Chương 50: 50: Không Cần Giúp Đỡ

Đại Tư Mệnh tiếp tục dẫn mọi người đến tấm bia đá Mệnh Lý của Nguyệt Liên Nhi.

Mọi người không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn sang nhau.

Sở Huyền Dịch dứt khoát bố trí một kết giới cách âm quy mô lớn, bao quanh hai mươi người bọn họ, ngăn cách với người của Hoa Cái Tiên trang.

Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta đã bố trí kết giới cách âm, tu vi lão giả kia chỉ mới Kim Đan, không phá được.

Chư vị có thể nói ra suy nghĩ của mình.”
Hoa Linh Cơ lập tức giơ tay: “Ta cảm thấy quá kỳ lạ! Đại Tư Mệnh nói ngày xưa đã từng tha cho kẻ ác, kết quả là gây ra đại họa.

Nhưng trên tấm bia đá Mệnh Lý của kẻ ác chắc chắn không thể chỉ viết hai câu “Khóc mười hai tiếng, theo mệnh, chết” được đúng không? Nếu không thì sao biết được kẻ ác kia là người đại gian đại ác? Giống như bây giờ thì vô cùng mâu thuẫn!”
Các đồng môn gật đầu.

Nhưng Vân Lam lại nói: “Chư vị, ngoại trừ cảm thán sợ hãi mấy câu ra thì chúng ta bàn luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

Bởi vì dù người ở đây hành xử thế nào cũng đâu liên quan gì đến chúng ta! Lẽ nào các ngươi cho rằng có thể thay đổi quyết định của Đại Tư Mệnh sao? Không thể nào! Đó chính là khiêu khích trật tự và an bình của toàn bộ Hoa Cái Tiên trang, chắc chắn Đại Tư Mệnh sẽ không đồng ý!”
"Ta có cùng quan điểm với Vân quân.

Chúng ta mới đến, ngay cả điều bí ẩn trong tấm bia đá Mệnh Lý này chúng ta cũng chưa tìm ra, tuyệt đối không thể can thiệp thay đổi quyết định nội bộ của Tiên trang.

Thậm chí dù chúng ta muốn rời khỏi đây thì e cũng phải cầu cạnh Đại Tư Mệnh, cho nên không thể xảy ra xung đột với Hoa Cái Tiên trang.” Dịch Việt Thăng và Vân Lam cùng suy nghĩ.

Vân Lam liên tục gật đầu.

Hai người nói cũng có lý, khiến mấy người Trình Tiên môn càng thêm cau mày.

Y Duyệt sư tỷ quay đầu lại nhìn người bảo vệ đã nhận được lệnh xuống núi: “Chẳng lẽ cứ để một đứa trẻ mới sinh ra chết như thế sao? Từ xưa đến nay Trình Tiên môn ta luôn nghe theo lương tâm, không muốn làm việc trái với lương tâm mình.”
Đột nhiên Sở Huyền Dịch lạnh lùng nói: "Chư vị đều là người nghịch thiên tu hành, các ngươi cho rằng số phận đã được định trước, hay là vẫn có thể thay đổi?"
Mọi người im lặng một hồi rồi lần lượt bày tỏ quan điểm của mình.

Có người cho rằng vận mệnh do chính mình quyết định, có người cho rằng mệnh do trời định, mà vận do bản thân mình nắm giữ, cũng có người nghĩ số phận đã được trời cao an bài sẵn.

Ý kiến ​​của Hoa Linh Cơ chính là ý kiến ​​cuối cùng.

Nàng cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng đã được trời cao an bài.

“Có lẽ, tấm bia đá mới sinh đúng lúc bị chúng ta nhìn thấy chính là một gợi ý Thiên Đạo nơi đây dành cho chúng ta.

Chúng ta có thể mượn cơ hội này để xem rốt cuộc số phận là cái gì.”
Dứt lời, Sở Huyền Dịch giải trừ kết giới cách âm, gọi Đại Tư Mệnh lại.

Tính theo các bên thế lực thì ý kiến hiện tại đang là hai chọi một, nhưng từ số người cụ thể mà nói, lại là năm chọi mười lăm, tự nhiên Sở Huyền Dịch lại trở thành người dẫn đầu, cho nên tuy Vân Lam và Dịch Việt Thăng không đồng tình nhưng cũng không phản đối nữa.

“Đại Tư Mệnh, chúng ta muốn cầu tình vì bé trai kia, muốn xin ngài tha cho hắn một mạng.”
Đại Tư Mệnh dừng lại, sắc mặt không chừng: “Chư vị khách nhân, chuyện này không liên quan đến các ngươi.”
“Cũng không hẳn.

Ngài biết trong chúng ta có người phá mệnh, lại tình cờ gặp phải bé trai này được sinh ra, cho nên nói không chừng… bé trai này là cơ hội để người phá mệnh phá bỏ mệnh lý huyền diệu.”
Nghe vậy, Đại Tư Mệnh suy nghĩ một lúc, vẻ mặt không chắc chắn: “Cũng có thể.

