Chương 8: Ngươi Thay Ta Tới Tìm Bọn Họ, Ta Thay Ngươi Gϊếŧ Kỷ Ninh.

Chương 8. Ngươi thay ta tới tìm bọn họ, ta thay ngươi gϊếŧ Kỷ Ninh.

Trong phủ Đại Tướng quân.

Bên ngoài phòng ngủ của Kỷ Ninh, vài gã sai vặt thò đầu ra hóng hớt, bị quản gia một cước đuổi từng tên ra khỏi viện. Ngoài cửa, thỉnh thoảng có người tới dâng bái thϊếp, so với ngày thường càng thêm tấp nập gấp mấy lần. Quản gia biết, những kẻ này đều đến để thám thính tin tức. Tất cả mọi người đều muốn biết một sự kiện: Kỷ Đại Tướng quân, hắn có còn sống không?

Tướng quân đương nhiên còn sống! Chỉ là, hắn còn có thể sống bao lâu nữa?

Vấn đề này, ai cũng không biết đáp án.

Đêm trước, Tướng quân nguyên bản ra ngoài dự tiệc, vậy mà lúc được đưa trở về cả người đẫm máu khiến quản gia giật nảy mình, lúc ấy chân cũng mềm nhũn. Nhưng gã dù sao cũng đã đi theo Kỷ Ninh nhiều năm, cũng đã biết thế nào là chiến trường. Lập tức phái người mời đại phu tới, cầm máu, làm sạch vết thương. Gã vốn cho rằng Kỷ Ninh, người lăn lộn bao năm trong núi thây biển máu, kẻ được Quân thần hộ thể, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua? Chẳng qua chỉ là bị một kỹ nữ non nớt hành thích, không có việc gì to tát.

Nhưng khi đại phu thấy vết thương, sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi cực điểm.

"Kỷ Tướng quân chẳng lẽ còn bị người hạ thuốc? Nhìn qua, ngài giống như là chẳng những không ngăn cản, còn đem chỗ yếu hại của mình trực tiếp đưa đến trước lưỡi dao người kia! Một dao này trực tiếp đâm xuyên qua bụng, có thể giữ được mạng sống hay không có lẽ chỉ còn trông đợi vào tạo hóa của Tướng quân!"

Quả nhiên như lời đại phu nói, từ đêm hôm trước cho tới hôm nay, mạng sống của Kỷ Ninh Tướng quân mấy lần treo trên sợi tóc. Nếu không phải hắn trẻ trung khỏe mạnh, đã sớm đặt chân vào Quỷ Môn Quan từ lâu rồi! Hắn đến cùng còn có thể tỉnh lại hay không? Không riêng gì hạ nhân muốn biết, đồng liêu trên quan trường muốn biết, quản gia mình, chẳng lẽ lại không muốn biết?

"Quản gia! Quản gia!" Bên trong phòng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng giục giã, là thanh âm của đại phu. Trái tim quản gia bỗng treo lên lơ lửng, chẳng lẽ Tướng quân thật sự có bất trắc?!

"Chẳng lẽ Tướng quân ngài..."

"Tướng quân tỉnh rồi! Mau đi lấy canh sâm nóng đến đây! Tướng quân tỉnh, cửa này xem như bình an vượt qua!"

Tướng quân tỉnh? Quản gia không lãng phí một giây, vội vã mang canh sâm đã chuẩn bị tốt bước vào phòng ngủ. Tiến lại gần, chỉ thấy Kỷ Ninh chậm rãi mở hai mắt ra, liếc nhìn quản gia một chút. Hắn giống như là muốn ngồi dậy nhưng căn bản không làm được gì, vừa nhúc nhích lại ngã xuống. Quản gia mau chóng đè hắn lại:

"Tướng quân, ngài bị hành thích, bản thân trọng thương! Hôn mê suốt một ngày một đêm bây giờ mới tỉnh lại, ngài không nên loạn động!"

"Hành thích..." Thanh âm Kỷ Ninh khàn khàn, tựa như đem hai chữ này nghiền ngẫm trong miệng một lần, "Thực sự là hành thích, đây không phải nằm mơ."

"Nằm mơ? Cái gì? Tướng quân, ta còn thực sự hy vọng đây chỉ là nằm mơ, ngài lần này thật đúng là dọa chết người!"

Kỷ Ninh căn bản không để ý tới gã. Hắn chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ này, đột nhiên bật cười ha hả:

"Đây không phải, đây không phải! Thật sự là y! Ha ha ha ha y không chết! Y trở về! Ha ha ha ha ha ha..."

