Quyển 4 – Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết

Tạ Hoài
Mân đi về phía trung cung. Nàng đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn ngắm hoàng cung đã
thay đổi rất nhiều này. Trước đây, số lần nàng tới cũng không nhiều, không biết
một tòa lại một tòa cung điện kia tên là gì, cũng không biết hành lang kia
thông đi đâu.

Nhưng
cũng không vội, từ nay về sau, nàng có rất nhiều thời gian để khám phá tất cả.

Đi tới
cung của hoàng hậu mới phát hiện trang trí bên trong đã thay đổi. Những thứ hoa
lệ khí phái đều đã bị chuyển đi, chỉ còn lại những bức tranh thơ, đồ cổ tinh
xảo lại thanh lịch.

Vinh
Khôn ở bên cạnh nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên: “Trang trí trong cung đều thay
đổi dựa theo dặn dò của hoàng thượng, nương nương ngài xem còn gì không thích,
chúng hạ nhân lập tức sửa lại theo ý ngài.”

“Không
cần, ta thấy đều rất tốt.”

“Nương
nương thích là tốt rồi.” Vinh Khôn còn nói: “Lão nô cũng nghĩ ngài sẽ thích.
Trong hậu viện, hoàng thượng còn đích thân trồng rất nhiều cây đào. Đợi đến mùa
xuân, nơi đó sẽ nở rộ. Nương nương ngài nhất định sẽ thích…”

Lúc
này, Tạ Hoài Mân đang đứng trước cửa sổ, nhìn một rừng đào vẫn còn xanh mướt
trong viện, ánh mắt mơ màng, khóe miệng nở nụ cười lưu luyến.

“Nương
nương.” Đồng Nhi đã nhiều năm chưa gặp bước vào, nay đã mặc trang phục của phụ
nữ có chồng.

“Đồng
Nhi?” Tạ Hoài Mân giật mình: “Em đã lập gia đình rồi?”

Đồng
Nhi rưng rưng nước mắt, vô cùng xúc động: “Năm ngoái hoàng thượng làm chủ gả nô
tỳ cho một ngự đình thị vệ.”

Tạ Hoài
Mân đi tới kéo tay Đồng Nhi: “Cuộc sống có tốt không?”

Đồng
Nhi cười hài lòng: “Rất tốt, tạ ơn nương nương quan tâm. Mấy năm nay nô tỳ luôn
mong nhớ ngài, mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về. Ngài gầy đi nhiều rồi.
Hiện giờ nô tỳ đang là quản sự ở ngoại đình, nếu nương nương không chê, nô tỳ
lại xin được hồi cung hầu hạ ngài.”

Tạ Hoài
Mân cười nói: “Em vẫn ở lại ngoại đình đi. Mỗi ngày có thể về nhà, tốt hơn ngày
ngày ở trong cung nhiều. Sang năm sinh một thằng nhóc thật béo thì tốt!”

Đồng
Nhi xấu hổ đỏ mặt.

Tiêu
Huyên đang bị vùi trong đống tấu chương sắp chồng cao đến ngang lưng, mặt nhăn
mày nhó đọc từ quyển này sang quyển khác.

Tống Tử
Kính nói một cách đương nhiên: “Thần vẫn theo ý chỉ của bệ hạ, đóng cửa suy
nghĩ lỗi lầm ở nhà.”

“Bảo
ngươi suy nghĩ ngươi thật sự suy nghĩ hay sao?” Tiêu Huyên quẳng một quyển sổ
ra.

Vẻ mặt
Tống Tử Kính vô cùng ngạc nhiên: “Hoàng mệnh nào có thể trái? Thần vì trước kia
tự quyết định, phạm phải lỗi lớn mới bị bệ hạ nghiêm phạt đấy thôi.”

Tiêu
Huyên tức đến mức bóp nát cây bút lông sói bằng ngọc.

“Bệ hạ
phải yêu quý sức dân.” Tống Tử Kính tiếp tục giảng dạy: “Một tờ giấy, một cây
bút, tuy là vật nhỏ nhưng đều đúc kết từ mồ hôi của nhân dân lao động.”

Trán
Tiêu Huyên nổi gân xanh: “Ngươi theo nha đầu Tạ Chiêu Hoa kia học được không ít
chiêu nhỉ?”

Tống Tử
Kính tràn đầy nhiệt huyết nói: “Tạ hoàng hậu bác học cơ trí, thần vô cùng kính
nể hoàng hậu, bình thường đương nhiên phải thỉnh giáo nhiều hơn.”

