Chương 43

Bốn người trở về khách sạn đánh bài, cảm giác được bụng đói, liền quyết định đi ăn.

Có pizza hải sản, cánh gà nướng, salat rau quả, ốc bươu nướng….v..v..

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được đưa tới. Hồng Phi phi thường may mắn được chứng kiến thời điểm ba nam nhân tao nhã trở nên bất nhã.

Mồ hôi đổ như thác, sớm biết sẽ ăn nhiều như vậy, lúc trước gọi thêm là
được, để bây giờ Tương Ly cùng Quý Viễn động tay động chân vì một cái
cánh gà.

Tương Sinh giống như nhìn ra suy nghĩ của Hồng Phi, vỗ
vai cô nói “Kỳ thực, có tranh nhau mới thưởng thức được hết cái ngon của thức ăn, nếu là lúc bình thường, a Ly cùng a Viễn tuyệt đối không ăn
nhiều như vậy.”

“……”

Chậc, đây là kinh nghiệm vĩ đại mà Tương đại công tử truyền dạy cho tiểu Tương Ly và tiểu Quý Viễn.

“Còn có Hồng Phi, em không ăn sao, nếu không cướp, sẽ bị ăn hết đấy.”

Bị bọn họ kích thích, Hồng Phi nhất thời cảm thấy rất đói bụng, đi đến
trước khay đồ ăn, lấy một cái cánh gà nướng bỏ vào miệng. Còn chưa kịp
cắn một miếng, Tương Ly đồng học thực xấu xa chặn lại nửa đường, thành
công ‘cướp’ đi.

Hồng Phi trợn mắt nhìn, Tương Ly chết tiệt, cô cũng được coi là bạn gái anh, chẳng lẽ không chiếu cố một chút sao?

Căm giận lấy một cái cánh, sau đó nhìn Tương Ly khiêu khích, lần này Tương
công tử rất ngoan, không đến cướp của cô, Hồng Phi một phen thỏa mãn,
ngửi ngửi mùi, muốn chậm rãi thưởng thức, lại không nghĩ rằng, Quý Viễn
đồng học cũng nửa đường chặn cướp. Cánh thứ hai lại bay……

Giận a!
Hồng Phi giật lấy một con tôm, cũng không vội ăn, phi thường độc ác liếm liếm, hừ, dính nước miếng của bổn cô nương, để xem các ngươi ai dám
cướp, hừ.

Nhưng Hồng Phi càng khiêu khích, Tương Ly càng hăng hái.

Bị liếm thì sao chứ, bất quá coi như kiss gián tiếp.

Đến đến đến, chạy nhanh đến cướp thức ăn.

Vì thế Hồng Phi lệ rơi đầy mặt, phát hiện con tôm đang để trên đĩa cũng không cánh mà bay…..t_t.

Con tôm dính nước miếng của Hồng Phi đột nhiên trở thành vật bị người ta
tranh đoạt, Quý Viễn chạy đến chỗ Tương Ly cướp, mạnh tay quá khiến con
tôm xả làm hai, Quý Viễn vui vẻ muốn bỏ vào trong miệng, không ngờ lại
bị Tương Sinh cướp đi, Tương Sinh mới vừa đắc ý được vài giây, bị Tương
Ly cùng Quý Viễn lúc này đang tức giận đè chặt xuống không thể động đậy, Hồng Phi cũng tính là ngư ông đắc lợi, đem nửa con tôm bắt,cấu,cào trở
về, lần này không dám tiếp tục khiêu chiến bọn họ, vội vàng bỏ luôn vào miệng, sau đó rất nhanh nhai nhai nuốt nuốt– ngô, hình như chỉ có thức
ăn ăn vào bụng, mới có cảm giác nó là của mình a.

Đang lúc bốn
người tranh cướp đến kinh thiên động địa, nhưng đồng thời cũng vô cùng
vui vẻ, Hồng Phi mơ hồ cảm thấy hạnh phúc. Lại nghĩ trước đây cùng chị
gái tranh nhau ăn bánh ngọt, không phải do bánh ngọt quá ngon, mà là quá trình cướp đoạt làm cho người ta thỏa mãn. Hiện tại đại để cô cũng có
tâm tình này. Bởi vì có thể khiến cô làm ra những việc kỳ cục như thế
cũng vì trước mặt là những người thân thuộc, mới có thể buông lỏng bản
thân. Nói vậy, hiện giờ cô có thể thoải mái cướp cánh gà, không phải đã
coi bọn họ là người thân rồi sao?

