Chương 47: Phiên ngoại lễ giáng sinh

Chuyện kể rằng trong một mùa đông khi Tương Ly còn chưa về nước.

Trước lễ giáng sinh

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Hồng Phi nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng nói không thể nào quen hơn, lười biếng nhưng không thiếu phần dịu dàng.

“Là anh.”

“…… Vâng.”

“Anh đã trở lại.”

“Em ra sân bay đón anh.”

“Không cần, anh còn có việc khác.”

“Ừ? Chẳng lẽ đi gặp tiểu tình nhân?”

“A, em ăn dấm chua?”

“ Hừ hừ.”

“Đừng nóng giận, sau khi anh gặp em, sẽ nói cho em là việc gì, cứ thế đi.”

“Được rồi.”

“Còn nữa, ngày mai theo lệ đến nhà anh đón giáng sinh, không được quên.”

“Vâng, 88, anh đi đường cẩn thận.”

Cúp điện thoại, Hồng Phi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng, cô luôn luôn lạc quan, lại thêm tin tưởng Tương Ly, liền không suy nghĩ nhiều nữa.

Ngày thứ hai, trang điểm tỉ mỉ một phen, làm tóc, mặc vào quần áo mới mua, Hồng Phi hưng phấn đón xe tới nhà Tương Ly. Nhưng đến dưới lầu lại chột dạ, không nhịn được nghĩ mình đến có sớm quá không? Anh đã rời giường hay chưa? Hay là nên đi mua chút đồ rồi quay lại? Do dự nửa ngày, di động vang lên.

“Đi lên đi, bé ngốc.”

Hồng Phi ngẩng đầu, hôm nay sắc trời tươi sáng, ánh mặt trời chói mắt, nhà Tương Ly lại ở trên tầng cao, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang vẫy tay với mình.

Hồng Phi theo thang máy lên lầu, không kìm được soi gương sửa sang lại quần áo, tóc, chịu không được dùng lược chải vài cái. Từ khi ở Hải Nam trở về, hai người rất lâu không gặp mặt nhau, rất nhớ nhung, cũng muốn gặp mặt, nhưng rồi lại thấy lo lắng. Cảm giác bất an kiểu này đại loại cũng chỉ những người đang yêu mới có.

Tương Ly đã mở cửa từ sớm, khi Hồng Phi đi tới cửa, một luồng khí nóng từ bên trong tỏa ra phả vào mặt cô. Tên sợ lạnh này, quả nhiên chỉnh điều hòa ở nhiệt độ cao nhất.

Anh tựa vào cửa, bộ dạng lười nhác nhưng vô cùng tao nhã, một đôi mắt thâm thúy cứ như vậy nhìn cô một khắc không rời.

“Hồng Phi.” Anh khẽ lên tiếng, hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi vào.

Hồng Phi nghe lời tiến lên, lại bị anh kéo vào trong lòng. Chiều cao của hai người có điểm chênh lệch, Tương Ly hơi cúi người, tiện tay đóng cửa lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không giống như nụ hôn lần trước ở sân bay, ngày ấy giống như chuồn chuồn đạp nước, chạm nhẹ rồi rời đi. Nhưng lần này lại triền miên thật lâu, thẳng đến khi Hồng Phi sắp ngạt thở, Tương Ly mới chịu buông cô ra

“Anh này…. bị người ta thấy xấu hổ muốn chết.”

Hồng Phi tựa vào ngực anh, nhỏ giọng oán trách.

Tương Ly hít mùi thơm trên tóc cô, không thèm để ý: “Những người khác còn chưa có đến.”

“Nga.”

“ Hồng Phi.”

“Vâng?”

“Anh đang rất hối hận.”

“Hối hận cái gì?”

“Ngô…… Ngày ấy ở Hải Nam không có ăn luôn em.”

“……”

Rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, Hồng Phi trừng mắt liếc anh một cái, bắt đầu tính nợ cũ, “Ngày hôm qua anh nói còn có việc, rốt cuộc là việc gì?”

Tương Ly mở ngăn kéo tủ tron phòng khách, từ bên trong lấy ra một bức thư đưa cho cô.

Hồng Phi nghi hoặc nhìn anh, Tương Lynói: “Là chị của em gửi cho em.”

Hồng Phi trợn tròn mặt, vội vã bóc ra, đọc đi đọc lại mấy lần, rốt cục nhịn không được gục vào lòng Tương Ly bật khóc.

Vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, trong mắt Tương Ly tràn đầy ôn nhu, “Đừng khóc, chị của em nói với em cái gì?”

Hồng Phi đem thư cho anh, Tương Ly đọc nhanh như gió, rất nhanh xem xong mỉm cười.

Em gái ngốc của chị.

Uy! Ngốc nghếch, chẳng nhẽ em nghĩ chị vì em nên mới rời nhà đi? Nói cho em biết, mấy chuyện mất mặt đó chị đây không làm được. Quý Tiêu không thích chị, chị đây cũng không thích hắn. Chị của em mới không vì một nam nhân liền cùng em gái ngốc của mình trở mặt thành thù.

