Chương 35

Dịch giả: pastelxduck

_ DIANA _

Xavier đứng trước mặt tôi. Tôi lướt ngang qua cậu và tiếp tục bước đi. Cậu vẫn im lặng theo sau tôi, tôi khẽ lướt nhìn, cậu đang trầm tư suy nghĩ.

Tôi thở dài, chân không bước nữa, quay lại đối mặt với cậu. "Gì?" Tôi giả vờ cáu gắt nhưng tận sâu bên trong, tôi chỉ muốn hỏi rằng tại sao cậu lại làm lơ tôi? Cậu đáng lẽ phải tỏ ra ghê tởm mới đúng chứ!

Xavier ngẩng đầu và chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm. Bờ môi hé lên rồi lại thôi, do dự không biết mở lời như thế nào.

Tôi gật đầu. "Rất vui được nói chuyện với cậu, tạm biệt," giọng nói pha chút mỉa mai buộc ra khỏi miệng tôi trước khi tôi quay người tiến thẳng về phía chiếc xe đang đỗ.

Như thể cuối cùng cậu cũng gom đủ dũng cảm, Xavier bắt lấy tay tôi và cố ngắn dừng tôi lại. "Diana," cậu mở lời nhưng nhanh chóng nhận ra cảnh tượng hiện giờ của chúng tôi đang thu hút không ít ánh mắt. Xavier nắm tay tôi và kéo tôi tới nơi ít người hơn, một nơi bị cô lập.

Tôi giật tay về từ nắm tay cậu và khoanh tay trước ngực. Hơi ấm của bàn tay ấy vẫn vương vấn trên tay tôi, chưa chịu buông tay khiến tôi khó mà làm lơ nó.

"Tối qua," Xavier nói trong khi tôi tựa lưng vào một cái cây gần đó. "Cậu- "

"-là một thợ săn và đã giết tộc nhân của cậu không chút do dự," tôi hoàn thành nốt câu cậu muốn nói với giọng lạnh như băng.

Đó là sự thật chẳng phải sao? Tôi đã giết thành viên tộc cậu ấy. Những người vô cùng trong sáng và không mảy may có ý thức về mình trở thành một nạn nhân trong việc biến thành sói đỏ khát máu.

"Diana-"

Tôi thẳng người. "Nếu đâu là tất cả nội dung cho đoạn đối thoại này thì cậu đang lãng phí thời gian của cả hai chúng ta đấy." Rồi với câu nói đó, tôi bỏ lại cậu đằng sau nhưng trước khi tôi thành công rời đi, Xavier lại túm lấy tay tôi. Như có ta lửa điện nổ lách tách từ cái chạm ấy, tôi cố giữ vững tinh thần bỏ qua cảm giác đó.

"Tối qua cậu đã cứu bọn tớ. Diana, tớ biết cậu không xấu xa như cái cách cậu đang cố tỏ ra như thế."

Hít một hơi thật sâu, tôi nâng cánh tay mình đang bị cậu giữ lấy, nắm tay cổ tay cậu. Tôi tách tay cậu ra khỏi tay tôi, mắt nhìn thẳng vào cậu.

"Cậu không biết tôi là người như thế nào đâu. Cậu cũng không biết nhưng việc tôi đã làm. Đừng có mà tỏ ra như cậu biết tất cả về tôi chỉ sau một buổi tối hôm trước," tôi rít lên, lườm cậu thật mạnh rồi cố trấn tĩnh bản thân. "Chuyện đó chả có nghĩa lý gì cả vì sau việc này, chúng ta cũng chả thể bao giờ gặp lại nhau nữa đâu."

Đôi mày cậu nhăn lại. "Còn trường học?"

Khịt mũi. "Cậu thật sự nghĩ tôi chuyển trường để học ư? Ôi Chúa ơi Xavier, lốt mặt nạ của tôi đã bị rách sạch trước mặt các cậu rồi mà cậu còn hy vọng tôi sẽ chạm mặt các cậu lần nữa sao?" Lại hít sâu vào một hơi, tôi lùi lại và phá lên cười. Một điệu cười vô cùng gượng ép. Cơ mà ai quan tâm chứ?

Xavier chỉ nhìn tôi chằm chằm trong im lặng, biểu cảm trên mặt không thể đoán được nhưng tôi bỏ qua nó và nói. "Những gì tôi cho các cậu thấy cũng chỉ là diễn thôi." Xavier đối mặt với lưng tôi khi tôi quay lại. "Tất cả đều là một trò đùa."

