Chương 72: Ngọc Dao Mất? Ta Thấy Chưa Hẳn.

Chương 72. Ngọc Dao mất? Ta thấy chưa hẳn.

Cơ Dận vẫn một tay chống cằm, quan sát biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sơn biến hóa mấy lần, cuối cùng tựa như đã hạ quyết tâm.

... Mặc dù không biết là quyết tâm cái gì, tóm lại sẽ không cùng Cơ Hà trở về. Cơ Dận thầm lắc đầu, xem ra đệ đệ của hắn vì thuở thiếu thời tùy tiện tùy ý, tóm lại cũng bị nghiệp quật rồi. Tiểu thần y này, sợ là sẽ không dễ dàng bị mang về như vậy.

Nhưng chẳng qua cũng do nó tự rước. Tự làm tự chịu, mình nhúng tay vào làm gì chứ?

"Không nói cái này nữa."

Cơ Dận đổi đề tài:

"Ngươi hỏi ta lần này vì sao lại đến. Bởi ta muốn nhìn một chút, đám Hoàng thất Ngọc Dao còn sống sót kia, đến cùng là có dự định gì?"

"Ngọc Dao đã mất! Làm gì còn ai sống sót nữa?"

"Mất? Ta thấy chưa hẳn."

"Đồ Đô thành sụp đổ! Ngay cả đường huynh ta cũng đã biến thành tù nhân. Nếu không phải vì gặp được Kỷ Ninh, chỉ sợ đến hài cốt cũng chẳng còn... Bệ hạ nói như vậy là có ý tứ gì?"

Lộc Minh Sơn đỏ bừng mặt, Cơ Dận lại không nhanh không chậm cười nói:

"A Nhan quả thực kết thúc thảm bại, nhưng không có nghĩa Ngọc Dao đã triệt để vong quốc. Bí mật lớn nhất của Ngọc Dao vẫn như cũ thâm tàng trong tay những Hoàng tộc này của các ngươi... Qua một thời gian, Đông Sơn tái khởi cũng chưa biết chừng."

Mặc dù Lộc Minh Sơn đã rời khỏi Ngọc Dao từ khi còn rất nhỏ, nhưng dù sao đó cũng là cố thổ. Bị người khác khinh bạc đàm luận sự tình mất nước như thế, cho dù thân phận đối phương có tôn quý, cậu vẫn cảm thấy khuất nhục. Lộc Minh Sơn nhìn về phía Cơ Dận, ánh mắt vô thức mang theo chút địch ý. Cơ Dận nở nụ cười:

"Ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Ta biết ngươi từ thời niên thiếu đã đến Đại Tiếp, căn bản không can dự vào vòng xoay chân chính của Hoàng tộc Ngọc Dao. Đường huynh ngươi cũng vậy, y có lẽ biết nhiều hơn ngươi một chút, nhưng trong những chuyện này, y chẳng qua chỉ là một vật thế tội mà thôi."

"Bệ hạ, ta không hiểu ý tứ của ngươi."

"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, Ngọc Dao dễ dàng vong quốc như vậy, những tinh binh cường tướng kia đều đi đâu hết rồi? Ngọc Dao kiến quốc mấy trăm năm, giàu có như thế, tiền tài đổ đi đâu? Thời điểm Đồ Đô thành sụp đổ, ngoại trừ Bạch Thanh Nhan, đám Hoàng tộc khác thế mà một kẻ cũng không bắt được, bọn họ bỏ trốn đến nơi nào?"

"Bệ hạ! Ngươi nói là?"

Lộc Minh Sơn càng thêm kinh ngạc.

Cơ Dận dường như đang công khai nói cho cậu biết, Hoàng tộc Ngọc Dao chẳng những không suy vong trong chiến trận, ngược lại có khả năng đã trốn thoát, thậm chí còn có mưu đồ khác! Mà Bạch Thanh Nhan, thậm chí mấy trăm vạn bách tính Ngọc Dao, đều chẳng qua chỉ là con tốt mà thôi!

"Đây không có khả năng! Ta tốt xấu gì cũng sống ở Ngọc Dao hơn chục năm, ít nhất cũng được coi là thành viên Hoàng thất, những sự tình này sao ta một chút cũng không biết?"

Mặc dù Lộc Minh Sơn thề thốt phủ nhận, trong lòng kỳ thật đã tin tám chín phần. Dù sao người đối diện cũng là Hoàng đế Đại Tiếp, sao có thể ăn nói bừa bãi?