"Ôi, Tướng quân! Ngài đừng cười nữa! Động đến vết thương thì làm sao bây giờ?"

Quản gia giật mình kêu lên, Tướng quân đây là điên rồi phải không? Hắn bị thương nặng như vậy, thiếu chút nữa đã chết, lại còn vui vẻ đến thế? Có chuyện gì còn có thể quan trọng hơn cả việc chính hắn suýt thì mất mạng?
Nhưng mặc cho gã khuyên can thế nào, Kỷ Ninh vẫn cất tiếng cười to, căn bản không ngăn không dừng lại được. Giống như trong nhân thế thực sự có một người còn trọng yếu hơn tính mạng của mình gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần, chỉ cần biết người kia bình an, hắn cái gì cũng không đoái hoài tới như vậy.

Nhưng Kỷ Ninh rất nhanh từ trong vui sướng điên cuồng thanh tỉnh lại. Hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn bàn giao.

"Người đâu, thay ta truyền lời cho Long Dã Tướng quân... Bảo y thay ta tìm người trong toàn thành, không cần biết phải lên trời xuống biển, nhất định phải tìm ra cho ta!"

"Sao vậy, ngươi không muốn nói chuyện sao?"

Phủ Phó gia, trong một tiểu viện tĩnh mịch, Bạch Thanh Nhan được an trí tại một sương phòng sâu trong đình viện. Đã ba ngày trôi qua, người ở phía đối diện cho tới bây giờ vẫn giữ nguyên mười phần kiên nhẫn. Bạch Thanh Nhan biết, dạng người này, hoặc là được hàm dưỡng vô cùng tốt, hoặc là tâm cơ cực kỳ sâu.
Phó Đại nhân thấy Bạch Thanh Nhan không nói, tự mình kéo một chiếc ghế dựa qua ngồi xuống. Thị nữ hắn đưa cho Bạch Thanh Nhan thập phần cảnh giác, thay bọn họ rót trà ngon rồi lập tức tránh đi. Không còn người ngoài, Phó Đại nhân chậm rãi châm một chén trà đưa cho Bạch Thanh Nhan, liền bắt đầu nói chuyện.

"Ta nhìn ngươi cũng không phải không muốn nói chuyện, mà căn bản là nói không nên lời. Thời điểm dưới tình thế cấp bách kia nói với ta mấy chữ, ta nghe thanh âm thập phần không ổn. Trở về tìm thái y hỏi, thái y nói là bởi độc hỏa công tâm. Ta thấy ngươi cũng không phải nhân vật tầm thường, sự tình gì có thể tàn phá ngươi thành cái dạng này, đến mức chịu không nổi, trở thành kẻ câm?"

"..."

"Hẳn là, cùng Kỷ Tướng quân có quan hệ?"

Bạch Thanh Nhan nhìn Phó Đại nhân một chút. Y dùng ngón tay chấm vào nước trà, viết lên trên mặt bàn:
"Phó Đại nhân, ngươi nói sẽ thay ta tìm đệ đệ và muội muội hạ lạc. Ngươi đã tìm được chưa?"

"Đừng gọi ta là Phó Đại nhân, gọi Phó Diễm là được rồi." Phó Diễm cười nói, "Ta xác thực có một chút manh mối, chỉ là còn chưa tới thời điểm. Ngươi không..."

"Hẳn là Phó Đại nhân hy vọng ta đem thứ gì đến trao đổi? Ta thân vô trường vật*, nếu Phó Đại nhân muốn giao dịch cùng ta, chỉ sợ là phải thất vọng rồi."

*Thân vô trường vật: Trên người không còn thứ gì, trắng tay.

Bạch Thanh Nhan ngưng mắt nhìn về phía Phó Diễm. Nhưng người kia vẫn như cũ một vẻ vân đạm phong khinh:

"Ngươi đừng đánh giá thấp ta như vậy. Ta tất có mưu đồ, nhưng sẽ không dùng loại thủ đoạn này để đưa ngươi đi. Song Lưu Đại nhân đã bắt quá nhiều người, nếu ta... cứ đường hoàng dẫn ngươi đi, dễ dàng bại lộ ngươi tồn tại. Ta nghĩ, hẳn là ngươi không nguyện ý để Kỷ Tướng quân biết ngươi còn đang dừng chân trong thành đi?"
"Kỷ Tướng quân hắn..."

