Hoàng Hậu nhìn Thái Tử Phi.
Trên mặt Thái Tử Phi không có tí huyết sắc nào, trong mắt bình tĩnh không phải chân chính bình tĩnh, mà là gắng gượng trước khi sụp đổ.
Dùng người gỗ nguyền rủa Hoàng Thượng, hậu quả không ai có thể tiếp nhận.
Hoàng Hậu suy nghĩ xoay nhanh, rất nhanh hạ quyết định: “Theo ta đi gặp Hoàng Thượng!”
Giờ phút này, Cảnh Minh Đế cũng chưa ngủ.
Ban ngày lăn lộn mấy lần, ông đã sức cùng lực kiệt, trái tim luôn thình lình đau đớn, làm ông không thể ngủ yên.
Cảnh Minh Đế đặt tay lên ngực, tâm tình trầm trọng.
Nếu những Thái y giá áo túi cơm đó vẫn luôn bó tay không có biện pháp, bệnh của ông không có cách nào chuyển biến tốt đẹp, vậy sẽ phải cưỡng chế phế bỏ Thái Tử, suy xét thần tử phụ chính.
Chính là ông phế bỏ Thái Tử trong lúc mang bệnh nặng, văn võ bá quan nhất định sẽ không để vị trí trữ quân bỏ không, sẽ nhanh chóng chọn ra tân Thái Tử là nhất định.
Nhưng mà Thái Tử trải qua phế mà lập lại, lại tiếp tục phế, ông nhất thời không có cách nào chọn ra nhân tuyển vừa ý được.
Những nhi tử đó đều có chỗ thiếu hụt, ông không muốn vội vã định ra Thái Tử, sau này lại sẽ hối hận.
Giờ khắc này, Cảnh Minh Đế cảm nhận được nỗi bi ai khi thời gian không đợi ta.
Đồ hỗn trướng Thái Tử, thật sự làm ông quá lạnh lòng, tiếc thay cho Thái Tử phi đoan trang hiền đức cùng Thuần ca nhi thông minh lanh lợi ——
Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Minh Đế đột nhiên khẽ động.
Nếu phế bỏ Thái Tử đổi lại lập Thái tôn thì sao?
Thuần ca nhi xác thật là một hài tử tốt, tương lai khẳng định sẽ không ngu xuẩn hoang đường như phụ thân nó. Chẳng qua Thuần ca nhi còn nhỏ, các thúc thúc đang tuổi thanh niên, nếu như bỏ hoàng tử lập hoàng tôn, rất có thể sẽ lưu lại mối họa.
Cảnh Minh Đế suy nghĩ này đó, chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu.
Phan Hải bước nhanh đi đến: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử Phi cầu kiến.”
Mí mắt Cảnh Minh Đế bỗng nhiên giật giật, trầm giọng nói: “Mời vào đây.”
Lúc này Hoàng Hậu cùng Thái Tử Phi cầu kiến, có thể có chuyện tốt mới là lạ, tám chín phần mười là cái thứ hỗn trướng Thái Tử lại gây hoạ.
Hoàng Hậu rất nhanh mang theo Thái Tử Phi đi đến.
“Hoàng Hậu có chuyện gì?” Cảnh Minh Đế hỏi, dư quang khóe mắt quét về phía Thái Tử Phi.
Hoàng Hậu do dự một chút, nói: “Ngay mới vừa rồi, một tiểu cung nữ của Đông Cung bẩm báo với Thái Tử Phi một sự kiện……”
Thái Tử Phi cảm thấy kích liếc nhìn Hoàng Hậu.
Vô luận sau đó phụ hoàng sẽ làm như thế nào, ít nhất trước mắt Hoàng Hậu nói như vậy, là tận lực kéo nàng ra ngoài.
Đương nhiên, tổ chim bị phá thì trứng sao còn lành, nàng bị liên lụy là nhất định, hiện tại chỉ hy vọng có thể tận lực bảo vệ Thuần ca nhi.
Cảnh Minh Đế nghe hết câu chuyện, đã là sắc mặt xanh mét.
Một tiểu cung nữ Đông Cung có khả năng dùng người gỗ hại ông?
Nghe thật hoang đường, nhưng ông đột nhiên xuất hiện cơn đau thắt tim không làm giả được, so với đột nhiên bị bệnh, ông càng tin tưởng là bị người dùng bằng môn tà đạo hại hơn.
Bất kỳ chuyện gì phát sinh đều sẽ lưu lại dấu vết, nếu không có chuyện của Đóa ma ma trước đó, Cảnh Minh Đế còn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại ông lại không thể không nghĩ như vậy.
“ Cung nữ dùng đồng mộc điêu khắc đồ vật hiện tại ở đâu?”
Thái Tử Phi rũ mắt nói: “Ban ngày bên dưới tới báo, nói cung nữ kia bị bệnh cấp tính chết rồi, người đã bị lôi ra cung……”
Cảnh Minh Đế cắn chặt răng, hô: “Phan Hải ——”
“ Có nô tỳ.”
“Lập tức đi điều tra nguyên nhân cung nữ kia chết!”
Ở trong cung, bình thường sau khi cung tỳ chết đi không cho cha mẹ người nhà đón về mai táng, mà là lập tức khiêng ra cung, kéo đến một nơi gọi là tĩnh nhạc đường ở ngoại ô hoả táng.
Tĩnh nhạc đường không phải trạch viện, mà là hai cái giếng sâu, cung tì hoả táng xong thu gom tro cốt sẽ rải xuống giếng, cả đời coi như kết thúc.
Cung nữ kia ban ngày mới vừa bị kéo đi, có lẽ còn chưa kịp hoả táng.