Nhất là khi thấy ánh mắt trấn định kia của Cơ Dận, càng không khỏi không tin.

"Nhưng nếu như lời Bệ hạ là sự thật, coi như ta không biết, vậy đường huynh ta cũng không nên không biết nha! Y dù sao cũng là Thái tử Ngọc Dao!"

"A Nhan y thật sự không biết, hoặc là bị gài bẫy, thậm chí tình nguyện bị vứt bỏ... Ta cũng không thể khẳng định. Nhưng hôm nay ta nói với ngươi, từng từ từng chữ đều là sự thật. Thanh Vũ, Hoàng tộc Ngọc Dao kia tuyệt không phải thứ trong sạch như ngươi tưởng tượng."
Cơ Dận mỉm cười, Lộc Minh Sơn lại cảm thấy sau lưng thắt chặt.

"Bệ hạ, có phải ngươi là vì cái này nên mới đi đến Lang Nghiệp? Ngươi cũng muốn đoạt được thứ gì từ trên thân đường huynh ta? Ngươi cũng muốn lợi dụng y sao?!"

"Thanh Vũ, ngươi đừng nói khó nghe như vậy. Ta quả thực muốn bảo vệ tính mạng y. Dù sao thời niên thiếu ở cùng một chỗ, ta không nghĩ y lại rơi vào tay Lang Nghiệp. Nhưng thân là quân chủ Đại Tiếp, ta cũng quả thực quan tâm đến những bí mật kia của Ngọc Dao đến tột cùng là ở phương nào, sẽ dấy lên gợn sóng lớn đến bao nhiêu... Ta phải chịu trách nhiệm với thần dân của ta, càng phải chịu trách nhiệm với giang sơn xã tắc. Huống chi, A Nhan bị hại thê thảm đến như vậy, ngươi cũng đã mất đi cố quốc. Nếu như bọn họ thật sự đem các ngươi biến thành con tốt, ngươi không muốn biết chân tướng sao? Không muốn đòi một lời giải thích?"
"Cái gì giải thích! Cái gì chân tướng! Bệ hạ, ta luôn luôn tôn kính ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn không thể lợi dụng đường huynh ta. Y thật sự..."

Trong lòng Lộc Minh Sơn có chút gian nan, lại càng chua xót. Đối diện với những lời này của cậu, Cơ Dận lại không nói gì.

Lúc này, Kỷ Ninh cũng đã về tới thư phòng của mình. Hắn ngồi sau án thư, trước mặt bày biện giấy bút, viết nhanh hai hàng chữ "Thiết kỵ Lang Nghiệp - Long Dã" và "Tài bạch* còn bao nhiêu?".

*Tài bạch: "Bạch" ở đây có nghĩa là "lụa", đại khái chỉ tiền tài và những vật quý giá.

Thời gian không còn nhiều, Kỷ Ninh muốn đem tất cả những sự tình có thể làm trong mười ngày này sắp xếp chu toàn... Đương nhiên, có lẽ Nhiễm Dật căn bản sẽ không cho hắn ròng rã mười ngày, bởi vậy hắn càng phải nắm chắc hơn.
Đêm qua, hắn đã nhất trí cùng Long Dã, để Long Dã bí mật ra mặt, tự mình kết nối quan binh thiết kỵ Lang Nghiệp. Võ tướng đáng để tín nhiệm, trong lòng hai người thật ra có rất ít. Nhưng để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, hai ngày này chỉ có thể đi tìm lẻ tẻ từng người một, sau đó để bọn họ hành động trước một ngày mới kết nối với đại đa số. Như vậy, cho dù có kẻ nổi tâm tư phản bội, cũng không có thời gian hồi báo cho Phó Diễm.

Nhưng làm như thế cũng tương đương với việc chưa đến ngày cuối cùng, bọn họ có thể huy động số lượng quân đội bao nhiêu vẫn là một ẩn số.

