15-1: Hẹn hò (1)
17 Chương 15-2: Hẹn hò (2)
18 Chương 16: Nghe lén
19 Chương 17: Xuất thân
20 Chương 18: Sự thật
21 Chương 19: Có độc
22 Chương 20: An ủi
23 Chương 21-1: Hội thẩm (1)
24 Chương 21-2: Hội thẩm (2)
25 Chương 22-1: Tụng sư (1)
26 Chương 22-2: Tụng sư (2)
27 Chương 23: Bà điên
28 Chương 24-1: Manh mối (1)
29 Chương 24-2: Manh mối (2)
30 Chương 25: Dự tiệc
31 Chương 26: Vũ nương
32 Chương 27: Trận đồ
33 Chương 28: Khoe tài
34 Chương 29: Bị bắt
35 Chương 30-1: Thiện ác (1)
36 Chương 30-2: Thiện ác (2)
37 Chương 30-3: Thiện ác (3)
38 Chương 31: Vào thành
39 Chương 32: Được cứu
40 Chương 33: Du hồ (1)
41 Chương 33-2: Du hồ (2)
42 Chương 34: Xoa bóp
43 Chương 35: Khúc mắc (1)
44 Chương 35-2: Khúc mắc (2)
45 Chương 36: Làm quan
46 Chương 37: Bái sư (1)
47 Chương 37-2: Bái sư (2)
48 Chương 38: Ghen tuông
49 Chương 39: Bị đánh (1)
50 Chương 39-2: Bị đánh (2)
51 Chương 40: Tới cửa
52 Chương 41: Giao phong
53 Chương 42: Công kích
54 Chương 43: Ma ma
55 Chương 44: Giả ngu
56 Chương 45: Làm bạn
57 Chương 46: Đính ước
58 Chương 47-1: Địch hữu (1)
59 Chương 47-2: Địch hữu (2)
60 Chương 48: Hàng xóm
61 Chương 49: Lựa chọn
62 Chương 50: Khó xử (1)
63 Chương 50-2: Khó xử (2)
64 Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
65 Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
66 Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
67 Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
68 Chương 54: Rắn lớn
69 Chương 55: Thần binh
70 Chương 56: Lợi dụ (1)
71 Chương 56-2: Lợi dụ (2)
72 Chương 57: Đính hôn
73 Chương 58: Trù bị
74 Chương 59: Hôn lễ
75 Chương 60: Động phòng (1)
76 Chương 60-2: Động phòng (2)
77 Chương 61: Thử lại
78 Chương 62: Đoạt quyền (1)
79 Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
80 Chương 63: Ra ngoài
81 Chương 64: Phục kích
82 Chương 65: Bị thương
83 Chương 66: Làm khó (1)
84 Chương 66-2: Làm khó (2)
85 Chương 67: Xuất hiện
86 Chương 68: Thách đấu
87 Chương 69: Tiểu sử
88 Chương 70-1: Tra án (1)
89 Chương 70-2: Tra án (2)
90 Chương 71: Hung thủ (1)
91 Chương 71-2
92 Chương 72: Thắng đẹp (1)
93 Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
94 Chương 73: Quý nhân
95 Chương 74: Hôn Lễ
96 Chương 75: Động Phòng (1)
97 Chương 76: Động Phòng (2)
98 Chương 77: Thử Lại
99 Chương 78: Đoạt Quyền (1)
100 Chương 79: Đoạt Quyền (2)
101 Chương 80: Ra Ngoài
102 Chương 81: Phục Kích
103 Chương 82: Bị Thương
104 Chương 83: Làm Khó (1)
105 Chương 84: Làm Khó (2)
106 Chương 85: Xuất Hiện
107 Chương 86: Thách Đấu
