Cảnh Minh Đế cũng đang đau đầu vấn đề này.
Tuy ông là Hoàng Thượng, nhưng vẫn phải để ý tâm tình của mẹ già.
Trong Từ Ninh Cung, Thái Hậu đã tỉnh lại.
Người đã có tuổi chung quy không thể bằng người trẻ tuổi, đêm qua Thái Hậu bởi vì tay đau phải truyền thái y, sau đó tuy rằng đã uống thuốc an thần ngủ được một giấc, nhưng thoạt nhìn vẫn không có tinh thần mấy.
Cảnh Minh Đế đến khiến Thái Hậu nhận ra vài phần không tầm thường: “Ai gia nhớ lúc này hẳn là Hoàng Thượng đang thượng triều, tại sao lại đến đây?”
Cảnh Minh Đế ngồi xuống bên người Thái Hậu, khẽ nhìn sắc mặt Thái Hậu, hỏi: “ Mẫu hậu tối hôm qua ngủ được không?”
“ Vẫn ngủ được.” Ấn đường Thái Hậu không giãn ra được, xoay nhanh Phật châu trong tay.
Cảnh Minh Đế trầm mặc một chốc, rồi nói: “Nhi tử hôm nay trừng trị Vinh Dương.”
Bàn tay đang xoay Phật châu của Thái Hậu dừng lại, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Vinh Dương làm sao?”
Hoàng Thượng dùng hai chữ “Trừng trị”, có thể thấy được Vinh Dương phạm tội không nhỏ.
Thái Hậu hiểu rất rõ, Hoàng Thượng là một Đế vương khoan dung nhân hậu khó được, nếu đã trừng trị Vinh Dương ắt là vì Vinh Dương đã làm gì đó quá phận.
“Đóa ma ma bên người mẫu hậu là người Ô Miêu ——”
Con ngươi Thái Hậu co lại, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: Đúng là, từ lúc bà tỉnh lại đến bây giờ, hình như không nhìn thấy Đóa ma ma.
Đóa ma ma là nô tỳ có thể tiến vào trong phòng Thái Hậu, nhưng không phải tâm phúc kề cận nửa bước không rời Thái Hậu, nhất thời không thấy cũng không làm người ta để ý. Tối hôm qua Đóa ma ma phụng mệnh đến thăm Thập Tứ công chúa, một đêm chưa về, người bên cạnh Thái Hậu có biết, nhưng vẫn chưa bẩm báo với Thái Hậu.
Ai cũng không muốn chủ tử vừa mới tỉnh lại đã làm chủ tử ngột ngạt.
Cảnh Minh Đế nghĩ thấy có một số việc không thể gạt Thái Hậu, quyết định nói thẳng: “Kỳ thật, đầu bắt từ lúc Trần mỹ nhân độc hại Thập Ngũ nhi tử đã bí mật phái người điều tra, bởi vì một mỹ nhân nho nhỏ không có khả năng lấy ra Đoạn Trường thảo, sau lưng bà ta nhất định còn có người…… Điều tra một thời gian liền tra đến trên đầu Đóa ma ma. Cũng ngay tối hôm qua, Đóa ma ma đến thăm Thập Tứ, quả nhiên liền lộ đuôi cáo……”
Thái Hậu lẳng lặng nghe, hỏi: “Việc này lại có liên quan gì đến Vinh Dương?”
Nói đến đây, bà nhíu mày, như nghĩ tới gì đó: “Ai gia nhớ lại, năm đó là Vinh Dương dẫn Đóa ma ma vào cung. Hoàng Thượng là bởi vì việc này mà trách tội Vinh Dương sao?”
Cảnh Minh Đế cười khổ: “Nếu chỉ là dẫn Đóa ma ma vào cung, nhi tử nhiều lắm quở trách Vinh Dương vài câu, sao có thể trừng trị muội ấy. Năm đó, Vinh Dương lấy độc trùng từ chỗ Đóa ma ma, sau đó dùng nó hại chết mẫu thân của Yến Vương phi, còn lặng lẽ nuôi độc trùng đến tận giờ. Trẫm không phải chưa cho Vinh Dương cơ hội, nhưng Vinh Dương lại liều chết không nhận……”
“Hoàng Thượng trừng trị Vinh Dương ra sao?”
Cảnh Minh Đế tạm dừng một chút.
Ông nói nhiều như vậy, chính là để Thái Hậu chuẩn bị tâm lý, không đến mức bởi vì Vinh Dương mà tình mẫu tử xa cách.
“Nhi tử biếm Vinh Dương thành thứ dân.”
Thái Hậu hơi hơi biến sắc.
Trái tim Cảnh Minh Đế treo lên.
Thái Hậu cả đời không con, thu dưỡng ông với Vinh Dương, coi Vinh Dương như con ruột, ông chỉ lo Thái Hậu không thể tiếp nhận sự thật này.
Thái Hậu thở dài: “Vinh Dương phạm sai lầm bực này, xác thật nên phạt, Hoàng Thượng làm không sai.”
Cảnh Minh Đế hơi nhẹ nhàng thở ra: “Mẫu hậu không trách con là tốt rồi.”
Thái Hậu liếc Cảnh Minh Đế một cái: “Ai gia còn chưa già đến hồ đồ, sao lại trách Hoàng Thượng được? Chỉ là Hoàng Thượng có thể tra ra Vinh Dương hại mẫu thân Yến Vương phi, không biết ở trong đó Yến Vương phi lại nổi lên tác dụng gì?”
Cảnh Minh Đế nói: “Lần này quả thật nhờ có Yến Vương phi mới có thể bắt được Đóa ma ma làm loạn cũng điều tra ra chân tướng Tô thị qua đời.”
