Chương 6: 6: Câu Chuyện Tình Yêu Triền Miên Lâm Li

Phong Tư Lạc nghiêm trọng hoài nghi, hồng y nam tử coi nàng là tiểu hài tử.
Vừa rồi nàng mới chỉ liếc mắt nhìn mấy thứ đồ chơi của tiểu hài tử ở một quán bán hàng rong nhỏ ven đường, hồng y nam tử liền đem tất cả những loại đồ chơi ở trong cái quán nhỏ đó đều mua hết, toàn bộ nhét vào trong tay nàng để nàng chơi.
Thân thể này của nàng là mười bốn tuổi, không phải ba bốn tuổi mà!
Không phải là do gia hỏa này lúc trước có một nữ nhi, sau đó nữ nhi lại xảy ra ngoài ý muốn, bởi vậy hắn bị kích thích, khắp nơi tìm người làm nữ nhi của hắn đi?
Phong Tư Lạc một bên tức giận phỏng đoán, bất bình suy đoán ác ý, một bên chơi chuồn chuồn tre trong tay nàng, mấy thứ này đó tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng được làm rất tinh xảo, đáng yêu hơn nhiều so với chuồn chuồn thật.
"Đường hồ lô đây, hồ lô đường lại thơm lại ngọt đây." Một người bán rong vừa đi vừa rao hàng, mùi hương ngọt ngào thuộc về hồ lô đường liền bay qua.
Khi còn nhỏ Phong Tư Lạc rất thích ăn loại đồ ăn chua chua ngọt ngọt này, sau khi xuyên thư chưa từng ăn lại, thật ra thì hiện giờ cũng có chút hoài niệm.
Tầm mắt của hồng y nam tử dừng lại ở trên mặt Phong Tư Lạc, gương mặt này hiện giờ không còn lớp hóa trang ban nãy, sạch sẽ trắng nõn tinh tế, trên mặt còn có chút phì của trẻ con, ngũ quan cùng thân thể đã chết kia có vài phần tương tự, chỉ là bởi vì tuổi còn nhỏ, gương mặt này còn chưa nẩy nở, còn chưa có khuôn mặt mỹ diễm tuyệt luân của thân thể lúc trước.
Nhưng ngọn lửa giống nốt ruồi son ở mi tâm kia, lại làm gương mặt này của nàng nhiều hai phân mị hoặc, người đi ngang qua tuy rằng bị dọa bởi uy áp của hắn nên không dám trắng trợn táo bạo nhìn nàng, lại đều trộm ngắm nàng.
Hắn ngầm thở dài, dựa theo tình huống bình thường, nàng hẳn là đầu thai thành trẻ con, mất đi hết thảy ký ức, bắt đầu lại một lần nữa.

Lại không nghĩ rằng nàng ra trước một trăm năm, biến cố còn lớn như vậy, thế nhưng nàng lại đầu thai vào người một thiếu nữ, tính cách cùng thân thể trước rất giống, chỉ là không biết phương diện ký ức có tình huống như thế nào.
Vốn dĩ hắn chỉ bởi vì không yên tâm, cho nên muốn lại đây xem một cái cho mình an tâm, lại không nghĩ rằng, càng thêm không yên tâm.

Chỉ gương mặt này của nàng và cái tính tình này của nàng, phải giúp nàng tìm một chỗ dựa đáng tin cậy mới được.
Thấy nàng nhìn chằm chằm hồ lô đường kia, hắn lên tiếng nói: "Đồ ăn phàm trần ăn nhiều đối tu luyện không tốt."
Phong Tư Lạc có chút tức giận, chẳng lẽ nàng nhìn như là một người ham ăn sao?
Thấy cả người nàng tản ra hơi thở không cao hứng, hắn thở dài, tiến lên mua một chuỗi hồ lô đường rồi đưa cho nàng, ôn thanh nói: "Ăn đi."
Phong Tư Lạc: "......"
Nàng thật sự không có ý muốn ăn!
Hắn đem hồ lô đường nhét vào trong tay nàng: "Chỉ ăn một chuỗi thì không sao."
"......"
Cho nên vẫn cảm thấy miệng nàng thèm đúng không?
Phong Tư Lạc một ngụm lại một ngụm cắn hồ lô đường, đem hồ lô đường tưởng tượng thành đầu hồng y nam tử, rắc răng rắc cắn.
Thấy chỉ trong chốc lát nàng đã đem hồ lô đường ăn xong rồi, ăn đến nỗi hai má đều phồng lên, hắn nghĩ thầm, quả nhiên là nàng thèm.
Không biết vì sao, hắn lại có hai phần sung sướng.
——

