Quyển 2 – Chương 21: Hướng về thế giới mới

Chúng
tôi rơi xuống… Sau đó… Chạm đất!

Hả?

Tôi
kinh ngạc trợn tròn mắt, xoa xoa mông đứng lên. Dưới chân là một bãi cỏ mềm
mại, phía trên đầu mười mét, vị Lăng tiên sinh kia đang nghiêm mặt nhìn chúng
tôi dưới ánh sáng ngọn đuốc.

Tôi vẫy
chào hắn: “Hi…”

Phía
trên, mấy ánh đuốc chiếu xuống, rọi sáng hai chúng tôi, ngay sau đó lập tức có
tên bắn xuống.

Tiêu
Huyên kéo tôi bỏ chạy.

Tôi vừa
chạy vừa hỏi: “Vì sao không phải vách núi?”

Tiêu
Huyên khinh bỉ tôi: “Lấy đâu ra nhiều vách núi như vậy!”

“Không
nói sớm, lãng phí nhiều biểu cảm của muội như vậy!”

Tiêu
Huyên mắng: “Có sức oán trách, không bằng chạy nhanh lên một chút.

Truy
binh phía trên cũng đã nhảy xuống. Tiêu Huyên chạy nhanh hơn. Tay anh ấy dùng
lực, cơ thể tôi nhẹ hơn một chút, có thể đuổi kịp bước chân của anh. Chúng tôi
chạy qua bãi cỏ, chui vào rừng cây. Đối phương vẫn đuổi sát phía sau, mũi tên
nhọn lướt qua bên cạnh lỗ tai tôi, cắm vào thân cây.

Tiêu
Huyên bỗng kéo tôi vòng sang hướng khác, chạy tới cánh rừng ở sườn phía Tây.

Chạy
được một đoạn, cây bụi dày hơn, bước chân bị cản trở, tốc độ chậm lại.

Tôi khó
khăn, lo lắng gọi: “Nhị ca!”

“Đừng
lo lắng!” Tiêu Huyên duỗi tay ra, ôm lấy tôi, gần như nhấc tôi lên, tiến về
phía trước.

Giống
như anh ấy biết trên mặt đất có thứ gì, không chạy thẳng mà chạy hình chữ Z.
Tôi vốn đã tăng thêm gánh nặng cho anh ấy, lúc này ngậm chặt miệng, ôm lấy anh,
ngoan ngoãn để anh ấy ôm đi.

Chúng
tôi chạy được khoảng hơn năm mươi mét, phía sau bỗng truyền tới tiếng kêu thảm
thiết, hình như có người đạp trúng bẫy.

“Lăng
đại nhân, bọn chúng có mai phục!”

Sau đó,
tôi nghe được tiếng Lăng tiên sinh tức giận mắng: “Đồ ngu! Là bẫy thú của thợ
săn! Cẩn thận một chút!”

Tiêu
Huyên thả nhẹ bước chân, tốc độ lại nhanh hơn.

Tiêu
Huyên ôm chặt lấy tôi, nhảy lên mấy cái, vượt qua mấy khe rãnh. Âm thanh phía
sau càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy gì nữa.

Nhưng
Tiêu Huyên vẫn không buông tôi ra, chạy thẳng xuống núi. Tôi nghe thấy hô hấp
của anh ấy bắt đầu nhanh hơn, lo lắng nói: “Có thể buông muội ra rồi. Muội chạy
được.”

“Đừng
lộn xộn!” Anh ấy khẽ quát một tiếng, tay nắm thật chặt.

Tôi ôm
cổ anh ấy, mặt chạm vào mặt anh ấy, cảm thấy trên mặt anh ướt đẫm mồ hôi.

“Nhị
ca.” Tôi nói: “Thả muội xuống đi. Ca có độc trong người, không thể quá mệt
nhọc!”