“Cười cái gì? Ăn có nửa con tôm
đã vui như vậy? Chẳng lẽ là do nửa con tôm kia bị anh ăn?” Tuyếtsama
thấy Hồng Phi mơ màng, lại nhịn không được cười nhạo cô. Hồng Phi trừng
mắt liếc anh một cái, còn chưa kịp hành động, Quý Viễn đã đem Tương Ly
đè xuống, giận dữ nói “Tiểu tử ngươi lại dụ dỗ Hồng Phi.”

“Vậy thì sao?”

Không nghĩ tới Tương Ly thành thật thừa nhận, mặt Hồng Phi đỏ lên, Quý Viễn lại nhịn không được ngẩn ra.

Thần Phong Nhất Thụ trong trò chơi, lớn mật, kiêu ngạo, phóng đãng, cùng
hiện thực hoàn toàn tương phản. Đối mặt Hồng Phi, hắn có cảm giác khó mở miệng giống như đang đứng trước mặt người yêu, thật không bằng Tương Ly thản nhiên như vậy.

Hắn không phải ngu ngốc, bên cạnh Hồng Phi và Tương Ly tỏa ra không khí ái muội,làm sao có thể không cảm giác được,
nhưng cho dù nhận ra thì thế nào? Hắn cũng không có dũng khí nói hết
toàn bộ, lần trước tỏ tình dưới ký túc xá, chỉ vì bản thân không đủ
nhiệt tình mới đủ lớn gan. Đến bây giờ hiểu được chính mình tâm ý, lại
càng không có can đảm.

Tương Sinh thấy Quý Viễn trong nháy mắt
thất thần, đáy mắt phảng phất cô đơn, lặng lẽ nhón lấy một quả đào trong đĩa salat đầy màu sắc, vung tay một cái hướng Quý Viễn ném tới, Quý
Viễn trong lúc không đề phòng bị ném ngay giữa mặt.

“A Viễn, ta phát hiện phản xạ thần kinh của ngươi càng ngày càng kém.”

Quý Viễn rốt cục phục hồi tinh thần, phẫn hận hướng Tương Sinh đánh tới,
Tương Sinh cười to một tiếng, chạy đến trốn phía sau Hồng Phi, Tương Ly
không thích hắn đụng tay vào người Hồng Phi , một cước đem hắn đá đến
chỗ Quý Viễn, Quý Viễn bắt lấy cơ hội, hướng Tương Sinh công kích.

***

Tiếng ồn ào, tiếng cười vui, thỉnh thoảng truyền ra từ bên trong cánh cửa,
không khí náo nhiệt cùng cảm giác tĩnh lạnh ngoài cửa hình thành hai
khoảng đối lập.

Quý Tiêu đứng ngoài cửa, tay đưa lên, lần đầu tiên không có can đảm gõ cửa.

Từ ngày đó đến nay, rất ít khi thấy được Hồng Phi cười thoải mái, cô không vui, anh biết.

Cô chán ghét anh, cô sợ anh, thậm chí càng hận anh, những việc đó anh đều cảm giác được.

Ngay đến người bình tĩnh như anh, cũng không thể khống chế cảm tình của
mình. Loại này giống như dây thường xuân không gì chặt đứt trói lấy trái tim anh.

Anh cho cô thời gian bốn năm, đồng thời cũng cho mình bốn năm.

Có lẽ, trong 4 năm này, cô sẽ tiếp nhận anh.

Hoặc, anh sẽ dần dần quên cô.

Hiện giờ bốn năm trôi qua, Hồng Phi nghĩ gì anh không biết, điều duy nhất biết được, anh lại không làm được.

Không có dũng khí gõ cửa, Quý Tiêu lấy ra di động, bấm số điện thoại của Quý Viễn.

Trong phòng mơ hồ nghe thấy tiếng nói.

“A Viễn, điện thoại của ngươi.”

“Nga.”

Xem tên người gọi đến, Quý Viễn trong nháy mắt có chút trầm mặc, nhưng lập
tức cười nói: “Các ngươi ăn trước, ta nhận điện thoại.”

Hắn tìm một góc khá yên tĩnh nhận điện thoại:

“Uy, anh họ, như thế nào lại gọi điện cho em?”

“Anh ở ngoài cửa.”

“Hả?”

“Mở cửa.”

“Mở…… đừng đùa, em hiện đang ở Hải Nam.”

“Anh biết, phòng 3012 , anh đang ở ngoài cửa.”

Quý Viễn có chút kinh hãi, hắn cảnh giác hỏi han: “Anh tìm em có việc gì không?”

“Anh đến tìm cô ấy. Hồng Phi, ừ, đang ở trong phòng.”