108 Chương 87: Tiểu Sử
109 Chương 88: Tra Án (1)
110 Chương 89: Tra Án (2)
111 Chương 90: Hung Thủ (1)
112 Chương 91
113 Chương 92: Thắng Đẹp (1)
114 Chương 93: Thắng Đẹp (2)
115 Chương 94: Quý Nhân
116 Chương 95: Khởi Hành
117 Chương 96: Rối Gỗ
118 Chương 97: Cải Trang
119 Chương 98: Bị Bắt
120 Chương 99: Thần Côn
121 Chương 100: Xem Bói (1)
122 Chương 101: Xem Bói (2)
123 Chương 102: Quà Tặng (1)
124 Chương 103: Quà Tặng (2)
125 Chương 104: Suy Luận (1)
126 Chương 105: Suy Luận (2)
127 Chương 106: Suy Luận (3)
128 Chương 107: Vu Hãm (1)
129 Chương 108: Vu Hãm (2)
130 Chương 109: Ly Gián (1)
131 Chương 110: Ly Gián (2)
132 Chương 111: Chất Vấn
133 Chương 112: Rối Rắm (1)
134 Chương 113: Rối Rắm (2)
135 Chương 114: Tỷ Tỷ
136 Chương 115: Gánh Nặng
137 Chương 116: Sổ Con
138 Chương 117: Thế Đạo
139 Chương 118: Thương Nghị
140 Chương 119: Hiến Thân
141 Chương 120: Gặp Lại
142 Chương 121: Đèn Trời (1)
143 Chương 122: Đèn Trời (2)
144 Chương 123: Đấu Kế (1)
145 Chương 124: Đấu Kế (2)
146 Chương 125: Viện Binh (1)
147 Chương 126: Viện Binh (2)
148 Chương 127: Công Tâm (1)
149 Chương 128: Công Tâm (2)
150 Chương 129: Thân Thế
151 Chương 130: Nhân Sinh
152 Chương 131: Phu Thê
153 Chương 132: Thăm Dò
154 Chương 133: Công Đạo
155 Chương 134: Trung Khuyển
156 Chương 135: Thành Ý (1)
157 Chương 136: Thành Ý (2)
158 Chương 137: Tình Địch (1)
159 Chương 138: Tình Địch (2)
160 Chương 139: Gạo Vàng
161 Chương 140: Xuyên Tim
162 Chương 141: Quản gia
163 Chương 142: Giang sơn
164 Chương 143: Ngu việt (1)
165 Chương 144: Ngu việt (2)
166 Chương 145: Nhân tâm
167 Chương 146: Bày trận
168 Chương 147: Thói quen
169 Chương 148-1: Công thành (1)
170 Chương 148-2: Công thành (2)
171 Chương 149-1: Cố nhân (1)
172 Chương 149-2: Cố nhân (2)
173 Chương 150: Đón mời
174 Chương 151: Kim trấm
175 Chương 152: Uy phong
176 Chương 153: Lên đảo
177 Chương 154-1: Chơi đùa (1)
178 Chương 154-2: Chơi đùa (2)
179 Chương 155-1: Tự thẩm (1)
180 Chương 155-2: Tự thẩm (2)
181 Chương 155-3: Tự thẩm (3)
182 Chương 156: Thế giới
183 Chương 157: Tồn tại
184 Chương 158: Tai họa
185 Chương 159: Phụ thân
186 Chương 160: Mộ thất
187 Chương 161: Nhẫn Nại (1)
188 Chương 162: Nhẫn Nại (2)
189 Chương 163
190 Chương 164: Phụ Thân
191 Chương 165: Mộ Thất
192 Chương 166: Nhẫn Nại (1)
193 Chương 167: Nhẫn Nại (2)
194 Chương 168: Làm bạn
195 Chương 169: Buồn cười
196 Chương 170: Hai cặp (1)
197 Chương 171: Hai cặp (2)
198 Chương 172: Chữa Khỏi
199 Chương 173: Trùng sinh
200 Chương 174: Thiên ảnh (1)