Tiêu Huyển
ngoảnh mặt làm ngơ, mang theo tôi xuyên qua rừng. Trăng lộ ra một nửa, tôi thấy
cây cối ngày càng thưa thớt. Bước chân Tiêu Huyên rất nhẹ, chạy thẳng một đường
cũng không thấy chim chóc giật mình.

Gương
mặt anh ấy rất lạnh, so ra thì mặt tôi ngày càng nóng. Tôi vô cùng bất an: “Nhị
ca, để muội xuống đi. Thân thể ca…”

Bỗng
hai bóng người rơi từ trên cây xuống. Thần kinh tôi vốn đã vô cùng căng thẳng,
sợ đến mức cao giọng kêu lên.

Tiêu
Huyên vội vàng dỗ dành tôi: “Không có gì, là người mình!”

Hai
người kia chắp tay hành lễ: “Vương gia.”

Tiêu
Huyên nói: “Phía sau.”

“Vâng!”
Hai người đi đón địch.

Tiêu
Huyên nói với tôi: “Là thân vệ của ta.”

Tôi rời
khỏi lồng ngực anh ấy, đứng xuống, hỏi: “Bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta chỉ
có hai người có được không?”

Vừa dứt
lời, lại có ba người chạy tới: “Vương gia!”

Tiêu
Huyên hỏi: “Đều tới rồi?”

“Bạch
Hồng, Lưu Thủ tiếp ứng, những người khác đều tới.”

Tiêu
Huyên hỏi tôi: “Kiếm đâu?”

Tôi
nói: “Đánh rơi gần sơn động.”

Tiêu
Huyên sai bảo thuộc hạ: “Cố gắng tìm thanh kiếm về. Bọn họ nhiều người, cẩn
thận đối phó.”

Ba
người đồng loạt đáp lời, hai người rời đi, một người tiếp tục hộ tống chúng
tôi.

Tiêu
Huyên kéo tôi đi tiếp. Nhưng thần kinh thắt chặt của tôi vừa thoáng thả lỏng,
sức lực thoát hết ra ngoài, trước mắt biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn,
lảo đảo ngã về phía trước. Tiêu Huyên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tôi, vừa
thương hại vừa bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Ta cõng muội đi.”

Thuộc
hạ của Tiêu Huyên lập tức nói: “Vương gia, người cũng mệt mỏi rồi, để thuộc hạ
làm đi.”

Tiêu
Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi xổm xuống cõng tôi.

Tôi yếu
ớt nói: “An toàn rồi chứ?”

Tiêu
Huyên dịu dàng nói: “An toàn rồi. Muội yên tâm.”

Tôi
nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Muội… chỉ… thiếu máu một chút. Muội ngủ một lúc…” Sau
đó tôi ghé vào trên lưng Tiêu Huyên, mê man ngủ.

Giấc
ngủ này hoàn toàn không mộng mị, chỉ mơ hồ cảm giác mình như đang ở trên
thuyền, dập dềnh bồng bềnh, vô cùng thoải mái. Sau đó, tôi mơ màng nghe được
một chút âm thanh.

“…Thế
nào rồi…”

“…Mệt
mỏi… Thiếu máu… Không có gì đáng ngại, ngủ một giấc là được…”

Sau đó,
tôi cứ ngủ, đến lúc cảm thấy thật nóng, khô nóng khiến tôi nửa tỉnh nửa mơ
trong chốc lát, chỉ nhận thấy có người cầm khăn thấm nước lạnh, dịu dàng, cẩn
thận đặt lên trán tôi.

Tôi khẽ
gọi một tiếng: “Mẹ…”

Sau đó
lại ngủ.

Đến khi
tôi hoàn toàn tỉnh táo lại đã là hai ngày sau. Tôi vì đói bụng mà tỉnh lại.

Tôi mở
to hai mắt nhìn trần nhà, cảm thấy căn phòng đang nhẹ nhàng lay động, bên tai
nghe được tiếng móng ngựa hòa cùng với tiếng bụng tôi đang sôi lên, mũi ngửi
được mùi thuốc đông y, tôi còn có chút ngơ ngẩn. Hình như tôi đang ở trên xe
ngựa.