Vậy đi, tạm thời ta không hạ lệnh giết bé trai kia, chờ chư vị nhìn qua, rồi để tất cả thiện dân trong Tiên trang quyết định."
"Vậy...!được."
Sở Huyền Dịch và các tu sĩ nhìn nhau, mọi người đều gật đầu, biểu thị tạm thời thế này là tốt nhất, cũng không khiến Đại Tư Mệnh có ấn tượng xấu.

Sau khi Đại Tư Mệnh ra lệnh cho tu sĩ xuống núi giết người quay trở lại, cuối cùng họ cũng đến được tấm bia đá Mệnh Lý của Nguyệt Liên Nhi.

Trên đó ghi chép chi tiết cuộc đời của Nguyệt Liên Nhi ở Hoa Cái Tiên trang, năm nàng ấy hai mươi ba tuổi thì rời khỏi Hoa Cái Tiên trang, sau đó không còn ghi chép gì nữa.

Tấm bia đá Mệnh Lý phần lớn thể hiện chủ tấm bia làm gì, rất ít khi hiển lộ tâm tư của chủ tấm bia.

Cho nên mọi người đều rất tò mò tại sao Nguyệt Liên Nhi lại rời khỏi Hoa Cái Tiên trang.

Đại Tư Mệnh nhìn về phương xa, nhớ lại: “Nàng luôn nửa tin nửa ngờ với chuyện tấm bia đá biểu hiện nàng sẽ rời khỏi Tiên trang.

Bởi vì nàng không phải người ủng hộ việc từ bỏ số phận, cho nên sao có thể rời đi được? Mãi cho đến một ngày, nàng ý thức được ngày song thân chết bệnh biểu hiện trên tấm bia đá đang gần kề, mới tìm cách thay đổi.

Để cứu tính mạng của song thân, Nguyệt Liên Nhi chọn rời khỏi Hoa Cái Tiên Trang, đến ngoại giới tìm cách.”
Nghe được lý do này, mọi người không khỏi cảm động.

Không phải vì bản thân mà vì song thân, mới rời quê hương, dũng cảm đối mặt với những điều chưa biết.

Là lực lượng của tình cảm.

“Lão phu còn nhớ ba mươi năm trước, Nguyệt Liên Nhi đã trở lại Tiên trang trước khi cha mẹ qua đời.

Nàng không tìm được cách ở ngoại giới, đành trở về đưa tiễn song thân đi nốt đoạn đường cuối cùng.

"Nguyệt Liên Nhi xinh đẹp tuyệt trần, được rất nhiều nam tử ái mộ.

Nhưng không ai có bia Mệnh Lý biểu hiện có thể kết làm đạo lữ với nàng, nên tình ý của những nam tử này chỉ là giả tạo.

Nguyệt Liên Nhi không còn vướng bận ở trong Tiên trang cho nên không lâu sau lại rời đi.

Không ngờ, cuối cùng lại chết ở bên ngoài."
Nói xong, Đại Tư Mệnh lau khóe mắt, cảm khái về một cuộc đời gian nan uổng phí của một vãn bối.

Hoa Linh Cơ nghe thấy thì giận dữ lẩm bẩm: “Vì số mệnh đã định không ở bên nhau nên thành hư tình giả ý? Đúng là một đám người nhu nhược! Một đám ngụy quân tử! Không trả giá chân tình, cũng không xứng có được chân tình! Đúng không Hành Tham?”
Hành Tham gật đầu: "Đúng vậy!"
Đại Tư Mệnh cau mày, nhưng chỉ lắc đầu nói: “Số mệnh đã định vậy rồi, đương nhiên tránh đi đường vòng là tốt nhất!”
Vân Lam ở bên cạnh đang đào mộ cho Nguyệt Liên Nhi, gương mặt giật giật, cúi đầu không nói gì.

Trông có vẻ như hắn đang đắm chìm trong cảm xúc, cho nên im lặng bận rộn lo việc an táng Nguyệt Liên Nhi.

Bạch Mộng Lâm cũng đang giúp đỡ.

Cuối cùng, thi thể của Nguyệt Liên Nhi cũng được chôn dưới tấm bia đá Mệnh Lý thuộc về nàng ấy.

Hoa Linh Cơ thương tiếc, trong miệng lẩm bẩm: "Nguyệt cô nương, ừm… mong kiếp sau ngươi có thể hạnh phúc mỹ mãn."
Hà Minh Tước thúc cùi chỏ vào nàng: “Này, nói cẩn thận nhé.”
“...!Thứ nhất, ta không tên này.

