Cuối cùng Tiêu Lãng chọn ra vài món bảo vật có ấn ký đại đạo, cùng với một chiếc thuyền Thiên Cơ Thiên phẩm giữ lại, còn lại tất cả giao cho sàn đấu giá bán đấu giá. Ban đầu hắn còn muốn bán chiến xa chí tôn, bây giờ nhìn lại cũng không cần phải làm vậy.
Những bảo vật này, cho dù bán một cái một ngàn vạn huyền thạch, ban đầu trên người hắn còn có mấy chục vạn huyền thạch, lại thêm trăm vạn huyền thạch trong Tu Di Giới của Thiên đế Mộ Bạch, đã có hơn một ngàn vạn huyền thạch.
Hắn còn không tin tên công tử gì đó thật sự dám bỏ ra ngàn vạn huyền thạch? Nếu thực sự không được, đến lúc đó mình lại đặt cọc chiến xa chí tôn, mượn sàn đấu giá thêm mấy trăm vạn huyền thạch, đồng thời nện xuống đi.
Về phần Vô Tình Kiếm, Tiêu Lãng thật ra không nghĩ tới chuyện bán nó. Đây cũng là món đồ bảo mệnh. Hắn bây giờ có bay vượt qua hư không, chiến xa chí tôn trái không có tác dụng lớn lắm. Mặc dù bán đi có chút đau lòng, nhưng thật ra có thể chịu đựng được.
Hơn nữa Vô Tình Kiếm là bảo vật có linh tính. Hắn cũng không dám bán. Vô Tình Kiếm lấy ra phải nhìn thấy máu. Mình lấy ra vạn nhất không thấy máu, tùy tiện một khi Vô Tình Kiếm Khí tùy ý rời đi, chém giết tất cả những công tử ở trong sàn đấu giá kia, vậy thì xong rồi...
- Không biết Vô Tình Kiếm này bán có thể đổi được bao nhiêu huyền thạch? Năm ngàn vạn? Mười vạn?
Tiêu Lãng đang âm thầm nghĩ, tổng quản sàn đấu giá đã đi tới, đưa cho Tiêu Lãng một danh sách, cùng với thủ tục của sàn đấu giá. Hắn tùy tiện nhìn thoáng qua cũng không để ý, trái lại hỏi một chuyện khác:
- Vậy tổng quản đại nhân, nếu như ta muốn bán đấu giá một bảo vật, có thể trực tiếp gọi giá hay chờ sau khi các ngươi kết toán đổi huyền thạch cho ta mới được?
Tổng quản đại nhân mỉm cười gật đầu nói:
- Chỉ cần từ một ngàn vạn trở xuống, đại nhân đều có thể tùy ý gọi giá. Sau này bán đấu giá thành công sẽ đồng thời kết toán là được!
- Được!
Đối với sàn đấu giá đứng đầu thiên hạ này, Tiêu Lãng rất thoả mãn. Hắn lại hỏi:
- Nếu như ta có một chí bảo, đến lúc đó có thể thêm một vài huyền thạch, để ta tăng giá hay không?
- Chí bảo sao?
Khóe miệng tổng quản đại nhân co giật một hồi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, vị này là công tử nhà ai vậy? Làm sao hắn lại có nhiều bảo vật như thế? Hơn nữa, vì sao có nhiều bảo vật như thế, còn cất giữ một đống những đồ rác rưởi kia?
Cho dù vô cùng kinh ngạc, tổng quản đại nhân vẫn rất sảng khoái nói:
- Đại nhân, chỉ cần giám bảo sư chúng ta giám định bảo vật, trong giá cả hợp lý, đại nhân đều có thể đặt cọc, đảm bảo mức huyền thạch nhất định!
- Tốt rồi! Không có chuyện gì nữa!
Tiêu Lãng vỗ mông, tùy tiện đi ra ngoài, khiến tổng quản và một đám giám bảo sư trong Thiên điện kinh ngạc không ngừng cảm thán ngờ vực. Chỉ có điều Nhàn Đế đã có tử lệnh, không được điều tra thân phận bất kỳ người khách nào. Bọn họ chỉ có thể suy đoán.
Người bên trong phòng đấu giá càng ngày càng nhiều. Tiêu Lãng trở lại chỗ ngồi, nhưng không còn tâm trạng tiếp tục lắng nghe đám khách gần đó trò chuyện nữa. Trái lại mắt hắn không ngừng đảo qua trong nhã các của ba người Tiểu Đao Âu Dương Ấu Trĩ Đông Phương Hồng Đậu. Chỉ có điều trong nhã các ánh sáng rất yếu, hắn căn bản không nhìn thấy rõ được.
- Ừm?
Trong một nhã các lại phát ra một âm thanh nghi hoặc. Một thiếu niên khôi ngô mặc màu tím chiến giáp, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng phía dưới, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
- Ca, thế nào?
Thiếu nữ ngồi bên cạnh. trên mặt che khăn lụa mỏng, thân thể tuyệt mỹ cảm thấy kỳ quái nhìn về người thiếu niên. Sau đó ánh mắt lại nhìn lướt qua Tiêu Lãng toàn thân được bao phủ trong chiến giáp màu xanh đang ngồi phía dưới. Nhưng nàng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
- Người kia, ta rất quen thuộc với khí tức của người kia. Hết sức quen thuộc!
Thiếu niên khôi ngô trên người mặc màu tím chiến giáp tất nhiên là Tiểu Đao. Hắn chỉ vào Tiêu Lãng rất kích động nói. Trong mắt phát ra tinh quang chói mắt. Vừa nãy Tiêu Lãng vô ý nhìn lên phía trên, vừa vặn hắn cũng nhìn xuống một chút. Trong lòng hắn đột nhiên đột nhiên có một cảm giác chấn động mãnh liệt.