Vết
thương của tôi đã được xử lý, băng bó rất cẩn thận. Thậm chí, cơ thể tôi cũng
đã được lau, tóc đã được gội, không có chút mồ hôi dính dính vì phát sốt.

Tôi dè
dặt ngồi dậy, vén màn xe lên. Một màu xanh ngắt đập vào mi mắt.

Đường
chân trời tại nơi bầu trời tiếp giáp với chân núi kéo dài tới vô tận. Trên bầu
trời xanh thẳm, những đám mây như từng đống tuyết, khí lưu từ trên núi cao đổ
xuống thổi chúng thành những đường vĩ tuyến thật dài, giống như vết nứt trên
thủy tinh.

“Tỷ tỷ
tỉnh rồi!” Giọng nói non nớt của bé Giác Minh vang lên.

Tôi
quay đầu lại, thấy thằng bé đang mặc một bộ quần áo bình thường, được người lớn
ôm, ngồi trên lưng ngựa, vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi
cười: “Bé Giác Minh có ngoan không?”

Bé Giác
Minh vội vàng nói: “Đệ rất ngoan. Khi tỷ tỷ ngủ đều không nói chuyện.” Sau đó, thằng
bé đặt ngón trỏ lên miệng, làm một tư thế im lặng.

Tôi
cười, chuyển hướng tới người đang ôm thằng bé: “Tống tiên sinh, nhìn thấy tiên
sinh thật tốt.”

Tống Tử
Kính mặc thường phục màu xanh nhạt trang nhã, cưỡi trên một con ngựa trắng cao
to, sống lưng rất thẳng, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười với tôi.

“Cô
nương tỉnh rồi?” Tôn tiên sinh đã lâu không gặp cũng thúc ngựa lại đây.

Tống Tử
Kính nói với tôi: “Là Tôn tiên sinh xem vết thương cho cô.”

Tôi vội
vàng nói cảm ơn.

Tôn
tiên sinh hiền hòa nói: “Cô nương yên tâm, sau này phối ít dược lưu thông máu,
dưỡng da, bôi lên sẽ không lo để lại sẹo!”

Không
ngờ ông chú này còn biết những thứ này, có lẽ bà nhà từng yêu cầu.

Tôi
nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Tiêu Huyên.

Tôn tiên
sinh nhìn ra, nói: “Vương gia có việc gấp phải đi trước, dặn dò chúng ta phải
chăm sóc cô nương. Cô nương đừng nóng ruột, buổi chiều chúng ta sẽ xuất quan.
Một khi đã xuất quan, đó chính là thiên hạ của Yến vương.”

Không
lâu sau tôi gặp được Vân Hương. Cô ấy hiển nhiên cũng vô cùng sợ hãi, kéo tay
áo tôi rơi rất nhiều nước mắt. Tấm chân tình như thế khiên mắt tôi cũng ướt. Từ
khi đến thế giới này, người ở bên tôi lâu nhất là cô ấy, không có cô ấy, tôi
cũng không cách nào thích ứng cuộc sống ở đây nhanh như vậy. Nói là chủ tớ,
thật ra có thể đã coi như chị em. Hôm nay cùng nhau trải qua đau đớn, sống
chết, tình cảm lại càng sâu nặng.

Tôi hỏi
cô ấy: “Khi tôi rơi xuống nước, hai người thế nào?”

Vân
Hương vừa nghĩ tới chuyện đó, sắc mặt đã trắng bệch: “Sau khi tiểu thư rơi
xuống nước, Tống tiên sinh lập tức cũng nhảy vào trong nước. Khi đó chúng ta đã
sắp đến bờ, nô tỳ còn nhìn thấy nhị thiếu gia, à không, là Yến vương điện hạ ở
trên bờ, điện hạ cũng nhảy vào trong nước cứu tiểu thư. Bờ bên kia vẫn còn bắn
tên, Khánh đại gia nhảy vào trong nước chạy trốn. Ông ta bơi giỏi, nô tỳ cũng
biết bơi chút ít, hơn nữa dòng chảy không mạnh, hai chúng ta bơi tới bờ. Người
trên bờ bên kia đành thôi. Tống tiên sinh bơi đi rất xa cũng không tìm được
tiểu thư, đành quay về tìm nô tỳ. Chúng ta đang lo lắng thì nhận được thư của
Vương gia, nói người đã cứu được tiểu thư, lúc này chúng ta mới yên lòng.”