Bạch Thanh Nhan vô thức viết xuống mấy chữ này. Thời điểm ý thức được, ngón tay y nặng nề, cơ hồ đem mấy chữ xóa mất đến không còn hình dáng. Nhưng Phó Diễm ở phía đối diện đã sớm thấy rõ ràng. Hắn lắc đầu thở dài nói:

"Ngươi là muốn hỏi Kỷ Tướng quân có còn sống hay không, đúng chứ? Ta cho thể nói cho ngươi, hắn không chết."

Nghe được câu này, Bạch Thanh Nhan run tay một cái, nửa chén trà đều lênh láng trên mặt bàn. Phó Diễm quan sát kỹ thần sắc của y, không thể nói rõ là vui hay là khổ. Ánh mắt kia tựa như một hồ nước thăm thẳm, mọi loại tâm sự đều chôn sâu dưới đáy hồ.

"Nghe nói hắn không chết, vậy mà ngươi xúc động đến dạng này. Ngày đó ta từng hỏi qua ngươi, ngươi đến cùng là dư tình chưa hết, hay là dư thù chưa báo? Xem ra, chính ngươi cũng không hiểu rõ lòng mình."
"..."

"Nhưng cũng chẳng sao, ta có thể giúp ngươi."

"Vì sao ngươi chắc chắn như thế, ta cần ngươi giúp ta?"

"Nếu không phải hận thấu hắn, ngươi vì sao mạo hiểm tính mạng cũng muốn tại nơi náo nhiệt như Kim Tiêu Túy ám sát hắn? Chỉ sợ lúc đó ngươi hận ý ngập trời, căn bản bất chấp những thứ khác. Nhưng nếu không phải đối với hắn ái tình vấn ương, ngươi vì sao nước mắt đầy mặt, thất hồn lạc phách? Thậm chí tại bãi săn, ngươi còn sinh ra ý niệm quyên sinh. Ngươi không cần phủ nhận, giằng xé trong lòng ngươi đã sớm viết hết trong ánh mắt."

Bạch Thanh Nhan nghe xong lời này, trầm mặc không đáp. Lúc lâu sau, y buồn bã cười một tiếng:

"...Vậy thì sao?"

"Là thù hay yêu, ngươi không phân định rõ, nhưng đối với Kỷ Tướng quân tơ tình chưa dứt. Ta đã nói ta có thể giúp ngươi chặt đứt tơ tình, báo thù rửa hận. Tình thù lưỡng đoạn, ngươi tránh thoát khỏi đám tơ vò này, từ nay về sau trời cao biển rộng, chẳng phải mặc cho ngươi tung hoành?"
"Huống chi, Kỷ Tướng quân hắn cũng không phải là không thể thay thế." Ánh mắt Phó Diễm nhìn thẳng tắp vào Bạch Thanh Nhan, "Đối với Lang Nghiệp ta hay đối với ngươi mà nói cũng như nhau cả. Lang Nghiệp không có dạng Tướng quân hiếu chiến, quốc vận chưa hẳn đã không thể không hưng thịnh. Mà nhân vật như ngươi, càng nên quên đi hắn, đem tình ý đặt vào những người hiểu mình, biết trân trọng mình thì hơn."

Người hiểu mình, trân trọng mình là ai? Bạch Thanh Nhan không hỏi, Phó Diễm cũng không tiếp tục nhiều lời.

Bên ngoài đình viện, tuyết đọng tan chảy nhỏ xuống từ trên mái hiên. Rơi vào bên trên phiến đá, tí tách tí tách từng tiếng.

Hồi lâu, Bạch Thanh Nhan gật nhẹ đầu.

"Ta đã biết. Ngươi thay ta đi tìm đệ đệ muội muội, đưa chúng đến Đại Tiếp. Ta, giúp ngươi gϊếŧ Kỷ Ninh."
Cách thời điểm Kỷ Ninh bị ám sát đã năm ngày. Ngay cả tiểu quan tám cây sào đánh không tới* cũng đã dâng lên bái thϊếp thăm hỏi, Nhiễm Trần mới có chút động tĩnh. Phải biết hắn là Giám quân chinh phạt Ngọc Dao, cùng Kỷ Ninh kề vai sát cánh xuất chinh hơn một năm. Nếu không phải Kỷ Ninh tự mình nghênh đón hắn từ ngoài cửa vào bên trong phủ, chỉ sợ ngay ngày thứ hai liền truyền ra tin đồn hai người bất hòa.

*Tám cây sào đánh không tới: 八竿子打不着, mô tả mối quan hệ rất xa, không thân thiết gì giữa hai người.