Tay Thái Hậu nắm chặt chuỗi Phật châu, nhàn nhạt nói: “Yến Vương phi đúng là có bản lĩnh, lúc trước chữa khỏi cho Phúc Thanh cũng là công lao của nó. Hoàng Thượng, ngài cũng đừng quên.”
Cảnh Minh Đế cười gật đầu: “Nhi tử đều nhớ kỹ.”
“Hoàng Thượng bởi vì chuyện của Vinh Dương mà chậm trễ thượng triều, việc này cũng không tốt, về sau không thể như thế nữa.”
“Nhi tử biết rồi.”
Thái Hậu giật giật mí mắt: “Ai gia mệt mỏi, Hoàng Thượng đi làm việc đi.”
Cảnh Minh Đế đứng lên: “Mẫu hậu, vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt.”
Đợi Cảnh Minh Đế đi rồi, Thái Hậu lập tức ném mạnh chuỗi Phật châu xuống đất.
Phật châu bằng gỗ đàn sáng bóng va chạm với sàn nhà, phát ra tiếng tách tách thanh thúy, hạt châu văng vãi đầy sàn.
Trong Từ Ninh Cung, ai cũng im như ve sầu mùa đông.
Một hồi lâu sau, Thái Hậu lệnh người hầu hạ lui ra, hỏi ma ma tâm phúc: “Đóa ma ma đi thăm Thập Tứ công chúa, không có quay về?”
“Không có.”
Thái Hậu mím chặt khóe miệng, lại hỏi: “Đêm qua có chuyện gì không tầm thường phát sinh không?”
Ma ma tâm phúc do dự một chút.
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt ai gia sao?”
Tâm phúc ma ma vội nói: “Hồi bẩm Thái Hậu, là Hoàng Thượng dặn không được nhắc tới với ngài……”
Thái Hậu cười lạnh: “Các ngươi coi ai gia chết rồi à? Hay là phải đợi Hoàng Thượng tới đây nói cho ai gia?”
Ma ma tâm phúc cúi đầu nói: “Tối hôm qua ngài bị đau tay có truyền thái y, truyền tới trong tai Hoàng Thượng, sau khi ngài ngủ được một lúc Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có tới……”
Thái Hậu nhướng mày: “Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cùng tới?”
“Dạ……”
Thái Hậu nhíu mày, sắc mặt đổi mấy lần, cuối cùng thở dài: “Ai gia già rồi.”
Thì ra cái gọi là Đế hậu tranh chấp, là diễn một tuồng kịch cho bà coi.
“Đỡ ai gia đi ra ngoài một lát, ai gia muốn hít thở không khí.”
Đến trước cửa phủ Vinh Dương trưởng công chúa, vài tên nội thị dừng lại, nhắc nhở: “Ngài mau thu dọn đồ đạc rồi dọn ra ngoài đi, Hoàng Thượng chỉ cho thời gian một ngày thôi, đợi đến giờ này ngày mai sẽ niêm phong phủ công chúa ……”
Vinh Dương trưởng công chúa trừng mắt nhìn nội thị nói chuyện, cả giận nói: “Cút!”
Mắt thấy Vinh Dương trưởng công chúa thất hồn lạc phách đi vào đại môn phủ công chúa, nội thị nhổ một ngụm xuống đất: “Phi, cho rằng mình vẫn là trưởng công chúa cao cao tại thượng chắc, cái thứ gì đâu!”
Yến Vương làm rất đẹp, gã quyết định về sau ủng hộ Yến Vương nhiều hơn.
Vinh Dương trưởng công chúa một đường đi về phía trước, đi ở trên con đường quen thuộc.
Người trong phủ Trưởng công chúa lúc này đã nhận được tin tức, người nào mặt cũng như màu đất, muốn vây quanh lại không có dũng khí.
“Tuệ Trân!” Vinh Dương trưởng công chúa kêu một tiếng.
Một phụ nhân trung niên vội vàng chạy ra.
Vinh Dương trưởng công chúa lập tức tát bà ta một tát, lạnh giọng hỏi: “Ngươi chết rồi à? Sao cổ trùng lại bị nội thị tìm được?”
Phụ nhân trung niên quỳ xuống, quỳ rạp bên chân Vinh Dương trưởng công chúa nức nở: “Nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ngài chân trước rời đi, lập tức có một đội nội thị tới nói phụng mệnh điều tra phủ công chúa, trong đó có một tên nội thị như mở thiên nhãn trực tiếp xông vào phòng nô tỳ, trực tiếp tìm ra cổ trùng……”
“Không có khả năng, ở đâu ra người mở thiên nhãn chứ!” Vinh Dương trưởng công chúa xanh mặt nói.
Trở lại nơi ở quen thuộc, bà ta dần dần bình tĩnh lại, lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Thánh chỉ đã hạ, bà ta lại không có cách nào tìm Thái Hậu cầu tình, muốn xoay người chỉ sợ vô vọng……
“Điện hạ, chúng ta vẫn nên sớm thu dọn đồ đạc đi, bằng không tất cả đồ đạc trong phủ đều sẽ bị niêm phong.”
Cảnh Minh Đế vẫn để lại đường sống cho Vinh Dương trưởng công chúa, ít nhất cho mang đồ đạc trong phủ đi, cũng đủ cho bà ta cả đời không phải phát sầu vì tiền bạc rồi.
Nhân thủ của phủ Trưởng công chúa bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, đến khi mặt trời ngả về Tây, hạ nhân vội vàng tới báo: “Tướng quân tới.”
Updated 836 Episodes