Bạch Thanh Nhan bên kia, mặc dù đã thay đổi màu mắt, nhưng gương mặt vẫn là Phó Diễm giúp y dịch dung. Đối với Phó Diễm, Kỷ Ninh một mực không yên tâm, cho nên còn phải đổi lại mặt nạ da người cho Bạch Thanh Nhan một lần.
Nhưng vấn đề này Kỷ Ninh vẫn dùng dằng chưa thực hiện, là bởi vì hắn vẫn còn mang tâm tư riêng... Nếu lại muốn truyền công, đại khái Bạch Thanh Nhan sẽ không đồng ý. Nhưng đổi mặt nạ cần Lộc Minh Sơn xuất thủ, Bạch Thanh Nhan nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác. Cho nên Kỷ Ninh muốn nhờ Lộc Minh Sơn dùng chút dược vật để y mất đi ý thức. Hắn mới có thể truyền công cho y.

... Chỉ là không biết, đợi đến khi Bạch Thanh Nhan tỉnh lại nhìn thấy thi thể của mình, sẽ có phản ứng gì.

Kỷ Ninh ngây người nghĩ, Bạch Thanh Nhan hận nhất là mình lừa gạt y, chắc hẳn khi tỉnh lại sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí thất vọng cực độ. Song khi đó có lẽ mình đã chết, cái này cũng... Thôi đi.

Chỉ là sau khi y tức giận, liệu có còn một tia lưu luyến?

Chắc hẳn là có. Dù sao... Còn có một cái ôm trong sơn động kia.
Kỷ Ninh cảm thấy tâm can mình đau đớn như bị xé rách. Chinh chiến sa trường mười năm, hắn không sợ chết. Nhưng hắn nghĩ tới sau khi chết không còn có thể nhìn thấy Bạch Thanh Nhan, sợ hãi lẫn lộn liền tập kích hắn. Mười năm đằng đẵng, nếu như bọn họ có thể ở bên nhau thì tốt rồi! Nhưng vì sao... Khó khăn lắm mới có một bước ngoặt nho nhỏ, lại phải đến thời điểm sinh ly tử biệt khó lường?

Nếu như mình còn có thể thêm chút thời gian... Thêm chút cơ hội...

Thế nhưng, trên thế gian này không bao giờ có nếu như.

Kỷ Ninh tự giễu cười cười. Trước khi hắn chết, còn phải đem sự tình nửa đời sau của Bạch Thanh Nhan tính toán một chút. Mặc dù người kia có thể đi theo người Đại Tiếp, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu.

Một người thanh cao không vướng bụi trần như Bạch Thanh Nhan, sao có thể dựa vào sự thương hại của người khác mà sống?
Kể cả chính y nguyện ý đi chăng nữa, nhưng nghĩ tới chỗ này, Kỷ Ninh sợ mình chết cũng không nhắm mắt.

"Người đâu, gọi quản gia đến cho ta!"

Không lâu sau, quản gia kính cẩn nghe theo chờ trong thư phòng, xem hắn có gì phân phó.

"Hiện tại phủ thượng còn bao nhiêu tài vật ngân phiếu?"

"Tài vật... Cũng chẳng qua có mấy ngàn lượng."

"Sao lại ít như vậy?" Kỷ Ninh trước nay đều không quan tâm đến tiền bạc, giờ phút này lấy làm kinh hãi, "Phủ thượng tiêu xài nhiều thế sao?"

"Cũng không phải. Phủ Tướng quân chúng ta ban đầu ít người, Tướng quân ngài lại không thích giao tế vãng lai, cũng không lãng phí, cho nên tiêu xài không nhiều. Chỉ là, Tướng quân ngài quên rồi sao? Ngài bình thường giúp đỡ phụ mẫu song thân của những tướng sĩ thương vong, thay bọn họ nuôi dưỡng trẻ mồ côi, phí tổn cũng không ít."
"Thì ra là vậy." Chân mày Kỷ Ninh cau lại, "Những cái khác thì sao? Phỉ thúy châu báu, đồ cổ tranh chữ?"

"..." Quản gia có chút khó hiểu nhìn Kỷ Ninh, "Tướng quân, ngài bình thường có mua đồ cổ tranh chữ hay không, trong lòng ngài không có điểm... Khụ, số sao?"

"Ta tất nhiên không mua những thứ ngu ngốc kia rồi! Nhưng ngày thường Bệ hạ hở ra là ban thưởng những thứ này, đều ở đâu rồi? Có phải ngươi bảo quản không tốt, đều thất lạc rồi không!"

Nghe hắn ngang ngược, quản gia rụt đầu lại, ủy khuất giải thích:

"Tướng quân! Không phải ngài mỗi lần nhìn thấy đều rất khinh thường nói với ta, loại đồ vật này không thể ăn không thể uống, giữ lại cũng vô dụng, dứt khoát đốt sạch! Cho nên ta..."