Quý Tiêu này đáng ghét, đã sớm nhìn ra hắn không phải thứ tốt, lolicon (chỉ những người thích bé gái), còn dám động thủ với em gái của chị! Thật sự là không thể tha thứ. Nguyên bản chị tưởng hai bên đều tình nguyện, nghĩ muốn thành toàn cho hai người, không biết tên kia vốn chỉ đơn phương, còn dám cường hôn em! Ngày đó…… chị cùng hắn lập một bản hiệp ước, ép hắn trong 4 năm không được đi tìm em, cũng không được tra bất cứ tin tức gì liên quan đến em. Em cũng biết Quý Tiêu này nhân cách quá mức hẹp hòi, đã nhìn trúng cái gì thì quyết không buông tha, cho nên chị nghĩ, thời gian bốn năm đó, có lẽ hắn sẽ quên được em. Nhưng tên Quý Tiêu chết tiệt lại cho rằng chị đố kỵ thành hận, sẽ xuống tay với em gái của mình, cho nên vui vẻ đáp ứng, nhưng cũng yêu cầu chị bốn năm không được về nhà. Hừ hừ, thật sự là gian trá a!

Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, Quý Tiêu thích em là thật, bốn năm cũng không quên được em. Cho nên, nếu em không thể tiếp nhận hắn thì cũng đừng hận hắn, cùng hắn làm bằng hữu  , việc em chơi Thiên Địa là do chị nói cho hắn biết. Em nhất định không thể ngờ được, chị của em cũng chơi Thiên Địa Huyền Môn, Thí Thần Chi Yêu chính là ta, ha ha ha! Ngẫu nhiên ở trong trò chơi giả bộ yếu đuối, giả bộ ngu ngốc cũng rất hay. Bất quá Hồng Phi nhà chúng ta cũng không chịu thua kém nha, rất mạnh mẽ, có phong phạm của chị đây, ha ha ha! ( Lệ Băng Phong không phải lão công của chị, là do chị tìm đến làm khách mờ. Lần sau mang em đi nhìn hắn, người kia thực nhược thụ.)

PS: Cái người làn da thực trắng, mái tóc thực đen, dáng vừa cao vừa gầy, bộ dạng vạn năm tiểu thụ, nhưng khí chất là bá vương tổng công đó là bạn trai của em? Ân ân, không hổ là em gái của chị, thưởng thức rất độc đáo!

Bất quá, ngày đó hắn vọt tới văn phòng của chị, khí thế khi bức chị viết bức thư này…… Ân ân, nếu hắn không phải là người của em, chị đây mặc kệ trâu già gặm cỏ non, trực tiếp đem hắn ăn.

Chị gái xinh đẹp nhất vô địch nhất của em.

“Cám ơn, cám ơn anh.” Hồng Phi níu lấy áo Tương Ly, nhìn anh tràn ngập cảm kích.

Tương Ly nhíu mày, “Đi máy bay hết 12 tiếng, lại phải ngồi mấy chuyến xe đi tìm người, chỉ cảm ơn là xong rồi sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Thế này.” Tương Ly nguyên bản ngồi trên sô pha, hai tay vươn ra, thuận tiện đem Hồng Phi kéo vào trong lòng, bắt đầu hôn cô

Đang lúc Hồng Phi bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Quý Viễn có chìa khóa nhà, cùng Tương Sinh mở cửa tiến vào, trông thấy hai người ở trên sô pha trong tư thế nữ trên nam dưới, giống như đang xxoo.

Phi lễ chớ nhìn, Quý Viễn muốn đóng cửa đi ra ngoài, bị Tương Sinh một cước đá vào trong.

“Khụ, khụ.” Ho khan một tiếng, kéo sự chú ý của đương sự.

Bị hai người thấy chuyện đáng xấu hổ như vậy, Hồng Phi tiểu vũ trụ rốt cục bùng nổ.

Chỉ thấy cô giả bộ say rượu từ trên người Tương Ly đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo lượn qua vài vòng, nói mấy câu hàm hồ, sau đó nằm phơi thây trên sô pha.

Vì màn biểu diễn tuyệt vời của Hạ tiểu thư, vỗ tay.

Tương Ly nhìn cô cười bất đắc dĩ, trong nháy mắt nghĩ ra được biện pháp tuyệt diệu như vậy chắc cũng chỉ có mình cô.

Tương Sinh cười to, rất thức thời nói: “A Ly, tiểu tử ngươi thực âm hiểm, biết rõ Hồng Phi uống rượu sẽ say, còn lừa nàng uống, nếu chúng ta không đến, tiểu Hồng Phi đã bị ngươi ăn.”

Tương Ly lúc này mới từ trên sô pha đứng lên, nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Hồng Phi lập tức bị anh ôm vào phòng ngủ, Tương Sinh cùng Quý Viễn tự chơi ở phòng khách, không có phương tiện đi vào, Tương Ly ở bên tai Hồng Phi nỉ non: “Em đem hết trách nhiệm đẩy cho anh, này, lần sau em phải bù đắp gấp đôi.”