201 Chương 175: Thiên ảnh (2)
202 Chương 176: Liên quân
203 Chương 177: Đánh cược
204 Chương 178: Kinh doanh
205 Chương 179: Kỳ lạ (1)
206 Chương 180: Kỳ Lạ (2)
207 Chương 181: Sợ hãi
208 Chương 182: Giết Ngươi
209 Chương 183: Trúng cổ
210 Chương 184: Tra vấn (1)
211 Chương 185: Tra vấn (2)
212 Chương 186: Báu vật
213 Chương 187: Khích tướng
214 Chương 188: Cược Mạng
215 Chương 189: Tình Thế (1)
216 Chương 190: Tình Thế (2)
217 Chương 191: Cá Mặn (1)
218 Chương 192: Cá Mặn (2)
219 Chương 193: Giao Tình
220 Chương 194: Thuyết Phục
221 Chương 195: Chứng Minh
222 Chương 196: Nhi Tử
223 Chương 197: Phe Nào
224 Chương 198: Báo Ứng
225 Chương 199: Lập Trường
226 Chương 200: Bảo Tàng
227 Chương 201: Mật Đàm
228 Chương 202: Lôi Đài
229 Chương 203: Khuyên Bảo
230 Chương 204: Tư Tưởng
231 Chương 205: Giải quyết
232 Chương 206: Tầm Bảo
233 Chương 207: Đối Đầu
234 Chương 208: Chiến Thắng
235 Chương 209: Kết Cục
236 Chương 210: Phiên Ngoại 1: Mang Họ Ai
237 Chương 211: Phiên Ngoại 2: Ba Người Bạn
238 Chương 212: Phiên Ngoại 3: Ba Người Bạn
Chapter

Updated 238 Episodes

1
Chương 1: Giới thiệu
2
Chương 2: Mật chiếu
3
Chương 3: Trên đường
4
Chương 4: Tập kích
5
Chương 5: Tống tiền
6
Chương 6: Cổ quái
7
Chương 7: Thực nghiệm
8
Chương 8: Diêm vương
9
Chương 9: Hồ Sơ
10
Chương 10: Sinh bệnh
11
Chương 11: Giao việc
12
Chương 12: Dụ địch
13
Chương 13: Cáo trạng
14
Chương 14-1: Khiêu khích (1)
15
Chương 14-2: Khiêu khích (2)
16
Chương 15-1: Hẹn hò (1)
17
Chương 15-2: Hẹn hò (2)
18
Chương 16: Nghe lén
19
Chương 17: Xuất thân
20
Chương 18: Sự thật
21
Chương 19: Có độc
22
Chương 20: An ủi
23
Chương 21-1: Hội thẩm (1)
24
Chương 21-2: Hội thẩm (2)
25
Chương 22-1: Tụng sư (1)
26
Chương 22-2: Tụng sư (2)
27
Chương 23: Bà điên
28
Chương 24-1: Manh mối (1)
29
Chương 24-2: Manh mối (2)
30
Chương 25: Dự tiệc
31
Chương 26: Vũ nương
32
Chương 27: Trận đồ
33
Chương 28: Khoe tài
34
Chương 29: Bị bắt
35
Chương 30-1: Thiện ác (1)
36
Chương 30-2: Thiện ác (2)
37
Chương 30-3: Thiện ác (3)
38
Chương 31: Vào thành
39
Chương 32: Được cứu
40
Chương 33: Du hồ (1)
41
Chương 33-2: Du hồ (2)
42
Chương 34: Xoa bóp
43
Chương 35: Khúc mắc (1)
44
Chương 35-2: Khúc mắc (2)
45
Chương 36: Làm quan
46
Chương 37: Bái sư (1)
47
Chương 37-2: Bái sư (2)
48
Chương 38: Ghen tuông
49
Chương 39: Bị đánh (1)
50
Chương 39-2: Bị đánh (2)
51
Chương 40: Tới cửa
52
Chương 41: Giao phong
53
Chương 42: Công kích
54
Chương 43: Ma ma
55
Chương 44: Giả ngu
56
Chương 45: Làm bạn
57
Chương 46: Đính ước
58