"Thế mà ngươi đốt thật sao?! Ngươi cái tên bại gia ngu ngốc! Ngươi..."

"Đó là đồ vật Bệ hạ ngự tứ*! Ngoại trừ Tướng quân ngài, ai dám có gan lớn như vậy!... Cho nên ta đều giấu trong khố phòng nhỏ."
*Ngự tứ: Hoàng đế ban thưởng.

"Sao không nói sớm! Vòng vo tam quốc làm cái gì."

Kỷ Ninh ghét bỏ nhìn quản gia một cái, nhưng trong lòng thì thả lỏng. Những đồ cổ tranh chữ kia giá trị liên thành, rất được đám người trong quan trường săn lùng. Ngoài mặt đều là sưu tầm đồ cổ, mua bán giám thưởng, trên thực tế lại là quan thương cấu kết, đút lót kết đảng. Kỷ Ninh không quen nhìn bọn họ trước mặt học đòi văn vẻ, sau lưng mượn cơ hội vơ vét của cải, đâm ra đối với những tác phẩm nghệ thuật này cũng sinh lòng phiền chán.

Chẳng qua giờ phút này rất cần tiền, hắn đột nhiên phát giác những vật đó kể ra cũng coi như có chút tác dụng.

"Tướng quân, những đồ cổ cùng thư họa kia ít nhiều cũng có thể bán đi lấy mấy vạn lượng bạc. Nếu nói với các hiệu cầm đồ đây là đồ vật của Tướng quân ngài, nói không chừng còn có thể nhiều hơn một chút. Dù sao sau lưng những cửa hàng này đều có chỗ dựa chốn quan trường, đám người kia muốn với đến Tướng quân đều chật vật vì không có cơ hội, chắc chắn sẽ không bỏ qua thời cơ này."
Quản gia tràn đầy tự tin, Kỷ Ninh lại cười khẩy một tiếng.

Quản gia đến lúc này vẫn không biết, Tướng quân nhà gã bị Bệ hạ giam mấy ngày, tin tức thất sủng tất nhiên đã triệt để truyền khắp chốn quan trường. Những kẻ kia không nhân tiện bỏ đá xuống giếng đã là không tệ rồi.

Huống chi, hiện tại hắn là đối tượng Bệ hạ giám thị trọng điểm. Chỉ sợ chân trước bước vào hiệu cầm đồ, chân sau phong thanh muốn chạy trốn đã truyền vào tai Nhiễm Dật rồi.

"Không cần. Ngươi lựa ra một vài món nhỏ, đóng gói thành hành lý. Không được để người ngoài biết phủ thượng chúng ta chuẩn bị tiền, biết chưa?"

Mặc dù không hiểu ra sao, quản gia vẫn gật đầu. Kỷ Ninh lại hỏi:

"Khế nhà, khế đất đâu?"

"Tướng quân? Ngay cả khế nhà, khế đất ngài cũng muốn bán thành tiền?" Quản gia rốt cuộc cũng nhận thấy có điểm không đúng, "Ngài muốn làm gì? Bộ dạng bán sạch gia sản này, ngài đang không muốn làm quan trong Vương đô nữa sao?"
"Những việc này ngươi không cần để ý. Ta chỉ hỏi ngươi... Khế nhà khế đất còn có bao nhiêu?"

"Ngoại trừ tòa phủ Tướng quân này, còn có mấy trăm mẫu ruộng tốt Bệ hạ từng ban thưởng, cũng chỉ có một tòa nông trường cùng chút điền sản ruộng đất ngoài thành." Quản gia chần chừ, "Thế nhưng Tướng quân, nếu ngay cả những thứ này cũng bán mất, ngài trong Vương đô sẽ thật sự thân vô trường vật!"

"Ruộng đất Bệ hạ ban thưởng không nên động. Nếu để cho người khác biết, ngược lại không tốt." Kỷ Ninh trầm tư, "Tòa nông trường kia, ta viết một lá thư cho ngươi, coi như ta để cho ngươi đi. Chủ tớ giữa chúng ta, coi như cạn tình."