Tạ Hoài
Mân đi tới ngoài phòng, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này, thiếu chút nữa
cười lăn ra đất, khiến cho Vinh Khôn vội vàng lo lắng tới đỡ nàng. Tiêu Huyên
liếc mắt một cái khinh thường.

“Tống
tiên sinh ở đây đấy à!” Nàng cười khanh khách bước vào: “Mấy năm không gặp,
tiên sinh có khỏe không?”

Tống Tử
Kính mỉm cười: “Thần bái kiến hoàng hậu, nương nương kim an.”

“Đúng
là tôi rất an. Huynh thì sao? Đã lấy vợ chưa?”

Tống Tử
Kính ngẩn người: “Hồi bẩm nương nương, còn chưa…”

“Còn
chưa sao?” Tạ Hoài Mân niềm nở nói: “Tiên sinh không còn nhỏ tuổi nữa, là lúc
nên lập gia đình rồi. Đã có ai vừa ý chưa?”

Tống Tử
Kính liếc mắt nhìn Tiêu Huyên, Tiêu Huyên vùi đầu xem tấu chương, giả bộ như
không nghe thấy gì.

“Còn…
chưa.”

“Cũng
chưa sao.” Tạ Hoài Mân lại càng hưng phấn: “Muốn tôi giới thiệu cho huynh
không? Tôi chấm điểm giúp huynh, đảm bảo sẽ tìm được cô gái khiến huynh hài
lòng.”

Tống Tử
Kính lại liếc nhìn Tiêu Huyên. Hoàng đế vẫn đang cần chính.

Hắn thở
dài một hơi: “Nương nương, thần tạm thời chưa có ý định thành thân.”

Tạ Hoài
Mân mất hứng. Lúc này Tiêu Huyên mới mở miệng hỏi nàng: “Đều ổn cả chứ?”

“Tốt
lắm.” Tạ Hoài Mân cười: “Trong cung thay đổi cũng nhiều, em phải dùng nhiều
thời gian để làm quen một chút, cũng rất thích sửa chữa trong cung.”

Tiêu
Huyên thật vui vẻ: “Nàng thích là tốt rồi.”

Tạ Hoài
Mân nhìn về phía Tống Tử Kính: “Hôm nay thật hiếm có, buổi trưa Tống tiên sinh
ở lại dùng cơm đi.”

“Cũng
tốt.” Tiêu Huyên nói: “Gọi cả Khang thân vương tới.”

“Giác
Minh?” Hai mắt Tạ Hoài Mân tỏa sáng.

Tiêu
Huyên cười nói: “Đã nói với nàng hiện giờ thằng bé gọi là Tiêu Túc.”

“Mặc kệ
nó gọi là gì. Thật nhớ thằng bé, không biết lớn thế nào rồi.” Tạ Hoài Mân vỗ
tay: “Được rồi, đàn ông mấy người trò chuyện đi, em đi tới ngự thiện phòng xem
sao.”

Đợi
bóng lưng nàng biến mất ngoài cửa cung, Tiêu Huyên mới nói với Tống Tử Kính:
“Dương phi yêu cầu về mà mẹ đẻ, trẫm cho phép rồi.”

Tống Tử
Kính nhíu mày: “Bệ hạ đã nghĩ thỏa đáng thì làm vậy đi.”

Tiêu
Huyên nói: “Dương phi thông minh, từ lâu đã hiểu rõ tâm tư trẫm. Trẫm dự định
qua một, hai năm nữa sẽ tìm cho cô ấy một lang quân như ý, dùng lễ nghi công
chúa gả đi. Những phi tử khác nếu bằng lòng cũng làm theo như vậy.”

“Đến
lúc đó sợ rằng ngự sẽ lại lải nhải.”

Tiêu
Huyên cười khẩy một tiếng: “Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, trẫm không có thời
gian dây dưa mấy chuyện nhỏ nhặt này với bọn họ.”

Tống Tử
Kính gật đầu: “Hoàng hậu biết chưa?”

Tiêu
Huyên cười nói: “Nàng? Nàng tinh ranh hơn ba năm trước nhiều. Ngươi đừng coi
thường nàng.”

“Thần
không dám.” Tống Tử Kính nói.