Phong Tư Lạc một hơi đem hồ lô đường ăn xong, thấy hồng y nam tử đang nhìn nàng và lộ ra một nụ cười quỷ dị, nàng dừng một chút: "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiền bối?"
Người này dung mạo không tầm thường, tu vi sâu không lường được, tổng hợp lại tố chất cao như vậy thì ở trong sách hẳn không phải là người qua đường, nhưng trong sách lại không có người thích mặc hồng y, nhân vật quan trọng trong sách đều không khớp với hắn, điều này làm nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
Hồng y nam tử quay đầu lại, ho khan một tiếng che giấu ý cười:: "Tên ta là Lục Nhân Gia."
Phong Tư Lạc sửng sốt: "Lục Nhân Gia? Lục trong địa lục, Nhân trong nhân nghĩa, Gia trong ngợi khen?"
"Ân." Hắn gật đầu, biểu tình nghiêm trang phảng phất như hắn đang nói thật.
Phong Tư Lạc tin hắn mới có quỷ, lần trước lúc nàng xuyên qua liền thường xuyên dùng cái tên Lục Nhân Gia này đi gạt người, hiện tại cư nhiên có người lừa lên trên đầu nàng.
Nàng cũng không thể túng, nàng làm bộ rất kinh hỉ: "Thật trùng hợp, ta gọi Lục Nhân Y, Lục trong lục địa, Nhân trong nhân nghĩa, Y trong xiêm y."
Đôi mắt Lục Nhân Gia rũ xuống che giấu ý cười chợt lóe lên trong mắt, lúc trước nàng đã từng dùng cái tên Lục Nhân Gia này để lừa gạt hắn, vừa rồi linh quang chợt lóe nên hắn mới cố ý dùng tên này, không nghĩ tới trong nháy mắt nàng đã bịa ra một cái tên khác.
"Tiền bối, tên chúng ta tương tự như vậy, ngươi lại đối ta tốt như vậy, chúng ta có phải là thân thích hay không a? Ngươi có nữ nhi hay muội muội thất lạc linh tinh không?" Phong Tư Lạc mang vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi.
"......!Không." Khuôn mặt hắn có chút hồng, hắn là một lão xử nam hơn một ngàn tuổi, làm sao có một muội muội hay nữ nhi mười mấy tuổi được.
"Nếu tiền bối với ta không thân không thích, vì sao phải đi theo ta?" Phong Tư Lạc dừng lại, nghiêm túc nhìn Lục Nhân Gia.

Nàng có thể cảm giác được hắn không có ác ý đối với nàng, nhưng hắn khăng khăng muốn đi theo nàng, điều này lại làm nàng thực bối rối, trên đời này từ trước nay sẽ không có bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên ý đồ của đối phương nàng phải hỏi rõ ràng, làm an bài sớm.