Chapter
1 Chương 1: Đời Này, Ta Đều Không Muốn Gặp Lại Kỷ Ninh.
2 Chương 2: Kỷ Tướng Quân Tiêu Diệt Ngọc Dao, Là Đại Anh Hùng Ta Sùng Bái Nhất!
3 Chương 3: Nàng Bỏ Trốn Đi, Ta Thay Nàng Ứng Phó...
4 Chương 4: Sau Khi Ly Hôn Đơn Phương Bỏ Trốn,...
5 Chương 5: Thật Sự Là Ngươi Sao?...
6 Chương 6: Bạch Thanh Nhan Chậm Rãi Đâm Chủy Thủ Vào Cơ Thể Kỷ Ninh.
7 Chương 7: Đây Không Phải Là Phạm Nhân, Mà Là Cố Nhân Của Phó Diễm Ta.
8 Chương 8: Ngươi Thay Ta Tới Tìm Bọn Họ, Ta Thay Ngươi Gϊếŧ Kỷ Ninh.
9 Chương 9: Nếu Kỷ Tướng Quân Trắng Trợn Cướp Người,...
10 Chương 10: Chỉ Sợ Ngươi Đến Cùng Vẫn Lựa Chọn Kỷ Ninh,...
11 Chương 11: Bạch Vong? Nếu Ngươi Thật Sự...
12 Chương 12: Hỷ Phòng Của Tướng Quân, Lại Có Một Nam Nhân?!
13 Chương 13: Bạch Thanh Nhan, Đừng Đi!
14 Chương 14: Hắn Yêu Bạch Thanh Nhan Nhiều Năm Như Vậy,...
15 Chương 15: Ngươi Cho Kỷ Ninh Uống Dược,...
16 Chương 16: Sau Khi Kỷ Ninh Chết, Ngươi Có Thể Ở Lại Bên Cạnh Ta Không?
17 Chương 17: Phủ Tướng Quân Đã Bày Linh Đường, Kỷ Tướng Quân Hẳn Là Đã Bỏ Mình!
18 Chương 18: Một Số Người Một Khi Đã Bỏ Lỡ, Có Lẽ Chính Là Cả Đời.
19 Chương 19: Ta Vì Y Làm Một Hỷ Sự, Một Đám Tang,...
20 Chương 20: Ngươi Tự Tay Đem Tình Yêu Giữa Hai Chúng Ta...
21 Chương 21: Nhiễm Quận Vương Mất Tích!
22 Chương 22: Huynh Có Thể Hận Hắn, Vậy Đến Khi Nào...
23 Chương 23: Bạch Thanh Nhan, Ở Lại Lang Nghiệp...
24 Chương 24: Xích Chân Thô Ráp, Ủy Khuất Ngươi Rồi.
25 Chương 25: Đem Trò Chơi Tù Nô, Đặt Tên là "Tình Ái" Sao?
26 Chương 26: Ta Sẽ Trói Ngươi Lại, Cho Đến Ngày Ngươi Không...
27 Chương 27: Ta Điên Sao? Nếu Để Cho Ngươi Đi,...
28 Chương 28: Y Sẽ Không Dùng Mệnh Của Ta Đổi Lấy Tự Do,...
29 Chương 29: Lần Đầu Tiên Vào Phủ Tướng Quân.
30 Chương 30: Sự Nghi Kỵ Của Hoàng Đế Là Chiếc Thòng Lọng Treo Trên Cổ Kỷ Ninh.
31 Chương 31: Ta Rốt Cuộc Vẫn Không Nên Ở Lại Phủ Tướng Quân Của Ngươi.
32 Chương 32: Ngươi Đã Đáp Ứng Ta Mà, Ngươi Nói Ngươi Sẽ Không Rời Đi...
33 Chương 33: Huynh Có Thể Buông Tay Hắn Hay Không?
34 Chương 34: Bạch Thanh Nhan, Tâm Trí Huynh Quá Hỗn Loạn.
35 Chương 35: Có Kẻ Muốn Phá Phủ Tướng Quân.
36 Chương 36: Phía Sau Đám Người Vây Khốn Phủ Có Kẻ Mưu Hại.
37 Chương 37: Trên Đời Này Có Lẽ Có Một Người Ta Không Hạ Thủ Được,...
38 Chương 38: Để Ngươi Cùng Nhiễm Trần Tự Ôn Chuyện.
39 Chương 39: Nhiễm Trần Mặc Dù Còn Sống Nhưng Cũng Chẳng Khác Nào Người Đã Chết.