Tôi
nghe xong trong lòng rất cảm động: “Chúng ta phải cảm ơn Tống tiên sinh rất
nhiều.”

Vân
Hương e thẹn nói: “Không ngờ Tống tiên sinh học vấn tốt, thân thủ cũng tốt như
vậy.”

Tôi
nghe vậy đã vui vẻ đùa cô ấy: “Ai nha! Củ cải tháng Chạp, nảy mầm rồi sao?”

Mặt Vân
Hương đỏ bừng, mượn cớ đi lấy thuốc cho tôi rồi chạy mất.

Buổi
chiều, mặt trời ngả về Tây, chúng tôi đặt chân đến Định Sơn quan.

Nam
Thiên Sơn đến đó thì ngừng lại một đoạn, quan ngoại là Bắc Thiên Sơn kéo dài
mười dặm, cùng với thảo nguyên đại ngàn mênh mông bát ngát. Định Sơn quan được
dựng lên ở chân núi, cũng không phải “nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai” (một
người giữ cửa, vạn người khó vào)
, nhưng quan nội địa thế
phức tạp, lại có một diện tích đất bằng lớn để khai chiến, cộng thêm rừng núi
hiểm trở, ngược lại trở thành một vị trí rất tốt.

Tôi
bỗng nghĩ đến một chuyện, hỏi Tống Tử Kính: “Tiên sinh, ở quan ngoại này thật
ra cũng được coi như lãnh thổ Đông Tề, vì sao lại đặt cửa khẩu ở chỗ này?”

Tống Tử
Kính giải thích: “Hai mươi năm trước, lãnh thổ Đông Tề chỉ tới chỗ cửa khẩu
này. Năm đó thành Tây Dao xảy ra đại dịch, đại Tư Mã đại tướng quân La Thắng
Khanh lấy ít địch nhiều, đánh bại tiên đế nước Liêu, Da Luật Hạo, một phần lớn
lãnh thổ phía Tây Định Sơn Quan thuộc về Tề quốc chúng ta.”

Anh ta
vẽ một bức tranh trên mặt đất cho tôi xem. Thì ra lãnh địa của Tiêu Huyên giống
như dùng thìa múc kem, múc ra một khối lớn trên lãnh thổ nước Liêu. Tuy diện
tích lớn nhưng ba mặt đều bị nước Liêu vây quanh. Tống Tử Kính vừa chỉ vừa nói,
bên này là Thúc Khánh vương, bên kia là Nam Lĩnh vương, còn bên đó là Vệ Đô
vương. Tiêu Huyên giống như sống giữa lòng địch quốc.

Tôi
nói: “Cửa khẩu này được giữ lại, thứ nhất là phòng kẻ địch, thứ hai là phòng
phiên vương phải không?.”

Tôn
tiên sinh vuốt râu gật đầu: “Đúng như lời cô nương nói. Nhưng quận thủ nơi đây
là nhạc phụ của Yến vương, coi như là phạm vi thế lực của Yến vương.”

Ông ấy
nói tôi mới nhớ ra, nơi đây là Thai châu, chính là nhà mẹ đẻ của bà xã đã qua
đời của Tiêu Huyên.

Chúng
tôi đi qua thành. Thành Thai châu là trọng địa của biên quan, vô cùng phồn hoa.
Trên đường có thể nhìn thấy không ít thương nhân hoặc lữ khách vai đeo đại đao,
để râu quai nón. Còn không ít nghệ nhân mũi cao mắt sâu như đến từ vùng Tiểu Á,
đàn ông cao lớn khôi ngô, phụ nữ quyến rũ, đa sắc thái. Quần áo của bọn họ có
hình thức rất đặc biệt, màu sắc rực rỡ, đứng ở ven đường thu hút nhiều du khách
dừng chân.

