Chương 9

Dịch giả: Ann
Biên: pastelxduck

_ DIANA _

"Diana... tại sao cậu lại có dao bạc trong giày?"

Tôi nuốt gọn. Chết tiệt.

Xavier nhìn chằm chằm vào tôi, một tia cảm xúc tôi không thể hiểu được loé lên trong mắt cậu làm tôi lo sợ.

"Diana," giọng Xavier đanh lại. Bình thường giọng điệu ấy không làm tôi sợ nhưng bây giờ thì nó hoàn toàn ảnh hưởng tới tôi. "Tại sao cậu có dao bạc?"

Tôi tránh cái nhìn xuyên thấu của cậu và bất chợt dừng ánh mắt ở chỗ khác. Xavier dõi theo cái nhìn của tôi, chộp lấy quyển vở cùng cây bút và đưa nó cho tôi.

Tôi thở ra một cách run rẩy. Tôi cần một lý do biện hộ nào đó. Ngay lập tức.

Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi, tôi viết lời bào chữa lên quyển vở với hy vọng có thể thuyết phục cậu. "Ông nội tớ đưa nó để tự vệ trước khi tớ tới đây. Tớ... Xin đừng nghĩ tớ là một kẻ tội phạm."

Một nửa là bịa đặt. Con dao ấy được ba tôi đưa, tôi không có ông nội. Nhưng đúng là ông ấy đưa tôi để tự vệ.

Ánh mắt Xavier dịu lại sau khi đọc xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cậu bỏ quyển vở xuống và đưa tay véo má tôi.

"Tất nhiên là không rồi, Diana. Tớ xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu... Tớ-Tớ chỉ khá bối rối với những chuyện đang xảy ra với tớ và tớ chỉ... tớ chỉ..."

Chỉ có một việc tôi có thể làm bây giờ.

Tôi ôm lấy Xavier. Tôi không biết tại sao, chỉ cảm thấy rằng, tôi phải làm thế.

Xavier có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng ôm lại tôi.

Nằm trong vòng tay cậu ấy làm tôi nhẹ nhõm.

Vào lúc ấy tôi ước rằng mình không phải là một thợ săn mà chỉ là một cô gái teen bình thường với một cuộc sống bình thường.

Xavier vùi đầu vào cổ tôi và ngửi lấy mùi hương của tôi.

Whoa ngửi?

'Diana, hãy nhớ rằng cậu ấy là người sói. Ngửi là việc bình thường.' Bộ não nhắc tôi nhớ.

Ồ... Cũng giống như loài chó, chó có thể ngửi bất cứ thứ gì, ngay cả phân. Khoan... tại sao tôi lại sỉ nhục bản thân như vậy?

"Cậu biết đấy..." Xavier cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. "Trong vài ngày qua... tớ nghĩ rằng tớ đã y-..."

RING! RING! RING!

Tôi nghe thấy tiếng Xavier rủa thầm và không tình nguyện thoát khỏi cái ôm. Tôi không biết lời cậu ấy sắp nói là gì, chúng bị bỏ lại trong sự tò mò của tôi.

Trong vài ngày qua, chính xác cậu ấy đã cái gì?

Xavier lục túi và trả lời điện thoại với một chút bực bội. "Tốt hơn nên là việc quan trọng." Cậu ấy càu nhàu.

Tôi nghe thấy cơn hoảng loạn trong giọng nói của Drew "Alpha Xavier! Có rất nhiều rogue trong phạm vi vài mét ngoài biên giới nhưng chúng... chưa tấn công. Người đang ở đâu? James cũng đang rất lo lắng về cô em họ anh ta."

Tai tôi lập tức vểnh lên khi nghe thấy từ rogue và khuôn mặt Xavier trở nên nghiêm trọng. Rogue sẽ tấn công? Theo như tôi biết, kì trăng tròn hoặc lần nguyệt thực tiếp theo hẳn nằm trong tuần tới hay gần đó mới đúng.

"Tôi đang tới đây." Xavier gầm lên và cúp máy.

_ XAVIER _

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay Diana và kéo nàng ra khỏi khu rừng. "Đi nào. Tớ phải đưa cậu đến nơi an toàn." Tôi nói khi mở cửa ghế phụ cho nàng.

Tôi cần phải bảo vệ mate và tộc của mình.

Tôi tăng tốc chiếc xe tới vận tốc tối đa và đi chậm lại khi di chuyển vào khu vực rừng khác. Drew đã đúng, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiều rogue quanh đây, nhưng chúng lại chỉ dừng ở phía ngoài biên giới.

Tôi liếc sang phía Diana, nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ. "Drew nói James đang ở nhà cậu. Tớ sẽ cử một vài vệ- ý tớ là một vài người bạn đến. Cậu không phiền chứ?"

