"Chậc chậc, Triệu gia đúng là uy phong, chẳng lẽ các ngươi không biết thế nào gọi là đến trước đến sau? Người ta đang hảo hảo xếp hàng, còn muốn người ta nhường đường, không nhường thì đả thương người ta, chẳng lẽ Trung Châu đều chỉ có mấy con chó kêu gào như thế?"
Một thanh y nữ tử xuất hiện, tay ngọc đặt trên trường kiếm, khẽ gập lại, thanh kiếm kia liền bị bẻ thành hai đoạn.
Trong mắt nữ tử đầy ý cười nhìn tên hộ vệ sắc mặt đại biến.
Nữ tử này không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành mà có một gương mặt rất thanh tú thuần khiết cũng rất đẹp, ánh mắt chứa ý cười, khóe môi khẽ cong lên.
Dù không phải tuyệt sắc, nụ cười của nàng lại động lòng người như thế, phảng phất như ánh mặt trời tươi đẹp.
"Ngươi là ai?" Hộ vệ xanh mặt, phẫn nộ trừng mắt thanh y nữ tử vừa xuất hiện.
Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, nở nụ cười tươi đẹp: "Không nên hỏi tên ta, ta là Lôi Phong."
Lôi Phong?
Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía thanh y nữ tử, Lôi Phong, cái tên này ở Trung Hoa không ai không hiểu, đặc biệt người làm xong chuyện tốt, mà không muốn tiết lộ danh tính thì sẽ nói ra câu này.
Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là giống như suy nghĩ của nàng?
"Khoan đã!"
Thấy hộ vệ sắp động thủ, một tiếng quát từ phía sau truyền đến.
Rồi sau đó một đôi nam nữ từ trên kiệu bước xuống.
Nam nhân mặc y phục cầm hoa, gương mặt anh tuấn như đao khắc, mà nữ tử bên cạnh hắn lại là người Mộ NHư Nguyệt quen...
"Ngô Khuynh Tuyết?"
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, sao nàng lại ở đây?
Lúc trước Ngô Khuynh Tuyết và đại ca yêu nhau, cuối cùng lại vứt bỏ hắn, còn Ngô gia sau khi biết rõ thân phận của đại ca thì không gượng dậy nổi, từ khi đó không còn truyền đến tin tức về Ngô gia nữa.
Ai ngờ lại gặp Ngô Khuynh Tuyết ở chỗ này...
Ánh mắt Ngô Khuynh Tuyết lặng lẽ đảo qua Mộ Như Nguyệt, nắm chặt nắm tay, trong mắt xẹt qua một tia hận ý.
Nếu không phải tại nữ nhân này, nàng làm sao sẽ rơi vào tình cảnh này?
Tất cả đều là do Tiêu Phong không nói rõ với nàng, nếu sớm biết thân phận của hắn, làm sao nàng có thể vứt bỏ hắn? Trên đời này có nữ nhân nào nguyện ý tự định chung thân với một phế vật?
Cho nên, những chuyện đó cũng không thể trách nàng...
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, mình là nữ nhi tư sinh của gia chủ Triệu gia ở Trung Châu, muội muội cùng mẹ của Triệu Thiên Minh. Hai mươi năm trước ca ca là nam hài nên được phụ thân mang về gia tộc, còn mình là nữ hài nên được giao cho Ngô gia nuôi nấng, cho đến gần đây ca ca trở thành gia chủ Triệu gia, nàng mới biết được thân thế của mình, cũng được mang về Trung Châu...Oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn chưa vào Trung Châu đã gặp phải nữ nhân hại Ngô gia thê thảm!
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đảo qua dung nhan tương tự của hai người, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
"Ca ca", Ngô Khuynh Tuyết lôi kéo ống tay áo của Triệu Thiên Minh, hơi rũ mắt che đi con ngươi ngoan độc, "Nếu bọn họ muốn đi trước thì cứ để bọn họ đi trước đi."
Lúc Triệu Thiên Minh nhìn về phía muội muội thất lạc nhiều năm, thần sắc nhu hòa, gật đầu với những hộ vệ kia: "Không nghe tiểu thư nói gì sao? Để các nàng rời đi trước, ta không muốn mấy người này ở đây làm bẩn mắt Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sống ở bên ngoài nhiều năm, tâm tình thuần khiết sạch sẽ, không nên nhiễm bị những thứ dơ bẩn đó dính phải."
Updated 1566 Episodes