Tiêu
Huyên tiếp lời: “Cuối cùng ta cũng hiểu, làm phu thê, đôi khi cũng phải giả vờ
câm điếc. Ta và nàng có thể có kết cục ngày hôm nay thật sự quá mức khó khăn,
con đường tương lai còn rất dài, không biết có bao nhiêu trắc trở cần vượt qua.
Để nàng không chịu uất ức, lần này ta làm ác nhân một lần có đáng gì? Mấy ngày
nữa sẽ là ngày giỗ của thái hậu, Dương phi sẽ dâng tấu xin nhập đạo quan tu hành,
mấy người khác cũng để bọn họ đi theo đi. Nếu không muốn, hà tất phải giam
trong lồng?”

Tống Tử
Kính đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ thánh minh.”

Tiêu
Huyên cười than thở, mở tiếp một quyển tấu chương, trong lòng nghĩ: “Giờ này
sang năm đã có con trai chưa nhỉ? Hay là con gái?”

Vừa
nghĩ như vậy, đọc tấu chương cũng đặc biệt thoải mái.

Đêm đó
Tạ Hoài Mân không chỉ gặp được Khang thân vương Tiêu Túc đã trưởng thành thành
thiếu niên, còn gặp được lão quái vật Tuệ Không đại sư không có một chút thay
đổi.

Quốc
tăng vừa uống rượu vừa ăn thịt, nói: “Mệnh của nương nương thật tốt lắm, từ lâu
lão nạp đã nhìn ra rồi, gặp chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa, nhìn
số mệnh này của nương nương, tương lai nhất định nhiều con nhiều cháu, thật có
phúc.”

Tiêu
Huyên vui vẻ cướp lời: “Đại sư ngài xem sẽ có mấy đứa?”

Tạ Hoài
Mân lạnh lùng nói: “Chàng muốn bao nhiêu đứa sẽ có bấy nhiêu đứa. Tổ chức World
Cup cũng không thành vấn đề.”

Tiêu
Huyên làm mặt nghiêm túc nói: “Bồi dưỡng một nhân tài ưu tú có ích hơn sinh
mười người tài trí bình thường gấp trăm lần. Vẫn là hoàng hậu nhìn xa trông
rộng.”

Tạ Hoài
Mân hài lòng, cười gắp một miếng thịt kho tàu cho Tiêu Túc, hỏi thằng bé tình
hình học tập trong Thái học viện.

Đêm đó,
Tiêu Huyên uống say chuếnh choáng, khi tắm còn không ngừng ngâm nga hát. Tạ
Hoài Mân cũng không biết vì sao hắn lại vui vẻ như vậy, giống như trúng vé số
vậy.

Nằm lăn
ra giường, Tiêu Huyên còn tiếp tục nói: “Ngày mai vào triều ta sẽ nói với các
đại thần, hoàng hậu khỏi bệnh rồi. Ta sẽ bù cho nàng một điển lễ phong hậu.”

“Đừng!
Đừng!” Tạ Hoài Mân kêu to, không nhận lòng tốt của hắn.

Tiêu
Huyên không vui: “Vì sao?”

“Trang
phục kia nặng đến hơn mười cân, quy củ nghi thức nhiều chết người, mất cả ngày
trời, tra khảo phạm nhân cũng không vất vả như thế.” Tạ Hoài Mân rất khinh
thường: “Nếu chàng cảm thấy thiếu một nghi thức, chúng ta bù một lần bái thiên
địa là được. Bớt đi chuyện này cũng không sao, tiết kiệm tiền mà sống mới thực
tế.”

Tiêu
Huyên nằm úp sấp xuống chăn nệm: “Tự ái rồi.”

“Tấm
lòng của chàng em nhận là đủ rồi.” Tạ Hoài Mân cười hì hì cúi người xuống:
“Tiêu nương nương ngoan, tới đây, cười với trẫm một cái.”

Tiêu
Huyên vùi đầu không để ý tới nàng.

Tạ Hoài
Mân cười gian, ngón tay lạnh lẽo mò từ vạt áo lỏng lẻo đi vào, chạm vào lồng
ngực trơn nhẵn, căng cứng của hắn, nhẹ nhàng vẽ vòng vòng.

Thân
thể Tiêu Huyên run rẩy một chút nhưng không có phản ứng gì khác.

Tạ Hoài
Mân chưa từ bỏ ý định, càng cọ cơ thể tới trước, bàn tay nhéo một cái trước
ngực hắn, đồng thời thổi một hơi vào vành tai lộ ra dưới chăn của hắn.

Trong
giây lát, vũ trụ xoay ngược. Tiêu Huyên xốc chăn lên đè nàng lại, đôi mắt đỏ
sậm, rượu uống vào bụng đều biến thành cồn đang thiêu đốt.

“Nàng
dám dở trò xấu với ta?”