Lời nói dối nhẹ nhàng treo lơ lửng trong không khí, tôi dần bước ra khỏi tầm nhìn Xavier.

Tôi leo vào xa, James đã ngồi đợi sẵn ở ghế lái. Anh ta nổ máy và chúng ta rời đi. Tôi lục tung chiếc xe trong vòng mười lăm phút và cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần.

Tôi mở laptop, bật wifi gắn sẵn trong xe và gõ tên trường trong thanh công cụ, nhấn vào đường link trang chủ. Kéo xuống, tôi tìm thấy họ tên và địa chỉ của hiệu trưởng. Tay rút điện thoại từ túi quần và đánh vào tất cả nội dung từ ghi chú.

"Tối nay anh có thời gian để hack không?" Tôi hỏi James, tay nhét cái điện thoại vào lại trong túi.

Anh liếc sang tôi trước khi tầm mắt lại tập trung vào con đường trước mặt. "Chúng ta cần phải tìm một nơi trú ẩn khác và không quay về ngôi nhà cũ, chúng ta không thể hoàn toàn tin tưởng những người sói đó kể cả khi chúng ta thật sự muốn thế." Tôi muốn phản đối lời nói của James nhưng rồi thở dài, tôi biết anh ấy nói đúng. "Vậy thì qua nhà Bernadette đi. Dù gì chúng ta cũng có vài việc cần làm ở đó," James đề nghị.

"Chỗ đó quá xa thị trấn. Và chúng ta có vài cuộc đột nhập phải thực hiện tối nay." Tôi chớt nhớ gì đó liên quan tới thuốc nước rồi thọc tay vào túi.

"Kent đưa cái này cho tôi." Tôi đưa cho James một lọ thuốc nước nhỏ xíu. Dung dịch lỏng màu đỏ thẫm. "Hắn ta tìm thấy trong túi của Declan."

Mắt anh ta mở to ngạc nhiên rồi nhanh chóng quay lại nhìn đường. "Có khi nào nó liên quan tới lũ sói đó? Ý tôi là, màu dung dịch cũng là đỏ."

Tôi chế giễu. "Lý thuyết trẻ con nhưng yeah, chúng ta có thể điều tra xem thử anh ta có phải là thợ săn không."

Không gian im lặng lại và tôi tập trung vào màn hình laptop, tìm kiếm hài 9gag xem để giết thời gian, cười thầm thường xuyên hơn mọi lần.

Nhưng, một chặp sau, tâm trí tôi lại quay trở về với hình bóng Xavier. Mặt tôi khẽ nhăn lại.

Cậu ta bị làm sao thế? Cậu ta đã thấy tôi giết sói, tại sao cậu ta lại không chạy trốn? Tại sao cậu ta không hét thẳng vào mặt tôi vì đã nói dối cậu ta và rằng cậu ta không muốn nhìn mặt tôi lần nào nữa? Cậu ta là Alpha chẳng phải sao? Chẳng phải lâu nay người sói và thợ săn luôn là kẻ thù của nhau sao?

Với một tiếng thở dài, tôi nhắm mắt lại và chỉ muốn quên đi tất cả dù chỉ một vài phút và thư giãn.

Chúng tôi đã về nhà, nhưng việc duy nhất chúng tôi cần làm là đóng gói mọi thứ. Chúng tôi hoàn thành nó chỉ trong vòng mười lăm phút, nhanh, gọn, lẹ, không còn một dấu vết. Đây là tốc độ trung bình chúng tôi cần đạt được khi dọn đồ ra ngoài. Bởi vì nếu nó mất nhiều thời gian hơn, công việc sẽ bị rút ngắn thời gian và trở nên hối hả.

Ví dụ, ngay sau khi tôi hoàn thành một nhiệm vụ và tiếp tục được bổ nhiệm cho một nhiệm vụ khác ngay sau đó và phải đi tới bang khác hay gì gì đó tương tự như vậy. Thì dễ thấy đấy? Nếu công việc này tốn một tiếng hơn, thời gian sẽ trở thêm một gánh nặng cho nhiệm vụ của tôi.