40 Chương 40: Nếu Còn Tiếp Tục Như Vậy, Đôi Chân Đã Gãy Của Nhiễm Trần...
41 Chương 41: Vì Sao Trẫm Lại Đối Xử Với Phế Vật Này Như Vậy?...
42 Chương 42: Tống Giam Kỷ Ninh Vào Đại Lao!
43 Chương 43: Kỷ Tướng Quân Nói Ngài Đã Sớm Có Thê Tử Kết Tóc.
44 Chương 44: Bạch Công Tử Ở Đây, Tướng Quân Của Ta Thật Ra Vô Cùng Vui Vẻ.
45 Chương 45: Đoàn Sứ Giả Mang Đến Cho Kỷ Ninh Một Tin Tức.
46 Chương 46: Kỷ Ninh Không Nghĩ Tới, Chuyện Cho Tới Bây Giờ,...
47 Chương 47: Vậy Trước Tiên Để Kỷ Ninh Ra Khỏi Thiên Lao Mấy Ngày.
48 Chương 48: Kỷ Tướng Quân, Trẫm Cho Phép Ngươi Hồi Phủ.
49 Chương 49: Trong Vòng Mười Ngày, Ta Muốn Nhìn Thấy Thái Tử Ngọc Dao...
50 Chương 50: Đổi Màu Mắt Cũng Chỉ Là Đề Phòng Vạn Nhất.
51 Chương 51: Thanh Nhan, Ngươi Đừng Đi... Có Được Không?
52 Chương 52: Không Có Ngươi, Bạch Thanh Nhan, Ta Sống Hay Chết...?
53 Chương 53: Khuyên Hắn Nên Nhìn Cho Rõ Ràng Thân Phận Của Mình,...
54 Chương 54: Hoàng Đế Đại Tiếp Thế Mà Lại Lẻn Vào Vương Đô Lang Nghiệp?
55 Chương 55: Kỷ Tướng Quân, Ngươi Có Biết Công Lực...?
56 Chương 56: Có Những Thứ Chưa Từng Thay Đổi, Vẫn Luôn Ở Nơi Đó...
57 Chương 57: Ta Vẫn Không Thể Tha Thứ Cho Ngươi....
58 Chương 58: Có Lẽ Tương Lai Của Bọn Họ, Vẫn Còn Một Tia Hy Vọng.
59 Chương 59: Kỷ Ninh, Mười Năm Trước Đã Xảy Ra Chuyện Gì,...?
60 Chương 60: Lần Cuối Cùng Trong Hồi Ức...
61 Chương 61: Đêm Hôm Đó.
62 Chương 62: Công Lực Của Hắn Không Còn Nữa. Người Hắn Yêu, Cũng Đi Rồi...
63 Chương 63: Người Kia, Thật Sự Là Phụng Mệnh Ngươi Mà Đến?
64 Chương 64: Đại Lao Ngọc Dao.
65 Chương 65: Nếu Ngươi Cần Dùng Ta Làm Vật Lót Đường, Ta Nguyện Ý...
66 Chương 66: Người Khi Đó Muốn Gϊếŧ Ta... Là Ngươi Sao?
67 Chương 67: Đây Không Phải Mệnh Lệnh Của Ta... Ta Muốn Để Ngươi Sống Sót!
68 Chương 68: Tổn Thương Khó Lành... Đối Với Kỷ Ninh Hay Bạch Thanh Nhan...
69 Chương 69: Nửa Đêm Canh Ba, Người Ở Trong Phòng Lộc Minh Sơn Này Là Ai?
70 Chương 70: Bảo Hắn Cút Ra Ngoài, Đừng Có Lại Đặt Chân Vào Đây Nửa Bước!
71 Chương 71: Nếu Biết Trước Sẽ Đau Đớn Đến Thế Thì Trước Đây Đã Không Làm Như Vậy.
72 Chương 72: Ngọc Dao Mất? Ta Thấy Chưa Hẳn.
73 Chương 73: Huynh Có Muốn Nói Cho Kỷ Ninh, Hắn Không Cần Phải Chết,...
74 Chương 74: Bạch Thanh Nhan, Vì Sao Không Chịu Nói Sự Thật Với Ta?
75 Chương 75: Cái Gọi Là Ngọc Dao Công Pháp, Chẳng Qua Là Tà Thuật Hại Người!
76 Chương 76: Nếu Không Có Thần Y Ngươi Xoa Xoa Giúp Ta,...