“Em cứ
giở trò xấu đấy, chàng làm gì được em?” Tạ Hoài Mân cười khiêu khích.

Tiêu
Huyên chặn nàng lại, cắn lên cổ nàng một cái, vết cắn mang theo hương rượu vừa
ngứa lại vừa đau, Tạ Hoài Mân giật mình hít vào một hơi.

“Làm
gì? Không dạy dỗ nàng nàng sẽ không biết cái gì gọi là phu quyền!”

Tiếng
hô hoảng hốt hòa lẫn với tiếng cười vang lên, rèm gấm rất nặng thả xuống, khép
lại, che khuất sắc xuân dạt dào bên trong. Vinh Khôn cười, dẫn đám cung nhân
lui ra ngoài.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
2 Quyển 1 - Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
3 Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia
4 Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt
5 Quyển 1 - Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
6 Quyển 1 - Chương 6: Mộng uyên ương hồ điệp
7 Quyển 1 - Chương 7: Hành y tế thế
8 Quyển 1 - Chương 8: Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật
9 Quyển 1 - Chương 9: Biểu cảm Phù Dung
10 Quyển 1 - Chương 10: Tạ gia có con gái mới trưởng thành
11 Quyển 1 - Chương 11: Yên Hoa Tam Nguyệt
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiệc ngày xuân (1)
13 Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)
14 Quyển 1 - Chương 14: Sắc đẹp và âm mưu
15 Quyển 1 - Chương 15: Châm lửa
16 Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ
17 Quyển 1 - Chương 17: Ba phần quá khứ, bảy phần tương lai
18 Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách
19 Quyển 2 - Chương 19: Nhật ký lần qua sông nguy hiểm
20 Quyển 2 - Chương 20: Tập kích đêm
21 Quyển 2 - Chương 21: Hướng về thế giới mới
22 Quyển 2 - Chương 22: Nơi cố nhân an giấc ngàn thu
23 Quyển 2 - Chương 23: Bão táp cuối hè
24 Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên
25 Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
26 Quyển 2 - Chương 26: Trở về bỏ mạng
27 Quyển 2 - Chương 27: Ly biệt, không gặp lại
28 Quyển 2 - Chương 28: Dạ tiệc Yến phủ (1)
29 Quyển 2 - Chương 29: Dạ tiệc Yến phủ (2)
30 Quyển 2 - Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến
31 Quyển 2 - Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy
32 Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)
33 Quyển 2 - Chương 33: Vây thành Xích Thủy (2)
34 Quyển 2 - Chương 34: Ác chiến
35 Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại
36 Quyển 2 - Chương 36: Rồi biệt ly
37 Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc
38 Quyển 2 - Chương 38: Trở lại thành Tây Dao
39 Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian
40 Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt
41 Quyển 3 - Chương 41: Khi tình yêu tới
42 Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân
43 Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân
44 Quyển 3 - Chương 44: Nguyện vọng và trần thế
45 Quyển 3 - Chương 45: Đường đời
46 Quyển 3 - Chương 46: Đường tình gặp trắc trở
47 Quyển 3 - Chương 47: Kẻ thứ ba mạnh như hổ
48 Quyển 3 - Chương 48: Ai đáng tin?(1)
49 Quyển 3 - Chương 49: Ai đáng tin? (2)
50 Quyển 3 - Chương 50: Ai đáng tin? (3)
51 Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn
52 Quyển 3 - Chương 52: Quân tới, thiên hạ định
53 Quyển 3 - Chương 53: Cảnh còn người mất
54 Quyển 3 - Chương 54: Khoảng cách không dễ vượt qua
55 Quyển 3 - Chương 55: Đường thẳng khó cắt nhau
56 Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
57 Quyển 4 - Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới
58 Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ
59 Quyển 4 - Chương 59: Khi sóng gió lại nổi lên
60 Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa
61 Quyển 4 - Chương 61: Đêm thức cùng quý nhân
62 Quyển 4 - Chương 62: Thâm cung sâu như biển
63 Quyển 4 - Chương 63: Đêm nghe tiếng mưa kể chuyện đã qua
64 Quyển 4 - Chương 64: Bão táp mưa sa tới (1)
65 Quyển 4 - Chương 65: Bão táp mưa sa tới (2)
66 Quyển 4 - Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân
67 Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó
68 Quyển 4 - Chương 68: Yên Hoa cùng Tam Nguyệt
69 Quyển 4 - Chương 69: Chiều tà vì cớ gì lại đến
70 Quyển 4 - Chương 70: Gặp lại trong mơ
71 Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)
72 Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
73 Quyển 4 - Chương 73: Tình yêu không cần lời