Trong sảnh, Kỷ Ninh ngồi trên ghế, trước ngực một vòng lại một vòng băng vải quấn quanh. Mặc dù tiết trời đầu xuân chớm lạnh, hắn lại để phanh ngực, tựa hồ không biết lạnh là gì. Một bên khác, Nhiễm Trần cả người trốn trong áo lông chồn, đến tay cũng giấu trong tay áo, nửa điểm cũng không giống dáng vẻ đã qua mùa đông.
"Lấy thêm lò than cho Quận vương Điện hạ ủ ấm chân." Kỷ Ninh ghét bỏ nói, "Những hạ nhân kia của ngươi toàn kẻ có mắt như mù, vậy mà không nhìn ra ngươi sợ lạnh."

"Bọn họ vẫn luôn như thế, là do người ngày thường bên cạnh quá chu đáo, ngươi không cảm thấy thôi." Nhiễm Trần cười nhạt một tiếng, "Lại nói, ta cũng không thân cận cùng bọn họ. Quá mức thân cận, đến lúc muốn thay đổi thế nào trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Không bằng cứ đạm mạc như vậy, chừng nào bọn họ đến rồi đi, ta cũng sẽ không lạ lẫm..."

Kỷ Ninh gật nhẹ đầu. Từ khi hai người đạt thành đồng minh trong quân doanh, hắn đã biết quan hệ của Nhiễm Trần cùng Hoàng đế cũng không phải huynh đệ tương đắc như thể hiện ra bên ngoài. Thậm chí những người phục vụ bên cạnh Nhiễm Trần này, phần lớn là tai mắt Nhiễm Dật phái tới. Vốn dĩ còn có Long Dã đối với Nhiễm Trần vô cùng chu đáo. Nhưng chẳng biết tại sao, Long Dã khăng khăng từ biệt, hiện tại đã trở lại làm Tướng quân dưới trướng Kỷ Ninh.
"Nhân tiện, Long Dã, Thị vệ trưởng trước đây của ta, nghe nói đã quay trở về bên này của ngươi."

Nhiễm Trần làm như vô ý hỏi, bàn tay đang nắm chặt lò sưởi lại có chút phát run. Hắn cố gắng khống chế không để thanh âm của mình quá dị thường:

"Sao lại không thấy y?"

"Long Dã sao? Còn đang thao luyện chưa có trở về. Lại nói, ta vốn cho rằng ngươi sẽ ban thưởng cho y một xuất thân, không cần lăn lộn trên chiến trận. Không nghĩ tới ngươi người này lại đối xử bạc với thuộc hạ như vậy, ở cùng ngươi lâu đến thế, nói gấp rút trở về liền gấp rút trở về."

"Y hiện tại đang làm cái gì?"

"Thường ngày thống lĩnh quân tiên phong. Qua ít ngày, nếu tiến đánh Đại Tiếp, Long Dã muốn theo ta xung phong. Những ngày này y thao luyện từ khi mặt trời mọc đến đêm khuya, luyện võ công như thể không muốn sống nữa. Cứ coi như là vì tranh thủ công danh trên chiến trường, y như vậy cũng quá liều mạng rồi."
"Y khổ cực như vậy?" Thanh âm Nhiễm Trần đột ngột cao lên, "Các ngươi muốn đi đánh Đại Tiếp? Đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"

"Chẳng lẽ Bệ hạ lại muốn ngươi tới làm Giám quân?" Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn hắn một cái, "Ngươi đây là đang lo lắng cái gì? Huống chi, hiện tại vẫn chưa thể tiến đánh được. Ngọc Dao bên kia vừa mới bình định, Lang Nghiệp ta còn cần tu sinh dưỡng tức một thời gian nữa. Bệ hạ mặc dù muốn thành tựu bá nghiệp, nhưng ta căn bản thấy mục đích của hắn không ở chỗ này. Hắn không muốn làm hùng chủ..."

"...Chỉ muốn trường sinh."

Nhiễm Trần thay Kỷ Ninh nói nốt câu tiếp theo. Hai người đối mặt, ánh mắt đều ngưng trọng. Nhiễm Trần nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi tìm kiếm người kia, thế nào rồi?"

"Vẫn không có tin tức."

Kỷ Ninh nói đến đây, thần sắc sầu lo hẳn lên.
"Vốn dĩ ta cho rằng y đang ở Vương đô, bây giờ hạ thiên la địa võng điều tra, y nhất định sẽ không có cách nào ẩn núp lâu dài. Thế nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm, vẫn hoàn toàn không có tin tức."