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Đời Này, Ta Đều Không Muốn Gặp Lại Kỷ Ninh.
2
Chương 2: Kỷ Tướng Quân Tiêu Diệt Ngọc Dao, Là Đại Anh Hùng Ta Sùng Bái Nhất!
3
Chương 3: Nàng Bỏ Trốn Đi, Ta Thay Nàng Ứng Phó...
4
Chương 4: Sau Khi Ly Hôn Đơn Phương Bỏ Trốn,...
5
Chương 5: Thật Sự Là Ngươi Sao?...
6
Chương 6: Bạch Thanh Nhan Chậm Rãi Đâm Chủy Thủ Vào Cơ Thể Kỷ Ninh.
7
Chương 7: Đây Không Phải Là Phạm Nhân, Mà Là Cố Nhân Của Phó Diễm Ta.
8
Chương 8: Ngươi Thay Ta Tới Tìm Bọn Họ, Ta Thay Ngươi Gϊếŧ Kỷ Ninh.
9
Chương 9: Nếu Kỷ Tướng Quân Trắng Trợn Cướp Người,...
10
Chương 10: Chỉ Sợ Ngươi Đến Cùng Vẫn Lựa Chọn Kỷ Ninh,...
11
Chương 11: Bạch Vong? Nếu Ngươi Thật Sự...
12
Chương 12: Hỷ Phòng Của Tướng Quân, Lại Có Một Nam Nhân?!
13
Chương 13: Bạch Thanh Nhan, Đừng Đi!
14
Chương 14: Hắn Yêu Bạch Thanh Nhan Nhiều Năm Như Vậy,...
15
Chương 15: Ngươi Cho Kỷ Ninh Uống Dược,...
16
Chương 16: Sau Khi Kỷ Ninh Chết, Ngươi Có Thể Ở Lại Bên Cạnh Ta Không?
17
Chương 17: Phủ Tướng Quân Đã Bày Linh Đường, Kỷ Tướng Quân Hẳn Là Đã Bỏ Mình!
18
Chương 18: Một Số Người Một Khi Đã Bỏ Lỡ, Có Lẽ Chính Là Cả Đời.
19
Chương 19: Ta Vì Y Làm Một Hỷ Sự, Một Đám Tang,...
20
Chương 20: Ngươi Tự Tay Đem Tình Yêu Giữa Hai Chúng Ta...
21
Chương 21: Nhiễm Quận Vương Mất Tích!
22
Chương 22: Huynh Có Thể Hận Hắn, Vậy Đến Khi Nào...
23
Chương 23: Bạch Thanh Nhan, Ở Lại Lang Nghiệp...
24
Chương 24: Xích Chân Thô Ráp, Ủy Khuất Ngươi Rồi.
25
Chương 25: Đem Trò Chơi Tù Nô, Đặt Tên là "Tình Ái" Sao?
26
Chương 26: Ta Sẽ Trói Ngươi Lại, Cho Đến Ngày Ngươi Không...
27
Chương 27: Ta Điên Sao? Nếu Để Cho Ngươi Đi,...
28
Chương 28: Y Sẽ Không Dùng Mệnh Của Ta Đổi Lấy Tự Do,...
29
Chương 29: Lần Đầu Tiên Vào Phủ Tướng Quân.
30
Chương 30: Sự Nghi Kỵ Của Hoàng Đế Là Chiếc Thòng Lọng Treo Trên Cổ Kỷ Ninh.
31
Chương 31: Ta Rốt Cuộc Vẫn Không Nên Ở Lại Phủ Tướng Quân Của Ngươi.
32
Chương 32: Ngươi Đã Đáp Ứng Ta Mà, Ngươi Nói Ngươi Sẽ Không Rời Đi...
33
Chương 33: Huynh Có Thể Buông Tay Hắn Hay Không?
34
Chương 34: Bạch Thanh Nhan, Tâm Trí Huynh Quá Hỗn Loạn.
35
Chương 35: Có Kẻ Muốn Phá Phủ Tướng Quân.
36
Chương 36: Phía Sau Đám Người Vây Khốn Phủ Có Kẻ Mưu Hại.
37
Chương 37: Trên Đời Này Có Lẽ Có Một Người Ta Không Hạ Thủ Được,...
38
Chương 38: Để Ngươi Cùng Nhiễm Trần Tự Ôn Chuyện.
39
Chương 39: Nhiễm Trần Mặc Dù Còn Sống Nhưng Cũng Chẳng Khác Nào Người Đã Chết.
40