- Ừm?
Mộc Tiểu Yêu nhìn kỹ một chút. Nhưng đáng tiếc toàn thân Tiêu Lãng bị bao phủ ở trong chiến giáp. Cho dù không có mặc chiến giáp, hắn cũng đã dịch dung. Bản thân cũng cao hơn, chắc hẳn nàng cũng sẽ không nhận ra. Nàng trầm ngâm một hồi, nhưng suy nghĩ vẫn không thông. Tiểu Đao không quen nhiều người. Người có thể làm cho ký ức bị phong ấn của hắn nới lỏng lại càng ít. Trừ phi là người ở đại lục Thần Hồn.
Cho dù người của đại lục Thần Hồn, cũng không có mấy người có ảnh hưởng đối với Tiểu Đao. Chẳng lẽ là Tiêu Lãng?
Trong lòng Mộc Tiểu Yêu run lên. Nhưng nàng lập tức bác bỏ. Năm đó nàng nhận được tin tức, Tiêu Lãng đã rơi vào vực sâu tử vong, chắc chắn phải chết. Hắn làm sao có khả năng xuất hiện ở nơi này được?
Nàng nở nụ cười dịu dàng, khuyên:
- Ca, ca đừng nghĩ nữa. Nhất định là do cảm giác của ca sai! Đây chỉ là một võ giả bình thường!
- Không, không bình thường! Ta rất chắc chắn, ta biết hắn! Hắn còn là một người vô cùng quan trọng của ta!
Tiểu Đao lắc đầu, kiên định lạ thường nói. Sau đó hắn lại đột nhiên đứng dậy, muốn đi ra ngoài. Hiển nhiên hắn chuẩn bị xuống dưới tìm Tiêu Lãng.
- Ca, buổi đấu giá sẽ lập tức bắt đầu!
Mộc Tiểu Yêu cuống lên. Tiểu Đao này tính cách lỗ mãng nhưng đừng gây ra chuyện gì. Phòng đấu giá này chính là nơi Nhàn Đế coi trọng nhất. Đến lúc đó cũng không tiện ăn nói với Nhàn Đế. Nàng vội vàng ngăn cản hắn nói:
- Được rồi, được rồi! Ca ngồi xuống trước đã. Người kia không chạy được. Chờ chút nữa buổi đấu giá kết thúc, ta sẽ sai người mời hắn tới đây. Như vậy cũng được chứ?
- Ừm... Được rồi!
Lúc này Tiểu Đao mới gật đầu ngồi trở lại, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Tiêu Lãng, bởi vì trong lòng rung động, thân thể có chút run rẩy.
Lúc này, một đám cường giả với khí tức cường đại từ chỗ cửa lớn đi tới, khiến tất cả mọi người trong sàn đấu giá phải kinh động. Trong lòng Tiêu Lãng cũng run lên, tự động quay đầu nhìn lại. Hắn liền sợ hết hồn.
Đi đầu tiên chính là một cường giả tướng mạo xem ra rất anh tuấn, không nhìn ra tuổi. Mà bên cạnh hắn thậm chí có một con hung thú Kỳ Lân kích cỡ tương đương ma lang. Cho dù hung thú này đã thu liễm khí tức, vẫn khiến phần lớn người ở đây cảm giác nghẹt thở.
Nhàn Đế!
Trong lòng mọi người xuất hiện một cái tên. Hung thú hình thể nhỏ như vậy, khí tức lại cường đại như thế, chỉ có thú Kỳ Lân của Nhàn Đế từ lớn biến thành nhỏ. Đây cũng là năm trăm vạn năm hung thú, thực lực tuyệt đối còn cường đại hơn so với cường giả Thiên Đế bình thường.
Hơn nữa cường giả có khí tức cường đại, mắt còn màu tím, xem ra rất yêu dị, dáng vẻ giống hệt như lời đồn về Nhàn Đế.
Chỉ có điều mọi người chỉ thoáng kinh hồn nhìn, Nhàn Đế đã dẫn theo con thú Kỳ Lân kia và một đám cường giả Nhân Hoàng đi vào trong nhã các trên lầu. Khí tức làm người nghẹt thở cũng chậm rãi biến mất.
- Trong nhã các quả nhiên có cấm chế!
Tiêu Lãng thầm than một tiếng. Hung thú này cường đại như vậy, giờ phút này khí tức lại không cảm giác được nữa. Không cần phải nói, chắc chắn trong nhã các có cấm chế. Chẳng trách nhãn lực mình như thế cũng không nhìn thấy được người ở trong nhã các.
- Chư vị!
Nhàn Đế trình diện, buổi đấu giá cũng chính thức bắt đầu. Phía trước có một nữ tử dáng vẻ quyến rũ, trang phục sa hoa đi tới phía trước. Nàng mặc rất hở hang, đặc biệt là ngực mở hết sức thấp, một phần trắng mịn lộ ra khiến vô số nam tử nhìn thấy tâm thần xao động.
Cầm Phi với đôi mắt hoa đào, nhìn lướt qua xung quanh, nở nụ cười dịu dàng mở miệng nói:
- Hoan nghênh chư vị công tử tiểu thư, các đại nhân quang lâm sàn đấu giá Nhàn Đế Thành. Ngày hôm nay có rất nhiều bảo vật. Tuyệt đối sẽ khiến mọi người nhìn hoa mắt, thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Cầm Phi chỉ hỏi mọi người một câu, mọi người đã mang đủ huyền thạch chưa? Nếu như không đủ huyền thạch, đến lúc đó đám công tử tiểu thư các người sẽ bị giải đến quý phủ của Cầm Phi, mặc cho bản phi tùy ý đùa bỡn, lấy thân gán nợ!
Updated 1207 Episodes