Thứ hai, ta cho rằng, chỉ sợ đợi đến lúc ta chết thì miệng quạ đen của ta mới có thể linh nghiệm ở cõi âm được!”
Hà Minh Tước nhún vai: “Cũng có lý.”
Người đã chết còn chịu ảnh hưởng từ của lời người của người sống sao?
An táng tế bái Nguyệt Liên Nhi xong, mọi người lập tức đi theo Đại Tư Mệnh đến nhà Thẩm phu nhân vừa mới thuận lợi sinh con.

Thẩm gia đang chật ních người, nhưng bầu không khí không hề vui vẻ mà lại u ám.

Ai ai cũng xì xào bàn tán, nhưng không ai nói lớn.

Hai người Thẩm tu sĩ và Thẩm phu nhân nhìn hài tử đang ngủ yên, ánh mắt vừa trìu mến vừa đau thương.

Đứa bé vừa sinh ra, người trong nhà đã sớm ngồi xổm ở núi Mệnh Lý canh chừng, chờ tìm tấm bia đá Mệnh Lý của đứa bé mới sinh nhà mình.

Thẩm gia đã biết nội dung trên tấm bia đá của đứa bé này, cũng nghe thấy Đại Tư Mệnh ra lệnh giết chết đứa bé, cũng biết đám người từ ngoài tới kia đã tạm thời ngăn cản mệnh lệnh.

Nhưng...!

Không ai nghĩ đứa bé này sẽ không chết.

“Để khách nhân nhìn đứa bé này xem.”
Thẩm phu nhân đau lòng giao đứa bé cho Y Duyệt, Hoa Linh Cơ lại gần nhìn xem, đứa bé hồng hào, đang ngủ ngon lành.

Mọi người vừa nhìn thì không dám tin.

“Toàn thân đứa bé này dồi dào linh lực, đang vô thức hấp thu linh lực tu luyện, có thể thấy là có thiên phú tu luyện cực kỳ tốt.” Y Duyệt ngẩng đầu nhìn mọi người: “Thiên tài như thế, thực sự muốn…”
Đại Tư Mệnh đứng một bên, giọng điệu nặng nề: “Thiên phú càng cao, khi lạc lối thì càng đáng sợ.”
Mọi người đều im lặng.

Dịch Việt Thăng và Vân Lam không muốn xen vào nên đứng xa xa, nhưng cũng chú ý đến tình hình của bé trai này.

Vân Lam thở dài: "Thật đáng tiếc."
Ánh mắt Dịch Việt Thăng chăm chú dán chặt vào đứa bé mới sinh kia: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Hoa Linh Cơ nghĩ đến nội dung trên tấm bia, lập tức hỏi: “Hắn khóc bao nhiêu tiếng rồi?”
“Mới sinh ra khóc ba tiếng, sau đó ngủ mất.”
Lời vừa dứt, bé trai chợt nhắm chặt mắt, lại khóc.

Chỉ khóc đúng một tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.

Hoa Linh Cơ không khỏi giật mình.

Tấm bia đá ghi “Khóc mười hai tiếng”, sau đó mới là “theo mệnh, chết”.

Điều này tức là tấm bia đá đã tính được bé trai sẽ không bị xử tử ngay sau khi chào đời!
Không chỉ có nàng ý thức được điều này, mà mọi người cũng đều lập tức nghĩ đến điểm này.

Đột nhiên, trong phòng chìm vào im lặng.

Đột nhiên, Thẩm phu nhân sụp đổ, gào khóc, đau đến xé lòng: “Chẳng lẽ khóc thêm tám lần nữa thì con trai ta sẽ phải chết sao! A—— Ta không thể chịu đựng được nữa! Nếu muốn giết thì các người giết nhanh đi, đừng dằn vặt ta thêm nữa! Ta biết nó không sống nổi, ta cũng không muốn sau này con trai ta sẽ thành người tội ác chồng chất! Cầu xin các ngươi, mau giết hắn đi, đừng dằn vặt ta nữa…”
Không ai dám trả lời.

Mọi người không nhịn được đi ra khỏi phòng, không dám nghe tiếng gào khóc của Thẩm phu nhân nữa.

Thẩm tu sĩ đi theo, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại kiên quyết: “Đại Tư Mệnh, chư vị khách nhân, Thẩm mỗ ta không phải người chỉ biết đến ham muốn cá nhân.

Số phận đã định con ta không tốt, ta cũng không thể vì nỗi niềm thương con của phu nhân mà hại cả Tiên trang được.

Đại Tư Mệnh, xin ngài hạ lệnh xử trí nó đi!”
Nói rồi, nước mắt hắn lặng lẽ rơi.

Đại trượng phu quay đầu đi, lau nước mắt rồi không nói gì nữa.