Nói đến đây, Kỷ Ninh thở dài:

"Ta đoán, y nhất định là cố ý tránh ta."

"Nhưng coi như tránh ngươi, cũng cần có nơi che giấu được... Ngươi nói, y sẽ ở nơi nào?"

Chapter
1 Chương 1: Đời Này, Ta Đều Không Muốn Gặp Lại Kỷ Ninh.
2 Chương 2: Kỷ Tướng Quân Tiêu Diệt Ngọc Dao, Là Đại Anh Hùng Ta Sùng Bái Nhất!
3 Chương 3: Nàng Bỏ Trốn Đi, Ta Thay Nàng Ứng Phó...
4 Chương 4: Sau Khi Ly Hôn Đơn Phương Bỏ Trốn,...
5 Chương 5: Thật Sự Là Ngươi Sao?...
6 Chương 6: Bạch Thanh Nhan Chậm Rãi Đâm Chủy Thủ Vào Cơ Thể Kỷ Ninh.
7 Chương 7: Đây Không Phải Là Phạm Nhân, Mà Là Cố Nhân Của Phó Diễm Ta.
8 Chương 8: Ngươi Thay Ta Tới Tìm Bọn Họ, Ta Thay Ngươi Gϊếŧ Kỷ Ninh.
9 Chương 9: Nếu Kỷ Tướng Quân Trắng Trợn Cướp Người,...
10 Chương 10: Chỉ Sợ Ngươi Đến Cùng Vẫn Lựa Chọn Kỷ Ninh,...
11 Chương 11: Bạch Vong? Nếu Ngươi Thật Sự...
12 Chương 12: Hỷ Phòng Của Tướng Quân, Lại Có Một Nam Nhân?!
13 Chương 13: Bạch Thanh Nhan, Đừng Đi!
14 Chương 14: Hắn Yêu Bạch Thanh Nhan Nhiều Năm Như Vậy,...
15 Chương 15: Ngươi Cho Kỷ Ninh Uống Dược,...
16 Chương 16: Sau Khi Kỷ Ninh Chết, Ngươi Có Thể Ở Lại Bên Cạnh Ta Không?
17 Chương 17: Phủ Tướng Quân Đã Bày Linh Đường, Kỷ Tướng Quân Hẳn Là Đã Bỏ Mình!
18 Chương 18: Một Số Người Một Khi Đã Bỏ Lỡ, Có Lẽ Chính Là Cả Đời.
19 Chương 19: Ta Vì Y Làm Một Hỷ Sự, Một Đám Tang,...
20 Chương 20: Ngươi Tự Tay Đem Tình Yêu Giữa Hai Chúng Ta...
21 Chương 21: Nhiễm Quận Vương Mất Tích!
22 Chương 22: Huynh Có Thể Hận Hắn, Vậy Đến Khi Nào...
23 Chương 23: Bạch Thanh Nhan, Ở Lại Lang Nghiệp...
24 Chương 24: Xích Chân Thô Ráp, Ủy Khuất Ngươi Rồi.
25 Chương 25: Đem Trò Chơi Tù Nô, Đặt Tên là "Tình Ái" Sao?
26 Chương 26: Ta Sẽ Trói Ngươi Lại, Cho Đến Ngày Ngươi Không...
27 Chương 27: Ta Điên Sao? Nếu Để Cho Ngươi Đi,...
28 Chương 28: Y Sẽ Không Dùng Mệnh Của Ta Đổi Lấy Tự Do,...
29 Chương 29: Lần Đầu Tiên Vào Phủ Tướng Quân.
30 Chương 30: Sự Nghi Kỵ Của Hoàng Đế Là Chiếc Thòng Lọng Treo Trên Cổ Kỷ Ninh.
31 Chương 31: Ta Rốt Cuộc Vẫn Không Nên Ở Lại Phủ Tướng Quân Của Ngươi.
32 Chương 32: Ngươi Đã Đáp Ứng Ta Mà, Ngươi Nói Ngươi Sẽ Không Rời Đi...
33 Chương 33: Huynh Có Thể Buông Tay Hắn Hay Không?
34 Chương 34: Bạch Thanh Nhan, Tâm Trí Huynh Quá Hỗn Loạn.
35 Chương 35: Có Kẻ Muốn Phá Phủ Tướng Quân.
36 Chương 36: Phía Sau Đám Người Vây Khốn Phủ Có Kẻ Mưu Hại.
37 Chương 37: Trên Đời Này Có Lẽ Có Một Người Ta Không Hạ Thủ Được,...
38 Chương 38: Để Ngươi Cùng Nhiễm Trần Tự Ôn Chuyện.