Chương 40: Nếu Còn Tiếp Tục Như Vậy, Đôi Chân Đã Gãy Của Nhiễm Trần...
41
Chương 41: Vì Sao Trẫm Lại Đối Xử Với Phế Vật Này Như Vậy?...
42
Chương 42: Tống Giam Kỷ Ninh Vào Đại Lao!
43
Chương 43: Kỷ Tướng Quân Nói Ngài Đã Sớm Có Thê Tử Kết Tóc.
44
Chương 44: Bạch Công Tử Ở Đây, Tướng Quân Của Ta Thật Ra Vô Cùng Vui Vẻ.
45
Chương 45: Đoàn Sứ Giả Mang Đến Cho Kỷ Ninh Một Tin Tức.
46
Chương 46: Kỷ Ninh Không Nghĩ Tới, Chuyện Cho Tới Bây Giờ,...
47
Chương 47: Vậy Trước Tiên Để Kỷ Ninh Ra Khỏi Thiên Lao Mấy Ngày.
48
Chương 48: Kỷ Tướng Quân, Trẫm Cho Phép Ngươi Hồi Phủ.
49
Chương 49: Trong Vòng Mười Ngày, Ta Muốn Nhìn Thấy Thái Tử Ngọc Dao...
50
Chương 50: Đổi Màu Mắt Cũng Chỉ Là Đề Phòng Vạn Nhất.
51
Chương 51: Thanh Nhan, Ngươi Đừng Đi... Có Được Không?
52
Chương 52: Không Có Ngươi, Bạch Thanh Nhan, Ta Sống Hay Chết...?
53
Chương 53: Khuyên Hắn Nên Nhìn Cho Rõ Ràng Thân Phận Của Mình,...
54
Chương 54: Hoàng Đế Đại Tiếp Thế Mà Lại Lẻn Vào Vương Đô Lang Nghiệp?
55
Chương 55: Kỷ Tướng Quân, Ngươi Có Biết Công Lực...?
56
Chương 56: Có Những Thứ Chưa Từng Thay Đổi, Vẫn Luôn Ở Nơi Đó...
57
Chương 57: Ta Vẫn Không Thể Tha Thứ Cho Ngươi....
58
Chương 58: Có Lẽ Tương Lai Của Bọn Họ, Vẫn Còn Một Tia Hy Vọng.
59
Chương 59: Kỷ Ninh, Mười Năm Trước Đã Xảy Ra Chuyện Gì,...?
60
Chương 60: Lần Cuối Cùng Trong Hồi Ức...
61
Chương 61: Đêm Hôm Đó.
62
Chương 62: Công Lực Của Hắn Không Còn Nữa. Người Hắn Yêu, Cũng Đi Rồi...
63
Chương 63: Người Kia, Thật Sự Là Phụng Mệnh Ngươi Mà Đến?
64
Chương 64: Đại Lao Ngọc Dao.
65
Chương 65: Nếu Ngươi Cần Dùng Ta Làm Vật Lót Đường, Ta Nguyện Ý...
66
Chương 66: Người Khi Đó Muốn Gϊếŧ Ta... Là Ngươi Sao?
67
Chương 67: Đây Không Phải Mệnh Lệnh Của Ta... Ta Muốn Để Ngươi Sống Sót!
68
Chương 68: Tổn Thương Khó Lành... Đối Với Kỷ Ninh Hay Bạch Thanh Nhan...
69
Chương 69: Nửa Đêm Canh Ba, Người Ở Trong Phòng Lộc Minh Sơn Này Là Ai?
70
Chương 70: Bảo Hắn Cút Ra Ngoài, Đừng Có Lại Đặt Chân Vào Đây Nửa Bước!
71
Chương 71: Nếu Biết Trước Sẽ Đau Đớn Đến Thế Thì Trước Đây Đã Không Làm Như Vậy.
72
Chương 72: Ngọc Dao Mất? Ta Thấy Chưa Hẳn.
73
Chương 73: Huynh Có Muốn Nói Cho Kỷ Ninh, Hắn Không Cần Phải Chết,...
74
Chương 74: Bạch Thanh Nhan, Vì Sao Không Chịu Nói Sự Thật Với Ta?
75
Chương 75: Cái Gọi Là Ngọc Dao Công Pháp, Chẳng Qua Là Tà Thuật Hại Người!
76
Chương 76: Nếu Không Có Thần Y Ngươi Xoa Xoa Giúp Ta,...