Phan Hải lập tức phân phó người đi làm.
Tâm tình Cảnh Minh Đế càng thêm ác liệt, hỏi lại: “Tiểu cung nữ tố giác việc này đâu?”
Không bao lâu, Hồng Ngọc quỳ gối trước mặt Cảnh Minh Đế.
“Ngươi nếu biết pháp thuật người gỗ hại người, vậy có biết người gỗ chôn ở nơi nào không?” Cảnh Minh Đế hỏi.
Đối với cung nữ mật báo này, Cảnh Minh Đế cũng ôm lòng hoài nghi.
Nào có trùng hợp như vậy, một tiểu cung nữ vừa dùng đồng mộc khắc đồ gì đó, đã bị một cung nữ cùng đồng hương khác phát hiện.
Nói tiểu cung nữ này không có vấn đề, vậy ông làm Đế vương mấy chục năm coi như làm uổng phí rồi.
Có điều trước mắt không phải thời điểm truy cứu, tìm ra người gỗ kia mới là việc cấp bách.
“Nghe nói là chôn ở gần chỗ ở của người hại người, nhưng cụ thể nơi nào nô tỳ cũng không rõ lắm. Quê nhà nô tỳ tuy có loại cách nói này, nhưng chỉ là nghe đồn chiếm đa số, người bình thường cũng không rõ tình hình cụ thể……”
Cảnh Minh Đế sắc mặt âm trầm nhìn về phía Phan Hải: “Lập tức dẫn người đi tra, đem Đông Cung đào ba thước đất cho trẫm!”
Phan Hải nghiêm nghị đáp lại, nhanh chân đi ra ngoài.
Điều tra Đông Cung, Đề đốc Đông Xương là hắn cần thiết phải trình diện.
Mới đi tới cửa, liền nghe được sau lưng Cảnh Minh Đế hỏi một câu: “Thái Tử Phi, hai cung tì này làm người hầu ở đâu?”
Sau một lát an tĩnh, Thái Tử Phi nói: “Hai người đều là người hầu hạ Thái Tử……”
Bước chân Phan Hải hơi dừng, rồi sau đó nhanh chân rời đi.
Bên ngoài mây đen dày đặc, không trăng không sao, có loại áp lực làm người ta hít thở không thông.
Phan Hải ngửa đầu quan sát bầu trời ảm đạm, phun ra một ngụm trọc khí.
Thật sự là tiết trời thay đổi, mưa gió hoàng thành sắp nổi rồi.
Sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, đi nhanh xuyên qua màn đêm chạy về hướng Đông Cung.
Hắn là nội thị Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, trong lúc Hoàng Thượng bị người mưu hại, ai cũng phải đứng qua một bên, cho dù là Thái Tử cũng không ngoại lệ.
Lúc này đây, hắn nhất định phải lật Đông Cung từ dưới lên trên từ trong ra ngoài, tìm ra người gỗ hại Hoàng Thượng!
Trong bóng đêm, Đông Cung lặng yên không một tiếng động bị người bao vây.
Phan Hải dẫn đầu một đội người tiến vào, trước bắt đầu tra từ chỗ ở của hai cung nữ.
Lần động tĩnh này cũng không nhỏ, Thái Tử lại không có phản ứng.
Ban ngày phát hiện người gỗ có tác dụng, lại bóp chết tiểu cung nữ, đến đêm sợ hãi cùng hưng phấn ập tới, Thái Tử uống vào một bầu rượu mới bình tĩnh trở lại, cơn say dâng lên sau đó ngủ say.
“Điện hạ, điện hạ ——” Nội thị mặt trắng bệch đứng ở mép giường gọi Thái Tử.
Thái Tử lẩm bẩm vài câu, trở mình tiếp tục ngủ.
Nội thị nóng nảy, dùng sức kéo kéo Thái Tử: “Điện hạ, mau tỉnh lại đi, đã xảy ra chuyện rồi.”
Thái Tử nhắm hai mắt, hàm hàm hồ hồ mắng một câu, nhấc chân đá một đá.
Nội thị ôm bụng lui về phía sau hai bước, mắt choáng váng.
“ Phải làm sao bây giờ, điện hạ gọi không tỉnh.”
Một nội thị khác nhanh chóng quyết định, duỗi tay đè lại bả vai Thái Tử dùng sức lắc: “Điện hạ, mau tỉnh lại, cháy rồi!”
Thái Tử bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhìn đông nhìn tây: “Cháy ở đâu?”
Hắn chân trần chạy ra ngoài, đầu đụng vào bình phong. Va chạm như vậy, cơn say cùng buồn ngủ tan hơn phân nửa, lúc này mới coi như thanh tỉnh.
Thanh tỉnh qua đi Thái Tử chạy về phía cửa, thấy bên ngoài cũng không giống như có cháy, lập tức đạp vào ngực nội thị một cước, cả giận nói: “Ngươi dám dọa ta!”
Thật là to gan lớn mật, hắn tốt xấu là Thái Tử, qua thời gian nữa nói không chừng chính là Hoàng Thượng.
Nội thị bị đá ôm ngực đau đến nói không ra lời, một tên nội thị khác vội nói: “Thái Tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?”
“Phan công công mang theo người tới Đông Cung điều tra!”
Thái Tử lập tức ngây ngốc, lắp bắp nói: “Lục soát…… Điều tra? Điều tra cái gì?”
“Cũng không biết điều tra cái gì nữa.” Nội thị đều sắp khóc rồi.
Phan công công tự mình dẫn người tới điều tra, vậy còn có thể ổn sao?
“Thái Tử Phi đâu?” Thái Tử gấp giọng hỏi.
Updated 836 Episodes