Nhiều thiện dân đến thăm hỏi Thẩm gia đều an ủi, đồng thời bày tỏ quan điểm: “Tránh được tai họa sau này là chuyện vui, đừng quá đau buồn.”
“Chuyện đã định trước, không có gì phải do dự cả!”
“Người từ ngoài đến đau lòng không đành lòng, nhưng bọn họ có phải gánh chịu quả đắng đâu!”
Đại Tư Mệnh nhìn về phía đám người Sở Huyền Dịch: "Chư vị, bây giờ ý các ngươi thế nào?"
Hoa Linh Cơ nói nhỏ: "Dù sao ta vẫn cảm thấy trên bia đá không viết là kẻ ác, cho nên không thể kết luận một cách mù quáng."
Vân Lam cùng Dịch Việt Thăng không nhúng tay vào chuyện này, chẳng khác nào để Trình Tiên Môn toàn quyền quyết định.

Sau khi mọi người nhỏ giọng thảo luận một hồi, Sở Huyền Dịch mới nói: “Có thể để chúng ta thu nhận đứa bé này được không? Chúng ta đưa nó đến ngoại giới, cho dù sau này nó lớn lên trở thành một tên ác ôn thật thì cũng không gây hại đến Tiên trang."
Hắn vừa dứt lời, lập tức gây nên một trận xôn xao.

Hai mắt Thẩm tu sĩ sáng rỡ, liên tục hỏi: "Có được không? Thật sự có thể sao? Các ngươi sẽ chăm sóc nó sao?"
Sở Huyền Dịch gật đầu: “Đứa bé này có thiên phú rất tốt, vào được tông môn chúng ta là điều chắc chắn.”

Số người còn lại của Hoa Cái Tiên trang bày tỏ nghi ngờ.

“Trên tấm bia đá không nói đứa bé này sẽ được người ngoài đưa đi.”
“Có người phá mệnh ở đây, nếu nói thay đổi số phận của đứa bé này cũng có thể mà.”
“Nếu cách phá mệnh của người phá mệnh chính là đưa người ra ngoại giới thì người nọ có thể phá mệnh của mọi người rồi!”
Đủ loại ý kiến.

Nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa thì có một điều mà ai cũng phải thừa nhận, đó là việc đưa đứa bé ra ngoài quả thực không có hại gì đối với Hoa Cái Tiên trang.

Hơn nữa, đó còn là bước ngoặt tốt nhất đối với phu phụ Thẩm gia.

Cứ như vậy, không ai có lý do gì để phản đối.

Thẩm phu nhân biết chuyện, lập tức bàn bạc với phu quân, quyết định giao đứa bé cho Trình Tiên môn.

Mặc kệ cơn đau đớn do vừa mới sinh con, Thẩm phu nhân mừng rớt nước mắt, muốn quỳ xuống dập đầu với Sở Huyền Dịch.

“Cám ơn ngài, ngài chắc chắn là người phá mệnh, tới đây cứu vớt chúng ta!”
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Thẩm phu nhân kích động hỏi: “Ta không nỡ xa con, ta và phu quân có thể rời khỏi đây cùng các ngươi hay không?”
Sau đó bà ấy nhìn phu quân mình: “Chúng ta cùng con rời khỏi đây đi!”
Thẩm tu sĩ sửng sốt: "Chuyện này...!Trên bia đá của ta và nàng đều không hiện ra điều này."
“Có người phá mệnh ở đây, tấm bia đá kia đương nhiên không tính nữa!” Thẩm phu nhân như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ta mặc kệ chàng nghĩ thế nào, nếu như con còn sống được, ta nhất định phải ở cạnh con ta!”
“Nàng đừng nóng, dù sao chúng ta cũng phải nghĩ xem, sau khi một nhà ba người chúng ta rời khỏi đây thì có nơi để dừng chân không đã chứ?”
“Chỉ cần con có thể sông, ta và chàng thế nào cũng được!”
Về việc này, Hoa Linh Cơ tò mò hỏi Sở Huyền Dịch: "Cả nhà ba người bọn họ có thể cùng vào tông môn của chúng ta không?"
Sở Huyền Dịch: "Đương nhiên không được, chỉ có thể sắp xếp cho bọn họ ở Lâm Độ giới trước."
Nghe vậy, Dịch Việt Thăng đứng ra chủ động đề nghị: "Nếu muốn sắp xếp cho bọn họ ở Lâm Độ giới thì tại hạ có thể thu nhận bọn họ.

Tại hạ biết rõ lai lịch của bọn họ cũng có thể chăm sóc quan tâm tốt hơn."
Mọi người biết thái độ làm người của Dịch Việt Thăng nên đều gật đầu.

Tuy nhiên, lúc này, Thẩm tu sĩ đột nhiên nói: "Không cần phiền đến chư vị.

Chúng ta sẽ tự tìm chỗ đặt chân.”
Mọi người đều sửng sốt.

Dịch Việt Thăng hơi nhướng mày.

Thẩm tu sĩ chắp tay với mọi người: "Cảm tạ chư vị đã sầu lo giải nạn giúp phu thê chúng ta.

Nội nhân(*) vừa mới sinh con, lại phải chịu nỗi lo âu này.