39 Chương 39: Nhiễm Trần Mặc Dù Còn Sống Nhưng Cũng Chẳng Khác Nào Người Đã Chết.
40 Chương 40: Nếu Còn Tiếp Tục Như Vậy, Đôi Chân Đã Gãy Của Nhiễm Trần...
41 Chương 41: Vì Sao Trẫm Lại Đối Xử Với Phế Vật Này Như Vậy?...
42 Chương 42: Tống Giam Kỷ Ninh Vào Đại Lao!
43 Chương 43: Kỷ Tướng Quân Nói Ngài Đã Sớm Có Thê Tử Kết Tóc.
44 Chương 44: Bạch Công Tử Ở Đây, Tướng Quân Của Ta Thật Ra Vô Cùng Vui Vẻ.
45 Chương 45: Đoàn Sứ Giả Mang Đến Cho Kỷ Ninh Một Tin Tức.
46 Chương 46: Kỷ Ninh Không Nghĩ Tới, Chuyện Cho Tới Bây Giờ,...
47 Chương 47: Vậy Trước Tiên Để Kỷ Ninh Ra Khỏi Thiên Lao Mấy Ngày.
48 Chương 48: Kỷ Tướng Quân, Trẫm Cho Phép Ngươi Hồi Phủ.
49 Chương 49: Trong Vòng Mười Ngày, Ta Muốn Nhìn Thấy Thái Tử Ngọc Dao...
50 Chương 50: Đổi Màu Mắt Cũng Chỉ Là Đề Phòng Vạn Nhất.
51 Chương 51: Thanh Nhan, Ngươi Đừng Đi... Có Được Không?
52 Chương 52: Không Có Ngươi, Bạch Thanh Nhan, Ta Sống Hay Chết...?
53 Chương 53: Khuyên Hắn Nên Nhìn Cho Rõ Ràng Thân Phận Của Mình,...
54 Chương 54: Hoàng Đế Đại Tiếp Thế Mà Lại Lẻn Vào Vương Đô Lang Nghiệp?
55 Chương 55: Kỷ Tướng Quân, Ngươi Có Biết Công Lực...?
56 Chương 56: Có Những Thứ Chưa Từng Thay Đổi, Vẫn Luôn Ở Nơi Đó...
57 Chương 57: Ta Vẫn Không Thể Tha Thứ Cho Ngươi....
58 Chương 58: Có Lẽ Tương Lai Của Bọn Họ, Vẫn Còn Một Tia Hy Vọng.
59 Chương 59: Kỷ Ninh, Mười Năm Trước Đã Xảy Ra Chuyện Gì,...?
60 Chương 60: Lần Cuối Cùng Trong Hồi Ức...
61 Chương 61: Đêm Hôm Đó.
62 Chương 62: Công Lực Của Hắn Không Còn Nữa. Người Hắn Yêu, Cũng Đi Rồi...
63 Chương 63: Người Kia, Thật Sự Là Phụng Mệnh Ngươi Mà Đến?
64 Chương 64: Đại Lao Ngọc Dao.
65 Chương 65: Nếu Ngươi Cần Dùng Ta Làm Vật Lót Đường, Ta Nguyện Ý...
66 Chương 66: Người Khi Đó Muốn Gϊếŧ Ta... Là Ngươi Sao?
67 Chương 67: Đây Không Phải Mệnh Lệnh Của Ta... Ta Muốn Để Ngươi Sống Sót!
68 Chương 68: Tổn Thương Khó Lành... Đối Với Kỷ Ninh Hay Bạch Thanh Nhan...
69 Chương 69: Nửa Đêm Canh Ba, Người Ở Trong Phòng Lộc Minh Sơn Này Là Ai?
70 Chương 70: Bảo Hắn Cút Ra Ngoài, Đừng Có Lại Đặt Chân Vào Đây Nửa Bước!
71 Chương 71: Nếu Biết Trước Sẽ Đau Đớn Đến Thế Thì Trước Đây Đã Không Làm Như Vậy.
72 Chương 72: Ngọc Dao Mất? Ta Thấy Chưa Hẳn.
73 Chương 73: Huynh Có Muốn Nói Cho Kỷ Ninh, Hắn Không Cần Phải Chết,...
74 Chương 74: Bạch Thanh Nhan, Vì Sao Không Chịu Nói Sự Thật Với Ta?
75 Chương 75: Cái Gọi Là Ngọc Dao Công Pháp, Chẳng Qua Là Tà Thuật Hại Người!