74 Quyển 4 - Chương 74: Nắm tay về nhà
75 Quyển 4 - Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
76 Quyển 4 - Chương 76: Kết thúc
77 Quyển 4 - Chương 77: Ngoại truyện về Tống Tử Kính
78 Quyển 4 - Chương 78: Ngoại truyện nhật ký hàng ngày
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
2
Quyển 1 - Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
3
Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia
4
Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt
5
Quyển 1 - Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
6
Quyển 1 - Chương 6: Mộng uyên ương hồ điệp
7
Quyển 1 - Chương 7: Hành y tế thế
8
Quyển 1 - Chương 8: Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật
9
Quyển 1 - Chương 9: Biểu cảm Phù Dung
10
Quyển 1 - Chương 10: Tạ gia có con gái mới trưởng thành
11
Quyển 1 - Chương 11: Yên Hoa Tam Nguyệt
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiệc ngày xuân (1)
13
Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)
14
Quyển 1 - Chương 14: Sắc đẹp và âm mưu
15
Quyển 1 - Chương 15: Châm lửa
16
Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ
17
Quyển 1 - Chương 17: Ba phần quá khứ, bảy phần tương lai
18
Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách
19
Quyển 2 - Chương 19: Nhật ký lần qua sông nguy hiểm
20
Quyển 2 - Chương 20: Tập kích đêm
21
Quyển 2 - Chương 21: Hướng về thế giới mới
22
Quyển 2 - Chương 22: Nơi cố nhân an giấc ngàn thu
23
Quyển 2 - Chương 23: Bão táp cuối hè
24
Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên
25
Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
26
Quyển 2 - Chương 26: Trở về bỏ mạng
27
Quyển 2 - Chương 27: Ly biệt, không gặp lại
28
Quyển 2 - Chương 28: Dạ tiệc Yến phủ (1)
29
Quyển 2 - Chương 29: Dạ tiệc Yến phủ (2)
30
Quyển 2 - Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến
31
Quyển 2 - Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy
32
Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)
33
Quyển 2 - Chương 33: Vây thành Xích Thủy (2)
34
Quyển 2 - Chương 34: Ác chiến
35
Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại
36
Quyển 2 - Chương 36: Rồi biệt ly
37
Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc
38
Quyển 2 - Chương 38: Trở lại thành Tây Dao
39
Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian
40
Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt
41
Quyển 3 - Chương 41: Khi tình yêu tới
42
Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân
43
Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân
44
Quyển 3 - Chương 44: Nguyện vọng và trần thế
45
Quyển 3 - Chương 45: Đường đời
46
Quyển 3 - Chương 46: Đường tình gặp trắc trở
47
Quyển 3 - Chương 47: Kẻ thứ ba mạnh như hổ
48
Quyển 3 - Chương 48: Ai đáng tin?(1)
49
Quyển 3 - Chương 49: Ai đáng tin? (2)
50
Quyển 3 - Chương 50: Ai đáng tin? (3)
51
Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn
52
Quyển 3 - Chương 52: Quân tới, thiên hạ định
53
Quyển 3 - Chương 53: Cảnh còn người mất
54
Quyển 3 - Chương 54: Khoảng cách không dễ vượt qua
55
Quyển 3 - Chương 55: Đường thẳng khó cắt nhau
56
Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
57
Quyển 4 - Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới
58
Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ
59
Quyển 4 - Chương 59: Khi sóng gió lại nổi lên
60
Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa
61
Quyển 4 - Chương 61: Đêm thức cùng quý nhân
62
Quyển 4 - Chương 62: Thâm cung sâu như biển
63
Quyển 4 - Chương 63: Đêm nghe tiếng mưa kể chuyện đã qua
64
Quyển 4 - Chương 64: Bão táp mưa sa tới (1)
65
Quyển 4 - Chương 65: Bão táp mưa sa tới (2)
66
Quyển 4 - Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân
67
Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó
68
Quyển 4 - Chương 68: Yên Hoa cùng Tam Nguyệt
69
Quyển 4 - Chương 69: Chiều tà vì cớ gì lại đến
70
Quyển 4 - Chương 70: Gặp lại trong mơ
71
Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)
72
Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
73
Quyển 4 - Chương 73: Tình yêu không cần lời
74
Quyển 4 - Chương 74: Nắm tay về nhà
75
Quyển 4 - Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
76
Quyển 4 - Chương 76: Kết thúc
77
Quyển 4 - Chương 77: Ngoại truyện về Tống Tử Kính
78
Quyển 4 - Chương 78: Ngoại truyện nhật ký hàng ngày