Nếu phải cưỡng chế nàng làm chuyện gì đó nàng không muốn thì nàng không ngại khởi động ma đao một lần nữa.
Cảm nhận được tâm ý của nàng, ma đao ở linh phủ nàng run rẩy lên, một tư thế nóng lòng muốn thử.
Ngọn lửa giống nốt ruồi son giữa mày nàng càng đỏ tươi, phảng phất tùy thời có thể hóa thành ngọn lửa chân chính, đem hồng y nam tử đối diện cắn nuốt.
Lục Nhân Gia nhịn không được vươn tay chạm chạm vào nốt ruồi son giữa mày nàng, cảm xúc mát lạnh làm Phong Tư Lạc lui về phía sau một bước, cảm xúc tinh tế dưới tay không còn làm Lục Nhân Gia có chút hơi mất mát, nhưng sự đề phòng trong mắt nàng lại làm hắn rất vui mừng.
Hắn không giỏi nói dối, cũng không muốn nói dối: "Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi, ta nguyện ý dùng tâm ma thề, sau khi đưa ngươi đến nơi an toàn ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không dừng lại, cũng tuyệt không sẽ làm ra bất luận chuyện gì nguy hại cho ngươi."
Phong Tư Lạc ngơ ngác nhìn hắn, thế nhưng lấy tâm ma ra thề? Dùng tâm ma thề nếu mà vi phạm thì tất nhiên sẽ sinh ra tâm ma, người tu tiên nếu sinh ra tâm ma, nhẹ thì tu vi khó có thể tăng tiến, nặng thì bị tâm ma tra tấn điên cuồng đến chết, không có người nào sẽ dễ dàng lấy tâm ma ra thề, mà người lại thề một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Chỉ vì bảo hộ nàng? Vì cái gì?
"Chúng ta, có phải có quen biết hay không?" Gương mặt này nàng xác định chưa thấy qua, nhưng thủ đoạn của người tu tiên rất nhiều, tùy tiện tạo ra một khuôn mặt thì bây giờ nàng cũng không nhìn ra được.
Nhìn mặt nàng ngốc lăng, trong lòng hắn có điểm lên men, lúc trước hắn từng đuổi giết nàng, lời nói tức giận khi đó của nàng bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng: "Nếu không phải ta không có lựa chọn, nếu không phải ta bị buộc đi trên đường chết, ngươi cho rằng ta nguyện ý tu luyện ma đao sao? Ngươi là người từ lúc sinh ra đã cao cao tại thượng làm sao hiểu được pháo hôi chúng ta giãy giụa cầu sinh gian nan như thế nào? Pháo hôi chúng ta có bao nhiêu thảm, vai chính các ngươi căn bản không hiểu!"
Pháo hôi cùng vai chính là cái gì đến nay hắn vẫn chưa suy nghĩ ra, nhưng mà sự tuyệt vọng lúc ấy của nàng lại lưu lại ấn tượng sâu đậm với hắn, mỗi khi nhớ tới liền cảm thấy trong lòng khó an.
Cho nên hắn phải cho nàng một đời bình an trôi chảy, không cần giãy giụa cầu sinh, không cần ở trong tuyệt cảnh gian nan lựa chọn.

Có lẽ như vậy, trong mắt nàng sẽ không xuất hiện loại cảm xúc không cam lòng cùng tự giễu như vậy.
Coi như là bồi thường lúc trước hắn đuổi giết nàng.
————

Lời thề tâm ma không có khả năng làm bộ, hắn đã lấy tâm ma thề sẽ không thương tổn nàng, Phong Tư Lạc liền tin tưởng hắn, vừa lúc phía trước có một trà lâu, nàng liền đi vào trong đó.
Trong trà lâu cơ hồ đã ngồi đầy, mọi người đều đang nhón chân với bộ dạng mong chờ, còn có người ném tiền lên trên đài.
"Tiểu nhị, đây là đang làm gì?" Phong Tư Lạc hỏi.
Tiểu nhị ân cần châm trà: "Bọn họ đang thúc giục tiên sinh kể chuyện."
"Tiên sinh kể chuyện của các người nhân khí cao như vậy sao?"
"Người cửa hàng chúng ta mời chính là tiên sinh kể chuyện tốt nhất toàn Triều Thành, kể chuyện xưa rất hồi hộp, lôi cuốn người nghe vào trong truyện một cách ngoạn mục, tiên tử nghe xong khẳng định cũng sẽ thích." Tiểu nhị trong điếm tự hào nói.
"Nga, kể chuyện xưa gì?" Cư nhiên là hiện trường truy văn bản cổ đại.
"Là câu chuyện tình yêu lâm li triền miên giữa Tư Hằng tôn giả cùng chủ nhân ma đao Tư Lạc, nhị vị vừa vặn, hôm nay phần kể vừa lúc là đại kết cục."
Phong Tư Lạc:???
Trò gì đây?
Tay Lục Nhân Gia ngồi bên cạnh run lên, chén trà cũng quăng ngã.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Tư Lạc: Câu chuyện tình yêu triền miên lâm li? Làm một đương sự, vì sao ta không biết có chuyện này?
Lục Nhân Gia: Ta......!Cũng không biết.

