So với Yến Vương phủ vui vẻ hòa thuận, bầu không khí trong Ngọc Tuyền cung lại không được vui vẻ như vậy.
Hiền phi là đến Khôn Ninh Cung thỉnh an mới biết được Úc Cẩn đi phía Nam đã trở về.
Vốn dĩ trời rất lạnh sáng sớm phải dậy đi thỉnh an một nữ nhân khác đã đủ phiền muộn, kết quả còn nghe được một tin tức bực mình như vậy nữa.
Đến bây giờ Hiền phi còn có thể nhớ rõ biểu tình của đám tiểu tiện nhân đó.
Còn không phải là cười bà ta ngay cả nhi tử trở về cũng không biết sao. Đám tiểu tiện hóa đó, mắt thấy Hoàng Hậu càng ngày càng được Hoàng Thượng coi trọng liền làm càn trước mặt bà ta, một đám óc heo cũng không nghiêm túc suy nghĩ thử xem, Hoàng Hậu đắc thế thì có ích gì?
Một Hoàng Hậu không có nhi tử, sau này dù làm Thái Hậu cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to thôi, hậu cung to như vậy chân chính nói chuyện có tác dụng vẫn là mẹ ruột của Hoàng Thượng.
Hiền phi ở bên ngoài tuy bảo trì tính trầm ổn, nhưng khi nghe Hoàng Hậu nhắc tới Yến Vương đã trở về, da mặt vẫn nóng lên, cố nén mới không bộc phát.
Trở lại Ngọc Tuyền cung, bà ta uống liền hai ly trà ấm vẫn không thể tiêu bớt giận dữ.
So với đám tiện nhân ánh mắt thiển cận kia, bà ta càng giận lão Thất hơn!
Bà ta rốt cuộc đã sinh dưỡng ra thứ gì vậy, chạy đến phía Nam lâu như vậy, mang theo Đông Bình Bá thế tử sống sờ sờ trở về, tiến cung gặp Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, cố tình lại không bước một bước tới Ngọc Tuyền cung!
Giờ khắc này nếu Úc Cẩn đứng ở trước mặt Hiền phi, chỉ sợ Hiền phi sẽ không khống chế được hất luôn chén trà vào mặt hắn rồi.
“Cái đồ súc sinh!”
Một bên ma ma tâm phúc nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương nương chớ có tức giận, cẩn thận lại đau đầu.”
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Hiền phi lại dần vặn vẹo.
Từ khi bà ta cáo ốm để tạo cơ hội cho tức phụ lão Tứ cùng tức phụ lão Thất đi chùa Bạch Vân dâng hương, kết quả liền thật sự bị bệnh, sau khi triền miên trên giường bệnh một thời gian khi xuống giường thỉnh thoảng lại bị đau đầu, cho tới bây giờ Thái y đều không tìm ra nguyên nhân bị bệnh, càng không nói tới chuyện phải chẩn trị như thế nào.
Thầm mắng thái y phế vật đồng thời, Hiền phi cũng không tránh được kinh hãi.
Chẳng lẽ Bồ Tát thật sự biết bà ta giả bệnh, sau đó trách tội?
Có suy nghĩ này, Hiền phi không hiểu sao có chút chột dạ, nhưng mà chút xíu chột dạ này chẳng những không làm bà ta thu lại bất công, mà càng bất mãn hơn khi nghĩ đến vợ chồng Úc Cẩn.
Trả giá đại giới còn không đạt được mục đích, có thể vừa lòng mới là lạ.
Đang tức giận, đầu đột nhiên đau đớn, giống như đang có người lấy dùi chọc vào đầu.
Cơn đau tới nhanh đi cũng nhanh, vẫn khiến trán Hiền phi nháy mắt toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
“Nương nương, lại đau đầu?” Ma ma tâm phúc thấy vậy liền hoảng hốt.
Nương nương cũng không còn trẻ, nếu thật sự có gì nguy hiểm, những nô tỳ sống dựa vào nương nương như bọn họ liền thảm rồi.
Hiền phi xua tay ngăn cản ma ma tâm phúc lấy khăn giúp mình lau mồ hôi, phân phó nói: “Cứ nói ta bị bệnh, mời Hoàng Thượng tới đây.”
Ma ma tâm phúc thoáng do dự.
“Đi.”
“Vâng.”
Năm mới còn chưa qua, mấy ngày này Cảnh Minh Đế tương đối thanh nhàn, đặc biệt là hôm qua Úc Cẩn mang theo Đông Bình Bá thế tử bình an trở về, để trên đời này thiếu một người cha già người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khiến cho tâm tình ông đặc biệt tốt, đoạn lôi ra thoại bản dựa vào trên giường thấp thảnh thơi lật xem.
Phan Hải tiến lên nói: “Hoàng Thượng, Ngọc Tuyền cung phái người tới mời.”
Cảnh Minh Đế để thoại bản sang bên cạnh, liếc Phan Hải một cái.
Phan Hải khom người: “Hiền phi nương nương thân thể không khoẻ ——”
Cảnh Minh Đế khẽ hất mí mắt: “Mời thái y chưa?”
Đầu Phan Hải cúi thấp hơn: “ Người tới không nói.”
Cảnh Minh Đế không khỏi nhíu mày.
Bị bệnh thì mời thái y, chạy tới mời ông thì có ích gì?
Có điều đối với chút tâm tư nhỏ của các phi tử, Cảnh Minh Đế đặc biệt thấu hiểu và bao dung, chần chờ một chút rồi xoay người xuống giường, nhàn nhạt nói: “Bãi giá Ngọc Tuyền cung.”