Hai người chúng ta cần bàn bạc chọn lựa, việc tiếp theo không cần chư vị bận lòng nữa."
(*) Nội nhân: Ý chỉ vợ
Sở Huyền Dịch vốn đã có quyết định, sau khi được phu phụ Thẩm gia đồng ý thì bảo Thụy Huy lập tức ôm đứa bé rời khỏi Hoa Cái Tiên trang trở về tông môn.

Dù sao trong lòng hắn vẫn kiêng kỵ câu nói "Khóc mười hai tiếng" kia, đương nhiên nên sớm rời khỏi cho thỏa đáng.

Nhưng hiện tại, rõ ràng là phu phụ Thẩm gia muốn rời đi cùng đứa bé, nhưng có vẻ là có suy nghĩ mới.

Sở Huyền Dịch khẽ cau mày, gật đầu: “Theo lý thì phải vậy.

Chỉ là… nếu muốn rời đi thì các ngươi nên hành động càng sớm càng tốt.”
Thẩm tu sĩ gật đầu: “Tại hạ biết chư vị lo lắng.

Tại hạ sẽ sắp xếp hết mọi thứ thỏa đáng trước khi đứa bé khóc tiếng thứ mười hai.

Đa tạ chư vị.”
Nếu Thẩm gia đã biết nguyên nhân phải gấp gáp thì mọi người cũng không tiện nhiều lời nữa.

Hộ vệ lại dẫn đoàn người rời khỏi Thẩm gia, đến nơi nghỉ ngơi trước.

Người ngoài đi rồi, Thẩm phu nhân hỏi phu quân: “Sao chàng không để bọn họ giúp chúng ta? Ít nhất vẫn nên đưa con ra ngoài trước, càng sớm càng an toàn!”
“Càng ra ngoài sớm càng an toàn ư? Cũng chưa chắc.” Thẩm tu sĩ nhíu mày: “Nàng đã quên trong đám người đó còn có ác ma à! Không ai có thể đảm bảo ác ma không vào Tiên trang.

Bọn họ chỉ là một đám tu sĩ xa lại, còn tích cực muốn đưa con ra ngoài như thế, nàng thật sự yên tâm sao?”
Trong nháy mắt, Thẩm phu nhân kinh hãi: "Hả? Việc này… là ta sơ suất..."
“Cho dù là nàng và con cùng ra ngoài trước, ta cũng lo lắng.

Dù sao nàng cũng vừa mới sinh, thực lực giảm mạnh, nếu gặp nguy hiểm thật thì chống cự kiểu gì được đây? Nàng nói đúng, chỉ cần con có thể sống, ta và nàng ở bên ngoài, có nơi sống yên ổn hay không cũng không quan trọng! Cho nên một nhà ba người chúng ta vẫn nên cùng rời đi, lặng lẽ tìm một nơi bí ẩn bên ngoài nuôi con là ổn thỏa nhất."
“Phu quân nói đúng.

Nếu đã quyết định cùng nhau rời đi với con, thì không cần bọn họ giúp đỡ.

Ta thấy bọn họ tốt bụng quá rồi.

Người Tiên trang tốt bụng như vậy thì ta tin, còn nói người ngoài cũng tốt như thế, ta đây không tin.”
"Đừng lo lắng, ta và nàng sẽ sắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ trước khi con khóc tiếng thứ mười hai.

Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
"Ừm!"
Mặc dù nhìn chung tu vi của người dân ở Hoa Cái Tiên trang không cao, nhưng phong cảnh và kiến trúc ở đây rất kỳ ảo xinh đẹp, cứ như điểm thiên phú của họ đều tập trung hết vào nghệ thuật.

Nói đây là chốn bồng lai tiên cảnh cũng không ngoa.

Mọi người đi bộ chậm rãi suốt chặng đường, ngắm nhìn khung cảnh nơi đây.

Hoa Linh Cơ không thoải mái lắm.

“Tại sao bọn họ không đồng ý với chúng ta? Bọn họ rời khỏi đây lần đầu tiên, có người giúp không phải tốt hơn sao?” Hoa Linh Cơ nhìn Dịch Việt Thăng: “Dịch Trang chủ hào phóng như vậy, chắc chắn sẽ quan tâm bọn họ.”
Dịch Việt Thăng gật đầu: “Tại hạ cũng không hiểu.”
Sở Huyền Dịch khẽ thở dài, nắm lấy tay Hoa Linh Cơ: “Bọn họ không đồng ý với chúng ta cũng phải thôi, dù sao thì không thể không có lòng đề phòng người khác.

Sau này muội cũng nên như vậy mới đúng.”
"Muội ấy còn cần đề phòng người khác sao?" Hà Minh Tước xen vào: “Ta thấy là mọi người “không thể không có lòng đề phòng muội ấy” thì có!”
"Cửu sư huynh!"
Bởi vì sau khi mặt trời lặn mọi người mới đến nơi này, cũng không tiện đi tới đi lui nên đều sớm ngồi nhập định tu luyện.