76 Chương 76: Nếu Không Có Thần Y Ngươi Xoa Xoa Giúp Ta,...
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Đời Này, Ta Đều Không Muốn Gặp Lại Kỷ Ninh.
2
Chương 2: Kỷ Tướng Quân Tiêu Diệt Ngọc Dao, Là Đại Anh Hùng Ta Sùng Bái Nhất!
3
Chương 3: Nàng Bỏ Trốn Đi, Ta Thay Nàng Ứng Phó...
4
Chương 4: Sau Khi Ly Hôn Đơn Phương Bỏ Trốn,...
5
Chương 5: Thật Sự Là Ngươi Sao?...
6
Chương 6: Bạch Thanh Nhan Chậm Rãi Đâm Chủy Thủ Vào Cơ Thể Kỷ Ninh.
7
Chương 7: Đây Không Phải Là Phạm Nhân, Mà Là Cố Nhân Của Phó Diễm Ta.
8
Chương 8: Ngươi Thay Ta Tới Tìm Bọn Họ, Ta Thay Ngươi Gϊếŧ Kỷ Ninh.
9
Chương 9: Nếu Kỷ Tướng Quân Trắng Trợn Cướp Người,...
10
Chương 10: Chỉ Sợ Ngươi Đến Cùng Vẫn Lựa Chọn Kỷ Ninh,...
11
Chương 11: Bạch Vong? Nếu Ngươi Thật Sự...
12
Chương 12: Hỷ Phòng Của Tướng Quân, Lại Có Một Nam Nhân?!
13
Chương 13: Bạch Thanh Nhan, Đừng Đi!
14
Chương 14: Hắn Yêu Bạch Thanh Nhan Nhiều Năm Như Vậy,...
15
Chương 15: Ngươi Cho Kỷ Ninh Uống Dược,...
16
Chương 16: Sau Khi Kỷ Ninh Chết, Ngươi Có Thể Ở Lại Bên Cạnh Ta Không?
17
Chương 17: Phủ Tướng Quân Đã Bày Linh Đường, Kỷ Tướng Quân Hẳn Là Đã Bỏ Mình!
18
Chương 18: Một Số Người Một Khi Đã Bỏ Lỡ, Có Lẽ Chính Là Cả Đời.
19
Chương 19: Ta Vì Y Làm Một Hỷ Sự, Một Đám Tang,...
20
Chương 20: Ngươi Tự Tay Đem Tình Yêu Giữa Hai Chúng Ta...
21
Chương 21: Nhiễm Quận Vương Mất Tích!
22
Chương 22: Huynh Có Thể Hận Hắn, Vậy Đến Khi Nào...
23
Chương 23: Bạch Thanh Nhan, Ở Lại Lang Nghiệp...
24
Chương 24: Xích Chân Thô Ráp, Ủy Khuất Ngươi Rồi.
25
Chương 25: Đem Trò Chơi Tù Nô, Đặt Tên là "Tình Ái" Sao?
26
Chương 26: Ta Sẽ Trói Ngươi Lại, Cho Đến Ngày Ngươi Không...
27
Chương 27: Ta Điên Sao? Nếu Để Cho Ngươi Đi,...
28
Chương 28: Y Sẽ Không Dùng Mệnh Của Ta Đổi Lấy Tự Do,...
29
Chương 29: Lần Đầu Tiên Vào Phủ Tướng Quân.
30
Chương 30: Sự Nghi Kỵ Của Hoàng Đế Là Chiếc Thòng Lọng Treo Trên Cổ Kỷ Ninh.
31
Chương 31: Ta Rốt Cuộc Vẫn Không Nên Ở Lại Phủ Tướng Quân Của Ngươi.
32
Chương 32: Ngươi Đã Đáp Ứng Ta Mà, Ngươi Nói Ngươi Sẽ Không Rời Đi...
33
Chương 33: Huynh Có Thể Buông Tay Hắn Hay Không?
34
Chương 34: Bạch Thanh Nhan, Tâm Trí Huynh Quá Hỗn Loạn.
35
Chương 35: Có Kẻ Muốn Phá Phủ Tướng Quân.
36
Chương 36: Phía Sau Đám Người Vây Khốn Phủ Có Kẻ Mưu Hại.
37
Chương 37: Trên Đời Này Có Lẽ Có Một Người Ta Không Hạ Thủ Được,...
38
Chương 38: Để Ngươi Cùng Nhiễm Trần Tự Ôn Chuyện.
39
Chương 39: Nhiễm Trần Mặc Dù Còn Sống Nhưng Cũng Chẳng Khác Nào Người Đã Chết.