Rời
khỏi phố xá sầm uất, ra khỏi cửa thành, đi lên đường núi. Nửa giờ sau, một
thành trì phong cách cổ xưa xuất hiện ở cuối đường. Thành trì thế dựa núi, cao
to hùng vĩ. Từ xa chậm rãi đến gần, tôi nhìn thấy vết tích chiến hỏa để lại
trên tường thành qua bao năm tháng. Dây leo mọc đầy tường, cành lá non mịn nhẹ
nhàng chập chờn trong gió mát ngày hè, binh khí trong tay binh lính trên tường
thành phản chiếu ra những tia sáng chói mắt, hình thành một sự đối lập rõ ràng
với một mảnh rừng xanh ngắt phía sau lưng.

Bỗng
nhiên, từ cổng thành truyền tới một giọng nói trong sáng, mạnh mẽ: “Tôn tiên
sinh, đã lâu không gặp!”

Vân
Hương kéo tôi một cái, tôi buông mành xuống theo lễ nghi.

Nghe
bên ngoài có tiếng Tôn tiên sinh trả lời: “Trịnh thiếu tướng, đã lâu không
gặp!”

Người
thiếu niên kia nói: “Hôm qua mới gặp tỷ phu, tỷ phu nói tiên sinh sắp đến, từ
sáng sớm ta đã ở đây chờ, đến bây giờ mới chờ được tiên sinh. Lần này tiên sinh
không thể như lần trước, nhất định phải ở lại một đêm mới được đi. Gần đây gia
phụ lại tìm được một thế cờ kỳ lạ, đang chờ tiên sinh tới phá giải.”

Cậu
thanh niên này hình như là em vợ của Tiêu Huyên.

Tôn
tiên sinh cười nói: “Đa tạ thiếu tướng và Trịnh đại nhân. Chỉ là, lần này Tôn
mỗ lại phải phụ một phần tâm ý của ngài. Tôn mỗ có công vụ trong người, không
thể dừng lại. Thiếu tướng yên tâm, ngày khác Tôn mỗ nhất định bù lại.”

Cậu
thanh niên kia mở miệng lần nữa, giọng nói đã ở ngay ngoài xe: “Tôn tiên sinh
luôn tới rồi đi thật vội vàng. Tỷ phu cũng thật là, không cho tiên sinh nghỉ
ngơi một chút.”

Tôn
tiên sinh nói: “Vương gia cũng khổ cực mệt nhọc, chúng ta là thuộc hạ, sao có
thể lười biếng?”

“Mệt
nhọc?” Cậu thanh niên cười nói: “Thật sự là mệt nhọc sao?” Sau đó thay đổi chủ
đề: “Nói đến đây, người trong xe ngựa là ai, lại cần tiên sinh tự mình hộ
tống.”

Tôi
giật cả mình, lúc đó một bàn tay đã nhấc màn xe lên, một gương mặt trẻ tuổi thò
vào.

Bạn nhỏ
Tiểu Trịnh khoảng hai mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to, ngũ quan anh tuấn, tư
thế oai hùng, khí thế bừng bừng, rất bắt mắt. Chỉ là vẻ mặt không quá thân
thiện, liếc mắt bĩu môi, giống như trúng gió cấp độ nhẹ.

Tôi lễ
phép cười cười với cậu ta. Lông mi của cậu ta nhíu lại càng chặt.

“Nhìn
thật bình thường, ánh mắt tỷ phu bị làm sao vậy?”

Gân
xanh trên trán tôi nổi lên.

Tôn
tiên sinh vội vàng ho khan, tỏ vẻ hành động này không thích hợp: “Thiếu tướng,
vị này là Mẫn cô nương, là nữ đại phu vương gia mời tới.”