Không biết có phải là để đề phòng ác ma trong bọn họ hay không mà Tiên trang phái rất nhiều tu sĩ đến canh giữ xung quanh nơi ở của bọn họ, cơ bản là ba người phòng một người.

Hơn nữa còn thiết lập trận pháp kết giới xung quanh nơi ở để hạn chế bọn họ ra ngoài, đồng thời cũng hạn chế phạm vi phóng linh thức ra ngoài.

Đêm khuya vắng vẻ, âm thanh trong Tiên trang dễ dàng truyền đi rất xa.

Tiếng khóc của đứa bé Thẩm gia rất có quy luật, mỗi canh giờ khóc một tiếng.

Mọi người tính toán, đến hừng đông ngày mai, chắc chắn sẽ khóc đủ mười hai tiếng.

Thời gian một đêm cũng đủ để phu phụ Thẩm gia cáo biệt người nhà, thu xếp thỏa đáng.

Chỉ là lo lắng có điều bất trắc nên tất cả mọi người không bày kết giới cách âm, nghe tiếng trẻ con khóc mỗi canh giờ một lần sẽ yên tâm hơn.

Giờ Dần chính là lúc vạn vật tĩnh lại, ảm đạm nhất.

Hoa Linh Cơ không nghiêm túc tu luyện, mà ngồi ngủ gà ngủ gật.

Đột nhiên lại bị tiếng nói chuyện của Y Duyệt sư tỷ và Mộng Lâm sư tỷ đánh thức.

“Đã qua một canh giờ nữa rồi đúng không? Sao không có động tĩnh gì vậy?”
“Đúng vậy, ta cũng không nghe thấy.”
Y Duyệt cân nhắc: “Nghĩ kỹ lại thì khóc trễ một chút mới tốt, vốn là còn tám canh giờ, nhưng lại kéo đến mười tám canh giờ, kéo dài càng lâu càng tốt.”
Bạch Mộng Lâm cười: "Cứ kéo dài cả một đời là an ổn."
“Không thể tốt hơn.”
Hoa Linh Cơ ngáp một cái, đang muốn hỏi, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng mắng chửi ầm ĩ.

"Rầm rầm rầm"! Cửa bị người bên ngoài dùng sức gõ mạnh, âm thanh rất dữ dội, giống như gõ vào tất cả cửa phòng của người từ ngoài đến.

"Người bên trong đi ra!!!"
Hoa Linh Cơ và những người khác mở cửa bước ra ngoài, kinh ngạc vì tiếng hét giận dữ.

Sở Huyền Dịch cảm thấy có gì đó không ổn, đứng trước đám người, hỏi Đại Tư Mệnh tức giận mà đến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phu phụ Thẩm gia và đứa bé mới sinh đều đã chết! Bụng bọn họ bị xé toạc, hủy hết đan điền! Kinh mạch và xương cốt toàn thân đứa bé bị rút ra, thi thể mềm như bùn!”
Đại Tư Mệnh tức giận đến đỏ bừng hai mắt, đối mặt Sở Huyền Dịch cao hơn mình một cấp, ông ta cũng dám phóng thích linh lực, phát toàn bộ uy áp.

“Ác ma vào được rồi! Tối hôm qua ai trong số các ngươi đã đi ra ngoài!”.