Chuông điện thoại vang lên, James thả túi vũ hí của anh ta xuống băng ghế sau và hoàn thành phần việc của mình. (Tạ ơn trời, chúng tôi không phải đi chung xe nữa khi tôi có sẽ riêng của tôi và anh ta có xe riêng của anh ta kể từ sau buổi cắm trại.) Sau khi nói một tiếng okay, James ngắt máy. Anh liếc sang chỗ tôi, nói rằng đó là Chadler, chú ấy đã sắp xếp được chỗ ở mới cho cả hai. Có lẽ chú ấy đã chuẩn bị sau khi tôi báo cáo rằng mặt nạ của mình đã bị lộ tẩy. Và chú cũng đã hoàn thành một số giấy tờ giả cần thiết.

James khóa cửa nhà rồi thở dài. "Ôi trời, chắc tôi sẽ nhớ cái tầng hầm đó lắm."

"À, tiện đây, tôi muốn hỏi," tôi cướp lời trước khi anh ta kịp chui vào xe anh ta. "Tại sao anh lại tiếp tục đeo cái cặp kính giả đó?"

James nở nụ cười bối rối với tôi, giả vờ đưa tay đẩy kính sát lên sống mũi. "Sao nào? Nó giúp làm giảm sự cuốn hút ở tôi rằng, thật ra, tôi rất thông minh."

Khịt mũi, tôi ngao ngán lắc đầu. "Dù ý đồ của anh ta là gì thì anh ta cũng chỉ muốn làm tên ngốc," tôi lẩm bẩm cảm khái rồi leo vào xe của mình. Địa chỉ ơi chúng tới sắp dọn đến hiện lên trên GPS và tôi phóng đi trước khi James kịp bắt tới.

Một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại cố với tới ngăn kéo bí mật bên ghế phụ. Tạch, khóa mở, tôi thành công lôi ra một bịch kẹo dẻo (lạy má = =+++ - Vịt). Tôi dùng răng xé nó ra và dốc xuống, nhồi một ít kẹo vào mồm như đồ uống trong khi vẫn có thể tập trung nhìn đường.

Một số ngã rẽ bên này và bên nọ, hai mươi phút sau, chúng tôi đi vào một khu phố và dừng trước một ngôi nhà xinh xắn. Nó không có trông đáng sợ như ngôi nhà trước. Hoàn toàn giống một ngôi nhà và không hề thét lên "MA ÁM".

Căn nhà ở tận cuối khu phố, diện tích rộng rãi hơn chút so với các ngôi nhà khác và không có điều gì để tôi phàn nàn. Nhưng có một việc khiến tôi phải chú ý khi mắt tôi lướt lên màn hình hiển thị bản đồ trên GPS. Các ngón tay tôi siết chặt vô lăng.

Chadler đang nghĩ cái gì thế?!

Chỉ một dặm từ địa điểm trước và cũng với con số như thế từ nhà chung của pack Xavier!! Làm thế nào mà tôi biết được điều đó? Tất nhiên là tôi đã tra xét vị trí của nó trước khi đặt chân vào thị trấn này!

Miệng cằn nhằn rủa thầm, tôi tìm thấy chìa khóa dưới tấm thảm, ngưng lại đảo tròn mắt. Tôi bước vào nhà với đống hành lí của mình.

Và tôi đã nói chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau lần nào nữa ư? Giờ thì sao nào? Lỡ như cả hai vô tình chạm mặt nhau thì sao?

Không, sẽ không, đúng không? Cách nhau một dặm lận. Và tôi chả có lý nào sẽ đi vòng quanh một cách vô lý cả.

Sau khi tự thuyết phục bản thân, tôi nhanh chóng chiếm lấy phòng lớn nhất, không buồn ngắm nhìn căn nhà lấy một lần, trước khi James kịp lấy phòng. Tôi mỉm cười trong chiến thắng khi James rên rỉ nhìn thấy phòng của tôi.

Có một cửa sổ gần giường, tôi bò lên trên đầu giường, vươn người kéo nó ra. Và nhịp tim tôi bắt đầu tăng tốc khi tôi nhận ra nó đối diện thẳng hướng chỗ Xavier.

Gầnnhư trong một tích tắc, tôi đóng rèm cửa lại. Lưng trượt trên tường, tôi ngồi xuống giường, đầu gối ép vào ngực và chôn vùi đầu trong đó. Tôi bật ra một tiếng rên rỉ và cảm thấy mặt nóng lên.