Chương 47-1: Địch hữu (1)
59
Chương 47-2: Địch hữu (2)
60
Chương 48: Hàng xóm
61
Chương 49: Lựa chọn
62
Chương 50: Khó xử (1)
63
Chương 50-2: Khó xử (2)
64
Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
65
Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
66
Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
67
Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
68
Chương 54: Rắn lớn
69
Chương 55: Thần binh
70
Chương 56: Lợi dụ (1)
71
Chương 56-2: Lợi dụ (2)
72
Chương 57: Đính hôn
73
Chương 58: Trù bị
74
Chương 59: Hôn lễ
75
Chương 60: Động phòng (1)
76
Chương 60-2: Động phòng (2)
77
Chương 61: Thử lại
78
Chương 62: Đoạt quyền (1)
79
Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
80
Chương 63: Ra ngoài
81
Chương 64: Phục kích
82
Chương 65: Bị thương
83
Chương 66: Làm khó (1)
84
Chương 66-2: Làm khó (2)
85
Chương 67: Xuất hiện
86
Chương 68: Thách đấu
87
Chương 69: Tiểu sử
88
Chương 70-1: Tra án (1)
89
Chương 70-2: Tra án (2)
90
Chương 71: Hung thủ (1)
91
Chương 71-2
92
Chương 72: Thắng đẹp (1)
93
Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
94
Chương 73: Quý nhân
95
Chương 74: Hôn Lễ
96
Chương 75: Động Phòng (1)
97
Chương 76: Động Phòng (2)
98
Chương 77: Thử Lại
99
Chương 78: Đoạt Quyền (1)
100
Chương 79: Đoạt Quyền (2)
101
Chương 80: Ra Ngoài
102
Chương 81: Phục Kích
103
Chương 82: Bị Thương
104
Chương 83: Làm Khó (1)
105
Chương 84: Làm Khó (2)
106
Chương 85: Xuất Hiện
107
Chương 86: Thách Đấu
108
Chương 87: Tiểu Sử
109
Chương 88: Tra Án (1)
110
Chương 89: Tra Án (2)
111
Chương 90: Hung Thủ (1)
112
Chương 91
113
Chương 92: Thắng Đẹp (1)
114
Chương 93: Thắng Đẹp (2)
115
Chương 94: Quý Nhân
116
Chương 95: Khởi Hành
117
Chương 96: Rối Gỗ
118
Chương 97: Cải Trang
119
Chương 98: Bị Bắt
120
Chương 99: Thần Côn
121
Chương 100: Xem Bói (1)
122
Chương 101: Xem Bói (2)
123
Chương 102: Quà Tặng (1)
124
Chương 103: Quà Tặng (2)
125
Chương 104: Suy Luận (1)
126
Chương 105: Suy Luận (2)
127
Chương 106: Suy Luận (3)
128
Chương 107: Vu Hãm (1)
129
Chương 108: Vu Hãm (2)
130
Chương 109: Ly Gián (1)
131
Chương 110: Ly Gián (2)
132
Chương 111: Chất Vấn
133
Chương 112: Rối Rắm (1)
134
Chương 113: Rối Rắm (2)
135
Chương 114: Tỷ Tỷ
136
Chương 115: Gánh Nặng
137
Chương 116: Sổ Con
138
Chương 117: Thế Đạo
139
Chương 118: Thương Nghị
140
Chương 119: Hiến Thân
141
Chương 120: Gặp Lại
142
Chương 121: Đèn Trời (1)
143
Chương 122: Đèn Trời (2)
144
Chương 123: Đấu Kế (1)
145
Chương 124: Đấu Kế (2)
146
Chương 125: Viện Binh (1)
147
Chương 126: Viện Binh (2)