Tuy rằng quấy rầy ông xem thoại bản, nhưng dù sao cũng là người đã theo ông nhiều năm, đi xem cũng được.
Ngọc Tuyền cung bên này nghe nói Hoàng Thượng giá lâm, Hiền phi lập tức ra đón.
“Nếu thân thể không khoẻ, còn ra đây làm gì, nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cảnh Minh Đế đánh giá Hiền phi một vòng, thấy sắc mặt bà tái nhợt như tờ giấy, tóc còn hơi ẩm ướt, ngược lại không hoài nghi khả năng đối phương giả bệnh, ngữ điệu ôn hòa hơn rất nhiều.
Hiền phi hữu khí vô lực cười cười, theo Cảnh Minh Đế đi vào trong: “Vẫn là bệnh cũ lúc trước để lại, đầu tê rần liền muốn chết muốn sống. Vốn dĩ không nên làm phiền Hoàng Thượng tới đây, nhưng mà ——”
Nói tới đây, Hiền phi trầm mặc.
Cảnh Minh Đế ngồi xuống giường thấp, ý bảo Hiền phi cũng ngồi, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hiền phi ngồi ở chỗ đó, đầu hơi rũ lộ ra cần cổ thon dài, có vẻ có chút yếu ớt.
Giọng bà ta rất nhẹ, thở dài nói: “Hôm nay lúc thiếp nhìn gương trang điểm thấy đầu mọc không ít tóc bạc, lúc này mới chợt ngộ ra mình thật sự già rồi. Hiện giờ bệnh đi như kéo tơ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ không ổn, liền nghĩ có thể nhìn thấy Hoàng Thượng thêm chút nào hay chút ấy.”
Mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống: “Tết nhất, chớ có nói bậy.”
Hiền phi cong môi, nụ cười nhạt nhẽo đến mất nhan sắc: “Thiếp chỉ biểu đạt cảm xúc mà thôi.”
Hiền phi mỹ mạo, dù tuổi tăng phong thái lại không giảm, nhưng giờ khắc này Cảnh Minh Đế xác thật phát hiện nữ tử chói lọi lác mắt người nhìn trong ấn tượng của ông thật sự đã già rồi.
Mấy người Hiền phi đều là lúc nguyên Hoàng Hậu còn sống đã đi theo Cảnh Minh Đế, Hiền phi già rồi, Cảnh Minh Đế làm sao không phải đâu.
Vừa nghĩ như vậy, giọng của Cảnh Minh Đế trở nên ôn hòa hơn: “Ngươi dưỡng bệnh cho tốt là sẽ tốt thôi, hiện tại thái y trị không hết thì đổi sang đám viện sử, viện phán xem sao, chớ có nghĩ này nghĩ nọ.”
Hiền phi tự tay rót một chén trà dâng cho Cảnh Minh Đế, nhẹ giọng nói: “Thiếp không phải sợ già, chỉ là muốn trông thấy Hoàng Thượng nhiều thêm một chút, trông thấy hài tử nhiều thêm một chút.”
Cảnh Minh Đế thuận miệng nói: “Lão Tứ không phải thường xuyên tới thăm ngươi sao.”
Hiền phi trầm mặc trong chớp mắt, buồn bã nói: “Lão Tứ là đứa hiếu thuận, chính là nhớ tới lão Thất liền có chút khó chịu. Lão Thất từ nhỏ đã bị ôm ra cung, thiếp làm mẫu phi muốn gặp một lần cũng không dễ gì, hiện tại thật vất vả mới đợi được cả nhà có thể đoàn tụ, đứa nhỏ này lại xa lạ với thiếp ……”
Giọng Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống: “Lão Thất còn chưa tới Ngọc Tuyền cung?”
Hiền phi khẽ gật đầu: “Vẫn là hôm nay đến Khôn Ninh Cung thỉnh an mới biết được lão Thất đã trở về. Lại nói, thiếp làm mẫu phi mà làm đến thật không có tư vị gì……”
Nếu đã hoàn toàn không còn ôm bất kỳ ý niệm gì với lão Thất, bà ta tình nguyện đánh rớt hắn xuống bùn, ít nhất không thể có năng lực gây bất lợi cho lão Tứ.
Cảnh Minh Đế quả nhiên có chút không vui, hừ nói: “Tiểu tử hỗn trướng này, thật kỳ cục!”
Qua chỗ ông và Hoàng Hậu, tới Ngọc Tuyền cung không phải là chuyện tiện đường sao, sao có thể một chút quy củ cũng không nói chứ?
“Ái phi chớ có tức giận, trẫm quay về sẽ gọi hỗn trướng kia tiến cung mắng một trận.”
Vừa lúc cũng không có chuyện gì làm, mắng cho nhi tử một trận coi như giết thời gian nhàm chán.
Cảnh Minh Đế rời khỏi Ngọc Tuyền cung, đang muốn phân phó Phan Hải truyền Yến Vương tiến cung, liền nghe nội thị bẩm báo nói Yến Vương cầu kiến.
“Cho nó vào.”
Không bao lâu Úc Cẩn đi vào Dưỡng Tâm Điện, quy quy củ củ thỉnh an Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế quét Úc Cẩn một vòng, mặt hơi trầm xuống: “Sáng sớm tiến cung có chuyện gì?”
Chờ đồ hỗn trướng này nói xong chính sự, ông sẽ lập tức nói cho tiểu tử này chuyện mình không để mẫu phi vào mắt.
Liền nghe Úc Cẩn nói: “Nhi tử tiến cung có hai việc, một là đặc biệt tiến cung thăm Hiền phi nương nương, hai là ——”
“Từ từ, ngươi nói cái gì?”
Updated 836 Episodes