40
Chương 40: Nếu Còn Tiếp Tục Như Vậy, Đôi Chân Đã Gãy Của Nhiễm Trần...
41
Chương 41: Vì Sao Trẫm Lại Đối Xử Với Phế Vật Này Như Vậy?...
42
Chương 42: Tống Giam Kỷ Ninh Vào Đại Lao!
43
Chương 43: Kỷ Tướng Quân Nói Ngài Đã Sớm Có Thê Tử Kết Tóc.
44
Chương 44: Bạch Công Tử Ở Đây, Tướng Quân Của Ta Thật Ra Vô Cùng Vui Vẻ.
45
Chương 45: Đoàn Sứ Giả Mang Đến Cho Kỷ Ninh Một Tin Tức.
46
Chương 46: Kỷ Ninh Không Nghĩ Tới, Chuyện Cho Tới Bây Giờ,...
47
Chương 47: Vậy Trước Tiên Để Kỷ Ninh Ra Khỏi Thiên Lao Mấy Ngày.
48
Chương 48: Kỷ Tướng Quân, Trẫm Cho Phép Ngươi Hồi Phủ.
49
Chương 49: Trong Vòng Mười Ngày, Ta Muốn Nhìn Thấy Thái Tử Ngọc Dao...
50
Chương 50: Đổi Màu Mắt Cũng Chỉ Là Đề Phòng Vạn Nhất.
51
Chương 51: Thanh Nhan, Ngươi Đừng Đi... Có Được Không?
52
Chương 52: Không Có Ngươi, Bạch Thanh Nhan, Ta Sống Hay Chết...?
53
Chương 53: Khuyên Hắn Nên Nhìn Cho Rõ Ràng Thân Phận Của Mình,...
54
Chương 54: Hoàng Đế Đại Tiếp Thế Mà Lại Lẻn Vào Vương Đô Lang Nghiệp?
55
Chương 55: Kỷ Tướng Quân, Ngươi Có Biết Công Lực...?
56
Chương 56: Có Những Thứ Chưa Từng Thay Đổi, Vẫn Luôn Ở Nơi Đó...
57
Chương 57: Ta Vẫn Không Thể Tha Thứ Cho Ngươi....
58
Chương 58: Có Lẽ Tương Lai Của Bọn Họ, Vẫn Còn Một Tia Hy Vọng.
59
Chương 59: Kỷ Ninh, Mười Năm Trước Đã Xảy Ra Chuyện Gì,...?
60
Chương 60: Lần Cuối Cùng Trong Hồi Ức...
61
Chương 61: Đêm Hôm Đó.
62
Chương 62: Công Lực Của Hắn Không Còn Nữa. Người Hắn Yêu, Cũng Đi Rồi...
63
Chương 63: Người Kia, Thật Sự Là Phụng Mệnh Ngươi Mà Đến?
64
Chương 64: Đại Lao Ngọc Dao.
65
Chương 65: Nếu Ngươi Cần Dùng Ta Làm Vật Lót Đường, Ta Nguyện Ý...
66
Chương 66: Người Khi Đó Muốn Gϊếŧ Ta... Là Ngươi Sao?
67
Chương 67: Đây Không Phải Mệnh Lệnh Của Ta... Ta Muốn Để Ngươi Sống Sót!
68
Chương 68: Tổn Thương Khó Lành... Đối Với Kỷ Ninh Hay Bạch Thanh Nhan...
69
Chương 69: Nửa Đêm Canh Ba, Người Ở Trong Phòng Lộc Minh Sơn Này Là Ai?
70
Chương 70: Bảo Hắn Cút Ra Ngoài, Đừng Có Lại Đặt Chân Vào Đây Nửa Bước!
71
Chương 71: Nếu Biết Trước Sẽ Đau Đớn Đến Thế Thì Trước Đây Đã Không Làm Như Vậy.
72
Chương 72: Ngọc Dao Mất? Ta Thấy Chưa Hẳn.
73
Chương 73: Huynh Có Muốn Nói Cho Kỷ Ninh, Hắn Không Cần Phải Chết,...
74
Chương 74: Bạch Thanh Nhan, Vì Sao Không Chịu Nói Sự Thật Với Ta?
75
Chương 75: Cái Gọi Là Ngọc Dao Công Pháp, Chẳng Qua Là Tà Thuật Hại Người!
76
Chương 76: Nếu Không Có Thần Y Ngươi Xoa Xoa Giúp Ta,...