Im lặng. Diana lấy điện thoại ra gõ và đưa cho tôi xem 'Tớ ở một mình với James cũng ổn mà.'

"Nhưng-"

Cái lườm của nàng khiến tôi im bặt. Diana có vẻ rất kiên quyết. Nhưng tôi không thể để nàng trong tình trạng nguy hiểm lúc này được. James có vẻ mạnh, nhưng chưa đủ.

Tôi thở dài lầm bầm "Tớ sẽ không thể thắng được cậu, đúng không?". Có lẽ thay vì đó tôi sẽ cử vài ảnh vệ* tới. Tôi mỉm cười. Tiếng gõ điện thoại lách cách lại vang lên và quay sang nhìn vào màn hình.

[*] Ảnh vệ: từ dùng để chỉ các vệ sĩ bảo vệ thân chủ trong bóng tối thay vì lộ mặt.

'Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó. Tớ và Jason sẽ ổn thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra mới được chứ?'

Tôi thở dài "Chuyện gì đó... Nhưng làm sao cậu biết tớ tính..."

"Xavier! Ơn trời Người đây rồi." Tessa tới cắt đứt lời nói của tôi. Cô ấy chạy về phía chiếc xe và tôi nhảy ra ngoài. "Mọi người đã tập hợp đủ nhưng con ả Fiona lại không ở đây. Có lẽ ả lại đang bận rộn ve vởn với mấy thằng èo ọt nào đó. Nhưng giờ đó không phải là việc quan trọng..." Tessa nói xen lẫn chút sợ hãi. Cô ấy nhìn ra sau lưng tôi, nói thêm "Tôi có thể chăm sóc Diana hộ Người."

Tôi thở phào và gật đầu. Tôi nhìn Diana "Tessa sẽ ở đây với cậu. Hãy cẩn thận an toàn." Tôi nói và đi vào nhà chính của tộc.

_ DIANA _

"Đi nào, James đang ở nhà đợi cậu. Chúng ta sẽ dùng xe của Xavier." Tessa nói. Tôi mở cửa xe và leo vào lại.

Tuyệt, bây giờ tôi phải tìm cách bỏ lại Tessa.

Không phải tôi ghét Tessa. Nhưng tôi không muốn cô ấy xen vào công việc của tôi.

Nhớ rằng hôm qua khi Arthur và John, tên ma cà rồng và tên người sói đã nói gì không? Chẳng phải chúng nói chúng cần sự giúp đỡ từ Sát Thủ Của Satan sao?

Thế thì đây là thời điểm hoàn hảo để Sát Thủ Của Satan xuất hiện.

Tôi với James cần bàn lại về quyết định của chúng tôi. Tôi tên đồng ý giúp chúng sau đó chơi pha đánh ngược lại chúng, hay đứng im không xuất hiện, hay từ chối, hay giết sách chúng, hay cái gì đó tương tự.

Chúng tôi sẽ cần nói chuyện trong phòng giam vì nó là nơi duy nhất cách âm.

Tessa đỗ xe trước ngôi nhà và chúng tôi bước ra khỏi xe. Tôi cảm nhận được ai đó đang theo dõi, Tessa cũng vậy. Nhưng tôi biết lúc này mục đích của chúng không phải là chúng tôi. "Đi nào." Tessa nói, chúng tôi đi đến trước cánh cổng. Cánh cửa ngay lập tức mở ra.

"Diana! Chúng ta cần-... A, chào Tessa," James bước sang một bên để chúng tôi vào rồi nhanh chóng đóng cửa. Anh chạy lên trước chúng tôi, trong lúc Tessa mải nhìn xung quanh, tôi để ý rằng James với lấy cây súng từ bàn cà phê và giấu nó đi.

James hắng giọng "Um Tessa, tôi cần mượn Diana một lát."

"Các cậu không được ra ngoài" Tessa nói chắc nịch.

"Không. Chúng tôi xuống tầng hầm. Chuyện này rất quan trọng." James nhìn sang tôi "Chuyện của gia đình chúng tôi".

Tessa có vẻ tin tưởng, gật đầu, mở TV và thả người thoải mái trên chiếc ghế bành. Nhưng tâm trí cô dường như không đặt trên chương trình TV mấy. Chắc cô đang mải lo về Drew và những người khác.

"Đi nào Diana." James kéo tôi xuống tầng hầm. Chúng tôi khoá cửa tầng hầm lại trước khi vào căn phòng bí mật. Cánh cửa trông chả khác gì một bức tường với một khung tranh cũ treo lủng lẳng. Việc mở cửa sẽ không khác gì mò kim đáy bể nếu không tìm được nút bấm bí mật để mở nó.

James áp người vào bức tường, lần mò trong lúc tôi ngó nhìn quanh căn phòng. "Vậy kế hoạch là gì?"