Chapter
1 Chương 1: 1: Có Nhân Ắt Có Quả
2 Chương 2: 2: Nàng Ta Thật Đáng Sợ
3 Chương 3: 3: Ma Tôn Rất Tán Thưởng Nàng
4 Chương 4: 4: Rốt Cuộc Là Ai Xui Xẻo
5 Chương 5: 5: Kết Thù
6 Chương 6: 6: Vẫn Có Người Tốt
7 Chương 7: 7: Thiên Phú Siêu Mạnh Cực Kỳ Thuần Khiết
8 Chương 8: 8: Đập Trúng Môi
9 Chương 9: 9: Vỏ Sò Giấu Mỹ Nhân À
10 Chương 10: 10: Ngài Vỗ Ta Ba Cái Là Có Ý Gì
11 Chương 11: 11: Con Khỉ Lừa Nàng!
12 Chương 12: 12: Đụng Đến Tận Cửa Tích Minh Tông
13 Chương 13: 13: Phong Ma Bình Đến!
14 Chương 14: 14: Di Mộ Ma Thánh
15 Chương 15: 15: Bí Địa Của Chúng Ta
16 Chương 16: 16: Thiếu Chủ Truyền Tin
17 Chương 17: 17: Gặp Được Đồng Sự
18 Chương 18: 18: Bại Lộ Rồi Sao
19 Chương 19: 19: Xung Phong Đi Đầu
20 Chương 20: 20: Nàng Có Bản Lĩnh
21 Chương 21: 21: Ai Là Thiếu Chủ
22 Chương 22: 22: Tu Sĩ Tông Ta Không Sợ Chết!
23 Chương 23: 23: Yêu Ma Sắp Thành Công
24 Chương 24: 24: Ơn Cứu Mạng
25 Chương 25: 25: Huynh Dám Cạo Đầu Không
26 Chương 26: 26: Nàng Đâu Có Lợi Hại Như Vậy!
27 Chương 27: 27: Thiếu Chủ Mau Tới!
28 Chương 28: 28: Ai Là Chó
29 Chương 29: 29: Tiến Hành Thôi!
30 Chương 30: 30: Bắt Đầu Ăn Uống
31 Chương 31: 31: Tiểu Nha Đầu Mới Biết Yêu!
32 Chương 32: 32: Vạn Dịch Trang
33 Chương 33: 33: Làm Sao Đây
34 Chương 34: 34: Vừa Yếu Vừa Đáng Yêu
35 Chương 35: 35: Sao Ngươi Không Động Não Vậy
36 Chương 36: 36: Bị Bắt
37 Chương 37: 37: Nhà Ta Có Tâm Có Lực
38 Chương 38: 38: Trai Tinh Phóng Hỏa
39 Chương 39: 39: Sờ Soạng Bụng Nhỏ Của Nàng!
40 Chương 40: 40: Cởi Truồng Bay Vòng Vòng
41 Chương 41: 41: Ta Là Người Tốt!
42 Chương 42: 42: Đúng Là Một Kết Cục Tốt!
43 Chương 43: 43: Làm Công Mua Vỏ Sò
44 Chương 44: 44: Phát Sinh Ngoài Ý Muốn
45 Chương 45: 45: Ngươi Xem Nàng Còn Phải Cảm Ơn Nữa Kìa
46 Chương 46: 46: Đây Là Cái Tròng
47 Chương 47: 47: Lấy Lòng Yêu Ma Đo Bụng Quân Tử
48 Chương 48: 48: Bọn Ta Có Tới Bốn Người Lận!
49 Chương 49: 49: Hai Mươi Mốt
50 Chương 50: 50: Không Cần Giúp Đỡ
51 Chương 51: 51: Xem Ta Đánh Địch Trong Hư Không!
52 Chương 52: 52: Nam Cặn Bã Hiện Hình
53 Chương 53: 53: Tấm Bia Đá Mệnh Lý Bị Nứt
54 Chương 54: 54: Đều Là Do Nàng Làm!
55 Chương 55: 55: Thông Mệnh Bàn Thật Cáu Kỉnh
56 Chương 56: 56: Thạch Châm Vênh Váo Hò Hét
57 Chương 57: 57: Đi Theo Ta Đi
58 Chương 58: 58: Cầu Xin Ngươi Tính Một Cái Đi!
59 Chương 59: 59: Dũng Sĩ Tông Ta!!!
60 Chương 60: 60: Oa —— Đây Là Sao
61 Chương 61: 61: Muốn Lừa Gạt
62 Chương 62: 62: Sưu Hồn!
63 Chương 63: 63: Không Dám Hiện Nguyên Hình
64 Chương 64: 64: Có Liên Quan Gì Đến Nàng Sao
65 Chương 65: 65: Tiểu Sư Muội Trâu Bò!!!!
66 Chương 66: 66: Lại Còn Đáng Yêu Như Thế!
67 Chương 67: 67: Không Cần Mẹ Nam
68 Chương 68: 68: Thỏ Trợn Trắng Mắt
69 Chương 69: 69: Xe Phòng Xa Hoa
70 Chương 70: 70: Xin Chào Đồng Chí
71 Chương 71: 71: Yêu Nha Nữ Sâu Sắc
72 Chương 72: 72: Tất Cả Đều Thuận Lợi
73 Chương 73: 73: Việc Không Hề Thuận
74 Chương 74: 74: Tâm Trạng Không Được Tự Nhiên
75 Chương 75: 75: Quạ Đỏ Mặt Mắng Rồng Thối Tha
76 Chương 76: 76: Ép Duyên Kết Thúc Chính Truyện