Hồng Phi vốn dĩ giả bộ ngủ, nhưng vẫn từ từ nhắm mắt, cuối cùng ngủ thật.

Đợi đến khi tỉnh lại, trong phòng đã rất náo nhiệt.

Bởi vì Tương Dịch đến, Kiều Kiều đến, ngay cả Quý Tiêu cũng đến. Đương nhiên, làm cho Hồng Phi vui vẻ nhất chính là, chị của cô – Hạ Lục Ỷ cũng đến đây.

“Chị.” Hồng Phi nhảy chồm lên, một bàn tay Hạ Lục Ỷ đánh lên đều cô, Hồng Phi nhanh chóng né tránh, cười hì hì nói: “Cám ơn quà giáng sinh của chị.”

Cư nhiên thấy cô từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ.

Tương Sinh một trận mồ hôi lạnh, nhịn không được hỏi Quý Tiêu, “Hai chị em này lúc nào gặp mặt cũng như vậy sao?”

Quý Tiêu hừ nhẹ một tiếng, không nhìn. Tương Sinh sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác: “A Ly, có đĩa phim nào xem không?”

“Thập nguyệt vi thành.”

“Tốt, xem cái này đi.”

Nhưng mới xem không bao lâu, Kiều Kiều tỷ tỷ đã làm khó: “Thực nhàm chán, không có nhiều cảnh H.”

Kiều kiều táo bạo a…… Bất quá chị Lục Ỷ cũng không kém, “Ân, ngày lễ lớn, không xem phim A đúng là tiếc nuối.” (Phim A = phim sex)

Tương Sinh nhìn Kiều Kiều, lại nhìn Lục Ỷ, cuối cùng nhìn tiểu Tương Dịch đang miệt mài hấp thu tri thức, cười khổ hỏi Quý Tiêu, “Là ai mang hai bà này đến?”

“Không liên quan đến ta.”

Quý Tiêu vừa nói xong, chị Lục Ỷ liền phát hỏa, lập tức nhảy dựng lên: “Tử Quý Tiêu, anh là đồ lolicon, dám ở trong nhà tôi chơi trò thiếu nữ trưởng thành, em gái tôi là để cho người như anh bắt tới tay sao?”

Chị Kiều Kiều tỷ thực thích cách nói chuyện của Lục Ỷ, ở một bên huýt sáo phối hợp.

Quý Tiêu chỉ im lặng, nhưng khuôn mặt đen dường như đang bị chuột rút.

“Hừ! Xem phim A thì sao? Dám cùng chị đây phân rõ giới hạn? Quý Tiêu anh chưa từng xem qua hay sao? NND, bổn tiểu thư xem công khai, tên biến thái ngươi xem lén lút, anh tưởng tôi không biết!!!”

Quý Tiêu rốt cuộc không nhịn được, trên gương mặt luôn luôn trầm tĩnh hiện ra biểu tình hận không thể giết chết cô, “Tôi lén xem hồi nào?”

“Còn nói không có, cái phim Lương Triều Vỹ cùng Thang Duy xxoo, không phải anh xem rất hăng say sao?”

“…… Sắc Giới tôi ngẫu nhiên nhìn thấy, hăng say chỗ nào?”

Chuyện này không thể trách Quý Tiêu, lúc rảnh rỗi anh thường chọn một bộ phim để xem, sau khi xem được một nửa, thấy không hay liền tắt đi, bất quá vừa lúc bị Hạ Lục Ỷ bắt được.

Hai người chính đang tranh luận, Tương Dịch hỏi Tương Sinh, “Sắc Giới là cái gì, ta cũng muốn xem.”

Tương Sinh vừa định cự tuyệt, Kiều Kiều liền nói: “Hảo a hảo a, mọi người cùng xem!”

“Kiều Kiều, nó còn nhỏ, làm sao có thể xem thứ này, đừng làm loạn.”

“Hừ! Thế mới phải giáo dục sớm.” Kiều Kiều kiên trì, sau đó lấy máy tính của Tương Ly, lên mạng down phim về xem.

Trong nhà Tương Ly có thiết bị trình chiếu, phim trên máy tính có thể trực tiếp chiếu lên tivi. Đường truyền internet nhà Tương Ly khá nhanh, trong chốc lát đã tải xong hết.

Bộ phim bắt đầu, tất cả những người ở đây dưới sự áp bức của Kiều Kiều và Lục Ỷ đều không được rời khỏi.

Đoạn đầu hoàn hảo, đến thời điểm Thang Duy cùng Lương Triều Vĩ xxoo, tất cả mọi người đều hành động

Hồng Phi che mắt Tương Ly, Tương Ly che mắt Hồng Phi.

Tương Sinh che mắt Tương Dịch, Kiều Kiều che mắt Tương Sinh.

Quý Tiêu quay mặt đi, Lục Ỷ cười lạnh nói: “Giả bộ cái gì, tôi biết anh kỳ thực rất muốn xem.”

“……”

Quý Viễn nhìn hai người giương cung bạt kiếm, cười tự ti, “Còn có tôi, có phải cũng nên tự bịt hai mắt, xuyên tường mà ra?”