Chapter
1 Chương 1: 1: Tư Hằng Ta Đau Quá
2 Chương 2: 2: Lại Xuyên Qua
3 Chương 3: 3: Thoát Khỏi Phong Gia
4 Chương 4: 4: Hình Như Kịch Bản Này Không Thích Hợp
5 Chương 5: 5: Hồng Y Nam Tử
6 Chương 6: 6: Câu Chuyện Tình Yêu Triền Miên Lâm Li
7 Chương 7: 7: Cảm Giác Sẽ Phải Sinh Ra Tâm Ma
8 Chương 8: 8: Côn Luân Còn Có Thể
9 Chương 9: 9: Tìm Cho Nàng Một Sư Phụ Tốt
10 Chương 10: 10: Tóm Lại Nàng Trốn Không Thoát
11 Chương 11: 11: Cái Ngọc Giản Này Có Chút Hung
12 Chương 12: 12: Tôn Giả Ngài Đây Là Đang Chơi Cái Gì A
13 Chương 13: 13: Tôn Giả Ngài Lại Chơi Gì Đó
14 Chương 14: 14: Đồ Đệ Là Của Ta Ai Cũng Quải Không Được
15 Chương 15: 15: Sư Phụ Vì Sao Ngài Có Thể Nói Dối Lưu Loát Như Vậy
16 Chương 16: 16: Vị Chủ Nhân Thứ Hai Của Tư Khuê Phong
17 Chương 17: 17: Âm Tuyết Ảo Cảnh
18 Chương 18: 18: Má Ơi! Âm Tuyết!
19 Chương 19: 19: Đồ Đệ Luôn Có Phương Pháp Tu Luyện Không Tầm Thường
20 Chương 20: 20: Sư Phụ Có Người Khi Dễ Ta
21 Chương 21: 21: Nước Đường Đỏ Nguyệt Bố
22 Chương 22: 22: Kết Làm Tần Tấn Chi Hảo
23 Chương 23: 23: Ánh Mắt Sư Phụ Nhìn Ta Càng Ngày Càng Đáng Sợ
24 Chương 24: 24: Sau Nguyên Anh Rồi Nhắc Lại
25 Chương 25: 25: Nhớ Kỹ Bảo Vệ Nàng Thật Tốt
26 Chương 26: 26: Hắn Mở Tay Ra
27 Chương 27: 27: Mèo Nhỏ Không Đáng Yêu Sao 。:゚;∩;"゚。
28 Chương 28: 28: Hắn Nghĩ Nhiều Rồi
29 Chương 29: 29: Là Cảm Giác Thân Mình Bị Đào Rỗng
30 Chương 30: 30: Tư Hằng Một Con Rồng Tri Kỷ Phục Vụ Trúc Cơ Kết Đan
31 Chương 31: 31: Song Bào Thai Kim Đan Ta Xứng Đáng Có Được
32 Chương 32: 32: Đã Thiếu Nhiều Như Vậy Thiếu Thêm Chút Cũng Không Sao
33 Chương 33: 33: Đồ Đệ Ngu Như Vậy Hắn Làm Sao Có Thể Yên Tâm Được
34 Chương 34: 34: Tư Hằng - Lão Gia Gia
35 Chương 35: 35: Vì Sao Lại Đuổi Theo Ta
36 Chương 36: 36: Tuyệt Đối Không Thể Để Tư Hằng Nghe Loại Lời Này
37 Chương 37: 37: Hai Cái Kim Đan Đặt Vào Hai Lựa Chọn
38 Chương 38: 38: Các Ngươi Không Cần Mắt Đi Mày Lại
39 Chương 39: 39: Tiểu Sư Nương Tương Lai
40 Chương 40: 40: Tư Hằng Đột Nhiên Có Chút Hãi Hùng Khiếp Vía
41 Chương 41: 41: Đô Đệ Tức Giận Phải Hống Thế Nào Online Chờ Gấp!!!
42 Chương 42: 42: Ta Sẽ Phụ Trách 3918
Chapter