“……”

“A Viễn, là ai gọi đến?” Thấy Quý Viễn thần sắc ngưng trọng, Tương Sinh nhịn không được hỏi.

“Là anh họ ngoại.”

“Làm sao?”

“Hắn ở ngoài cửa.”

“ Ách…… Thực trùng hợp. Vậy mở cửa cho hắn vào đi.”

“……”

“A Viễn làm sao vậy? Bộ dạng đột nhiên rất trầm trọng.”

Quý Viễn lắc đầu, “Không có việc gì, ta đi mở cửa.”

Quý Viễn quay người đi mở cửa, Hồng Phi nhịn không được hỏi Tương Sinh, “Cái kia,anh họ ngoại của Quý Viễn là người thế nào?”

Tương Sinh sờ cằm, nhíu mày, khó khăn hình dung, “Mặt đen, là ông cụ non.”

囧…… Loại hình dung này.

“Bình tĩnh, cơ trí, hết thảy lấy đại cục làm trọng, Quý Tiêu chính là người như vậy.” Lại bổ sung một câu.

“Nga, như vậy a, không chừng em cùng anh ta có thể trở thành bằng hữu.” Hồng
Phi buông đồ ăn, trước mặt người ngoài, vẫn nên chú ý hình tượng của
mình.

“ A, tên Quý Tiêu này rất ít bạn bè.”

” Quý Tiêu?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Hồng Phi đông cứng, trong mắt của cô,
dần dần hiện ra biểu tình sợ hãi, phẫn nộ, thương tâm. Tương Ly cùng
Tương Sinh đều sửng sốt, còn chưa kịp đặt câu hỏi, Quý Tiêu đã đi đến
trước mắt bọn họ.

Anh mặc bộ tây trang màu đen được là ủi kỹ càng, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, kiểu cách ăn mặc tuy giống Tương Sinh , nhưng không có được vẻ nho nhã như hắn, ngược lại trời sinh trên người anh đã có khí chất uy nghiêm lạnh lùng, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ.

“Hồng Phi.” Giọng anh khàn khàn, trong lời nói mang theo tâm tình mừng rỡ, đôi mắt đen có mong muốn chiến hữu thật sâu.

“Quý Tiêu!” Hồng Phi đột ngột đứng lên, cô giận dữ mở to hai mắt, oán hận
nhìn anh, “Việc cho tới bây giờ, anh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt
tôi?”

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Cô với lấy khăn lau tay trên
bàn, gối ôm trên ghế, vài cuốn sách trong tủ, vừa gầm gừ vừa ném về phía anh, Quý Tiêu cũng không trốn, chỉ là thần sắc có chút chật vật, đợi
cho đến khi trong tay cô không còn đồ vật để nắm, tức giận đến mức hô
hấp dồn dập, lúc này mới tiến lên muốn ôm cô

Hồng Phi lùi về phía sau từng bước, cự tuyệt việc anh tiếp cận.

“Vì cái gì? Vì cái gì anh cùng chị tôi chia tay?”

“Anh……”

“Quý Tiêu coi như tôi cầu xin anh được không? Cùng chị tôi về lại với nhau, để chị ấy trở về, cho chị ấy về nhà!”

Cảm giác thất vọng mãnh liệt, bốn năm thời gian, bản thân anh không thay
đổi, Hồng Phi cũng vậy, nàng vẫn chán ghét anh, hận anh, trong mắt không có hình ảnh của anh.

Đau đớn đến thế nhưng lại cố tỏ ra tàn nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Không có khả năng, Hạ Hồng Phi. “Em không có quyền
yêu cầu anh thích chị em.”

“Bốp!”

Ai cũng không nghĩ đến,
Hồng Phi sẽ ra tay đánh người, mà ông cụ non Quý Tiêu trong miệng Tương
Sinh kia, cư nhiên để cho cô đánh một bạt tai, một chút cũng không
tránh.

“Nếu không thích, lúc trước tại sao lại kết giao với chị
ấy, làm gì tới nhà của tôi? Một bạt tai này, là tôi thay chị tôi đánh
anh.”

Quý Tiêu không giận còn cười, “Tốt lắm, như vậy bạt tai này, có thể coi như trả lại hết tình cảm chị em dành cho anh? Bây giờ em có
thể nhìn thẳng vào anh? Cho anh quyền được theo đuổi em?”

Hồng Phi không thể tưởng được anh ta lại nói như vậy, đối mặt với khí thế đốt
người, vừa giận vừa sợ “Không có khả năng, tôi không có khả năng sẽ
thích anh, anh chết tâm đi, tôi hận anh, Quý Tiêu, anh nghe thấy không,
tôi hận anh!”