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: 1: Có Nhân Ắt Có Quả
2
Chương 2: 2: Nàng Ta Thật Đáng Sợ
3
Chương 3: 3: Ma Tôn Rất Tán Thưởng Nàng
4
Chương 4: 4: Rốt Cuộc Là Ai Xui Xẻo
5
Chương 5: 5: Kết Thù
6
Chương 6: 6: Vẫn Có Người Tốt
7
Chương 7: 7: Thiên Phú Siêu Mạnh Cực Kỳ Thuần Khiết
8
Chương 8: 8: Đập Trúng Môi
9
Chương 9: 9: Vỏ Sò Giấu Mỹ Nhân À
10
Chương 10: 10: Ngài Vỗ Ta Ba Cái Là Có Ý Gì
11
Chương 11: 11: Con Khỉ Lừa Nàng!
12
Chương 12: 12: Đụng Đến Tận Cửa Tích Minh Tông
13
Chương 13: 13: Phong Ma Bình Đến!
14
Chương 14: 14: Di Mộ Ma Thánh
15
Chương 15: 15: Bí Địa Của Chúng Ta
16
Chương 16: 16: Thiếu Chủ Truyền Tin
17
Chương 17: 17: Gặp Được Đồng Sự
18
Chương 18: 18: Bại Lộ Rồi Sao
19
Chương 19: 19: Xung Phong Đi Đầu
20
Chương 20: 20: Nàng Có Bản Lĩnh
21
Chương 21: 21: Ai Là Thiếu Chủ
22
Chương 22: 22: Tu Sĩ Tông Ta Không Sợ Chết!
23
Chương 23: 23: Yêu Ma Sắp Thành Công
24
Chương 24: 24: Ơn Cứu Mạng
25
Chương 25: 25: Huynh Dám Cạo Đầu Không
26
Chương 26: 26: Nàng Đâu Có Lợi Hại Như Vậy!
27
Chương 27: 27: Thiếu Chủ Mau Tới!
28
Chương 28: 28: Ai Là Chó
29
Chương 29: 29: Tiến Hành Thôi!
30
Chương 30: 30: Bắt Đầu Ăn Uống
31
Chương 31: 31: Tiểu Nha Đầu Mới Biết Yêu!
32
Chương 32: 32: Vạn Dịch Trang
33
Chương 33: 33: Làm Sao Đây
34
Chương 34: 34: Vừa Yếu Vừa Đáng Yêu
35
Chương 35: 35: Sao Ngươi Không Động Não Vậy
36
Chương 36: 36: Bị Bắt
37
Chương 37: 37: Nhà Ta Có Tâm Có Lực
38
Chương 38: 38: Trai Tinh Phóng Hỏa
39
Chương 39: 39: Sờ Soạng Bụng Nhỏ Của Nàng!
40
Chương 40: 40: Cởi Truồng Bay Vòng Vòng
41
Chương 41: 41: Ta Là Người Tốt!
42
Chương 42: 42: Đúng Là Một Kết Cục Tốt!
43
Chương 43: 43: Làm Công Mua Vỏ Sò
44
Chương 44: 44: Phát Sinh Ngoài Ý Muốn
45
Chương 45: 45: Ngươi Xem Nàng Còn Phải Cảm Ơn Nữa Kìa
46
Chương 46: 46: Đây Là Cái Tròng
47
Chương 47: 47: Lấy Lòng Yêu Ma Đo Bụng Quân Tử
48
Chương 48: 48: Bọn Ta Có Tới Bốn Người Lận!
49
Chương 49: 49: Hai Mươi Mốt
50
Chương 50: 50: Không Cần Giúp Đỡ
51
Chương 51: 51: Xem Ta Đánh Địch Trong Hư Không!
52
Chương 52: 52: Nam Cặn Bã Hiện Hình
53
Chương 53: 53: Tấm Bia Đá Mệnh Lý Bị Nứt
54
Chương 54: 54: Đều Là Do Nàng Làm!
55
Chương 55: 55: Thông Mệnh Bàn Thật Cáu Kỉnh
56
Chương 56: 56: Thạch Châm Vênh Váo Hò Hét
57
Chương 57: 57: Đi Theo Ta Đi
58
Chương 58: 58: Cầu Xin Ngươi Tính Một Cái Đi!
59
Chương 59: 59: Dũng Sĩ Tông Ta!!!
60
Chương 60: 60: Oa —— Đây Là Sao
61
Chương 61: 61: Muốn Lừa Gạt
62
Chương 62: 62: Sưu Hồn!
63
Chương 63: 63: Không Dám Hiện Nguyên Hình
64
Chương 64: 64: Có Liên Quan Gì Đến Nàng Sao
65
Chương 65: 65: Tiểu Sư Muội Trâu Bò!!!!
66
Chương 66: 66: Lại Còn Đáng Yêu Như Thế!
67
Chương 67: 67: Không Cần Mẹ Nam
68
Chương 68: 68: Thỏ Trợn Trắng Mắt
69
Chương 69: 69: Xe Phòng Xa Hoa
70
Chương 70: 70: Xin Chào Đồng Chí
71
Chương 71: 71: Yêu Nha Nữ Sâu Sắc
72
Chương 72: 72: Tất Cả Đều Thuận Lợi
73
Chương 73: 73: Việc Không Hề Thuận
74
Chương 74: 74: Tâm Trạng Không Được Tự Nhiên
75
Chương 75: 75: Quạ Đỏ Mặt Mắng Rồng Thối Tha
76
Chương 76: 76: Ép Duyên Kết Thúc Chính Truyện