Updated 42 Episodes

1
Chương 1: 1: Tư Hằng Ta Đau Quá
2
Chương 2: 2: Lại Xuyên Qua
3
Chương 3: 3: Thoát Khỏi Phong Gia
4
Chương 4: 4: Hình Như Kịch Bản Này Không Thích Hợp
5
Chương 5: 5: Hồng Y Nam Tử
6
Chương 6: 6: Câu Chuyện Tình Yêu Triền Miên Lâm Li
7
Chương 7: 7: Cảm Giác Sẽ Phải Sinh Ra Tâm Ma
8
Chương 8: 8: Côn Luân Còn Có Thể
9
Chương 9: 9: Tìm Cho Nàng Một Sư Phụ Tốt
10
Chương 10: 10: Tóm Lại Nàng Trốn Không Thoát
11
Chương 11: 11: Cái Ngọc Giản Này Có Chút Hung
12
Chương 12: 12: Tôn Giả Ngài Đây Là Đang Chơi Cái Gì A
13
Chương 13: 13: Tôn Giả Ngài Lại Chơi Gì Đó
14
Chương 14: 14: Đồ Đệ Là Của Ta Ai Cũng Quải Không Được
15
Chương 15: 15: Sư Phụ Vì Sao Ngài Có Thể Nói Dối Lưu Loát Như Vậy
16
Chương 16: 16: Vị Chủ Nhân Thứ Hai Của Tư Khuê Phong
17
Chương 17: 17: Âm Tuyết Ảo Cảnh
18
Chương 18: 18: Má Ơi! Âm Tuyết!
19
Chương 19: 19: Đồ Đệ Luôn Có Phương Pháp Tu Luyện Không Tầm Thường
20
Chương 20: 20: Sư Phụ Có Người Khi Dễ Ta
21
Chương 21: 21: Nước Đường Đỏ Nguyệt Bố
22
Chương 22: 22: Kết Làm Tần Tấn Chi Hảo
23
Chương 23: 23: Ánh Mắt Sư Phụ Nhìn Ta Càng Ngày Càng Đáng Sợ
24
Chương 24: 24: Sau Nguyên Anh Rồi Nhắc Lại
25
Chương 25: 25: Nhớ Kỹ Bảo Vệ Nàng Thật Tốt
26
Chương 26: 26: Hắn Mở Tay Ra
27
Chương 27: 27: Mèo Nhỏ Không Đáng Yêu Sao 。:゚;∩;"゚。
28
Chương 28: 28: Hắn Nghĩ Nhiều Rồi
29
Chương 29: 29: Là Cảm Giác Thân Mình Bị Đào Rỗng
30
Chương 30: 30: Tư Hằng Một Con Rồng Tri Kỷ Phục Vụ Trúc Cơ Kết Đan
31
Chương 31: 31: Song Bào Thai Kim Đan Ta Xứng Đáng Có Được
32
Chương 32: 32: Đã Thiếu Nhiều Như Vậy Thiếu Thêm Chút Cũng Không Sao
33
Chương 33: 33: Đồ Đệ Ngu Như Vậy Hắn Làm Sao Có Thể Yên Tâm Được
34
Chương 34: 34: Tư Hằng - Lão Gia Gia
35
Chương 35: 35: Vì Sao Lại Đuổi Theo Ta
36
Chương 36: 36: Tuyệt Đối Không Thể Để Tư Hằng Nghe Loại Lời Này
37
Chương 37: 37: Hai Cái Kim Đan Đặt Vào Hai Lựa Chọn
38
Chương 38: 38: Các Ngươi Không Cần Mắt Đi Mày Lại
39
Chương 39: 39: Tiểu Sư Nương Tương Lai
40
Chương 40: 40: Tư Hằng Đột Nhiên Có Chút Hãi Hùng Khiếp Vía
41
Chương 41: 41: Đô Đệ Tức Giận Phải Hống Thế Nào Online Chờ Gấp!!!
42
Chương 42: 42: Ta Sẽ Phụ Trách 3918