Quý Tiêu còn muốn tiếp cận cô, Hồng Phi gạt tay anh ra, đẩy cửa chạy đi.

Tương Ly theo phản xạ chạy đuổi theo cô, Quý Viễn cũng muốn đi theo, lại bị
Tương Sinh gọi lại “A Viễn, chúng ta có hay không nên bức cung anh họ
của ngươi, để xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

***

Quý Tiêu châm một điếu thuốc, hút một hơi, nhìn những vòng khó trắng bay lượn lờ, có chút xuất thần.

Tương Sinh đè lại Quý Viễn, sau đó tiêu sái đến ngồi trên sô pha, ngoài cười
trong không cười, hỏi “Làm học trưởng, quan tâm học đệ chút đi.”

Quý Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới thở dài, “Cô ấy là em gái Lục Ỷ.”

Lập tức lại tự giễu, “Giật mình không? Có phải không nhìn ra? Các nàng không giống nhau.”

Tương Sinh gật đầu, “Đích xác không giống.”

Hạ Lục Ỷ quả thực là phiên bản của Quý Tiêu, trừ bỏ mặt đen. Cô bình tĩnh, thông tuệ, xem xét thời thế, một chút đều không kém Quý Tiêu.

“Chẳng qua Quý Tiêu, ngươi vẫn luôn là người biết lấy đại cục làm trọng, cho
nên, Lục Ỷ thông minh tinh tường vẫn thích hợp với ngươi hơn.”

Đúng vậy. Nhiều năm trước, ông nội cũng nói với anh những lời như vậy.

“Quý Tiêu, Hạ Lục Ỷ, là Hạ gia trưởng nữ?”

“Ừ.”

“Không tồi, môn đăng hộ đối, lại thêm thông minh, cùng cô ấy kết giao đối với ngươi về sau càng có lợi.”

“Phải.”

Nếu không gặp Hạ Hồng Phi, có lẽ năm sau anh chắc chắn sẽ kết hôn cùng Hạ
Lục Ỷ, còn có thể có mấy tình nhân, sau đó toàn tâm lao vào sự nghiệp,
cứ như vậy sống hết một đời.

Nhưng tất cả, sau buổi trưa hôm đó, đã hoàn toàn biến mất.

Vĩnh viễn cũng không quên, đứng ở phía sau Hạ Lục Ỷ, tiểu Hồng Phi trên mặt
tràn ngập nụ cười, ánh mặt trời sáng chói ban trưa, chiếu rọi trên mặt
cô, lại xinh đẹp khiến người ta đui mù.

“Anh là Quý Tiêu ca ca?” Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, lấy lòng hỏi, “Anh có muốn ăn kem dâu tây không?”

Lục Ỷ vuốt mái tóc nâu của cô, cười to nói: “Ngốc quá, Quý Tiêu anh ấy không ăn đồ ngọt.”

“A.” Hồng Phi hơi cúi đầu, khóe miệng hơi mím lại, có chút thất vọng, “Nhưng nó rất ngon mà.”

“Kem dâu tây? Anh nghĩ, có thể thử xem.”

Anh không thích ăn ngọt, nhưng kem dâu tây ngày đó đã mang đến cho anh cảm
giác hạnh phúc, là thứ ngon nhất anh từng ăn trên đời này. Có lẽ sinh ở
Quý gia, bị bồi dưỡng trách nhiệm cùng với tư tưởng lấy gia tộc làm
trọng, cũng đồng thời lấy đi cảm xúc của anh. Mà loại ấm áp này, tràn
đầy trên người Hồng Phi.

Nghe Quý Tiêu kể lại, Tương Sinh tùy ý
nói, “Nghe a Viễn nói ngươi cũng chơi Thiên Địa Huyền Môn? Người đứng
đầu bảng pk – Hiểu Phong Tàn Nguyệt kia chính là ngươi?”

Quý Tiêu không tưởng được hắn đột nhiên nói những lời này, kỳ quái liếc hắn một cái, nhưng vẫn gật gật đầu.

Tương Sinh mỉm cười: “Như vậy, ngươi phải biết, cô ấy là Thiên Thượng Hồng Phi?”

Quý Tiêu hiển là sửng sốt, “Cái gì?”

Tương Sinh cười càng thêm vô hại, “Ngươi xem, Thiên Thượng Hồng Phi là hảo
hữu của ngươi trong trò chơi, nhưng ngươi lại không nhận ra cô ấy. Thật
buồn cười.”