148
Chương 127: Công Tâm (1)
149
Chương 128: Công Tâm (2)
150
Chương 129: Thân Thế
151
Chương 130: Nhân Sinh
152
Chương 131: Phu Thê
153
Chương 132: Thăm Dò
154
Chương 133: Công Đạo
155
Chương 134: Trung Khuyển
156
Chương 135: Thành Ý (1)
157
Chương 136: Thành Ý (2)
158
Chương 137: Tình Địch (1)
159
Chương 138: Tình Địch (2)
160
Chương 139: Gạo Vàng
161
Chương 140: Xuyên Tim
162
Chương 141: Quản gia
163
Chương 142: Giang sơn
164
Chương 143: Ngu việt (1)
165
Chương 144: Ngu việt (2)
166
Chương 145: Nhân tâm
167
Chương 146: Bày trận
168
Chương 147: Thói quen
169
Chương 148-1: Công thành (1)
170
Chương 148-2: Công thành (2)
171
Chương 149-1: Cố nhân (1)
172
Chương 149-2: Cố nhân (2)
173
Chương 150: Đón mời
174
Chương 151: Kim trấm
175
Chương 152: Uy phong
176
Chương 153: Lên đảo
177
Chương 154-1: Chơi đùa (1)
178
Chương 154-2: Chơi đùa (2)
179
Chương 155-1: Tự thẩm (1)
180
Chương 155-2: Tự thẩm (2)
181
Chương 155-3: Tự thẩm (3)
182
Chương 156: Thế giới
183
Chương 157: Tồn tại
184
Chương 158: Tai họa
185
Chương 159: Phụ thân
186
Chương 160: Mộ thất
187
Chương 161: Nhẫn Nại (1)
188
Chương 162: Nhẫn Nại (2)
189
Chương 163
190
Chương 164: Phụ Thân
191
Chương 165: Mộ Thất
192
Chương 166: Nhẫn Nại (1)
193
Chương 167: Nhẫn Nại (2)
194
Chương 168: Làm bạn
195
Chương 169: Buồn cười
196
Chương 170: Hai cặp (1)
197
Chương 171: Hai cặp (2)
198
Chương 172: Chữa Khỏi
199
Chương 173: Trùng sinh
200
Chương 174: Thiên ảnh (1)
201
Chương 175: Thiên ảnh (2)
202
Chương 176: Liên quân
203
Chương 177: Đánh cược
204
Chương 178: Kinh doanh
205
Chương 179: Kỳ lạ (1)
206
Chương 180: Kỳ Lạ (2)
207
Chương 181: Sợ hãi
208
Chương 182: Giết Ngươi
209
Chương 183: Trúng cổ
210
Chương 184: Tra vấn (1)
211
Chương 185: Tra vấn (2)
212
Chương 186: Báu vật
213
Chương 187: Khích tướng
214
Chương 188: Cược Mạng
215
Chương 189: Tình Thế (1)
216
Chương 190: Tình Thế (2)
217
Chương 191: Cá Mặn (1)
218
Chương 192: Cá Mặn (2)
219
Chương 193: Giao Tình
220
Chương 194: Thuyết Phục
221
Chương 195: Chứng Minh
222
Chương 196: Nhi Tử
223
Chương 197: Phe Nào
224
Chương 198: Báo Ứng
225
Chương 199: Lập Trường
226
Chương 200: Bảo Tàng
227
Chương 201: Mật Đàm
228
Chương 202: Lôi Đài
229
Chương 203: Khuyên Bảo
230
Chương 204: Tư Tưởng
231
Chương 205: Giải quyết
232
Chương 206: Tầm Bảo
233
Chương 207: Đối Đầu
234
Chương 208: Chiến Thắng
235
Chương 209: Kết Cục
236
Chương 210: Phiên Ngoại 1: Mang Họ Ai
237
Chương 211: Phiên Ngoại 2: Ba Người Bạn
238
Chương 212: Phiên Ngoại 3: Ba Người Bạn