“Đại
phu?” Tiểu Trịnh không cho là đúng: “Có Tôn tiên sinh ở đây, còn cần đại phu
nào khác? Tỷ phu cũng thật là, giấu đầu hở đuôi.”

Tôn
tiên sinh vội vàng nói: “Ai nha, lời ấy của thiếu tướng sai rồi…”

“Vị
tiểu ca này nói đúng lắm!” Tôi cao giọng ngắt lời Tôn tiên sinh.

Tiểu
Trịnh ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi
cười với cậu ta: “Người sáng suốt không nói tiếng lóng. Thiếp thân quả thật đã
ngầm qua lại với Yến vương điện hạ từ lâu.”

“Cái
gì?” Đánh chết Tiểu Trịnh cũng không tin tôi sẽ thừa nhận một cách trực tiếp,
thô lỗ như thế, cậu ta bị dọa, hai mắt trợn tròn. Tôn tiên sinh cũng là lần đầu
tiên biết đến bộ mặt thật của tôi, càng giật mình sợ hãi.

Tôi
cười càng vui vẻ: “Thiếp thân thật sự rất may mắn, tỷ muội nhiều như vậy, người
nào cũng xinh đẹp như hoa, Yến vương điện hạ lại cố tình nhìn trúng ta, mê
luyến ta đến mức không thể tự kiềm chế. Đại khái là trên người ta có khí chất
thanh nhã như thiên tiên, ẩn nhẫn mà lại cao ngạo, tỏa ra ánh sáng chói mắt
không ai bì kịp, trí tuệ hơn người, hơn nữa luôn bình thản khiến người ta
thương tiếc, yếu ớt sầu bi, có lẽ điều ấy đã hấp dẫn điện hạ chăng…” Một câu
nói thật là dài.

Tiểu
Trịnh xanh cả mặt, đoán chừng trong bụng đã chịu không nổi nữa, ngang bướng cãi
lại: “Nói bậy, tỷ phu sẽ không…”

“Sẽ
không thế nào? Ta ở bên chàng đã rất nhiều năm. Ta đối với chàng trọng tình
trọng nghĩa, chàng đối với ta như si như cuồng. Hai chúng ta mỗi ngày ân ân ái
ái, xây dựng tổ ấm.”

“Không
thể nào!”

Tôi đẩy
bé Giác Minh tới trước: “Vì sao không thể? Cậu xem, con chúng ta đã lớn như vậy
rồi. Tiểu Minh à, gọi ca ca đi con.”

Tiểu
Minh ngoan ngoãn gọi: “Chào ca ca.”

“Không
đúng!” Vân Hương hoảng hốt kêu.

Nha đầu
này muốn lật mặt tôi hay sao?

Kết
quả, Vân Hương lí nhí nói: “Bối phận sai rồi!”

Tiểu Trịnh
thiếu tướng cuối cũng cũng hộc máu bỏ mình.

Tôn
tiên sinh thấy vậy, vội vàng kêu đánh xe đi nhanh một chút.

Chúng
tôi qua cổng thành, chợt nghe phía sau tru lên một tiếng: “Trời xanh ơi…”

Tiếng
kêu quanh quẩn trong sơn cốc một lúc lâu.

Bánh xe
không ngừng quay, đi qua một đường hầm vừa dài vừa tối, ra khỏi Nam Thiên Sơn,
dần dần đối diện với ánh sáng.

Tôi vén
rèm lên, nhìn về phía trước đầy mong chờ.

Phía
bên kia ngọn núi, là thảo nguyên.

Trời
xanh xanh, đất mênh mông, gió thổi lay ngọn cỏ, đồng xanh nối trời xanh, diều
hâu sải cánh bay lượn. Đây là cảnh trời đất bao la mà tôi chưa bao giờ nhìn
thấy.

Đại
mạc, cuối cùng ta đã tới đây.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
2 Quyển 1 - Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
3 Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia
4 Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt
5 Quyển 1 - Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
6 Quyển 1 - Chương 6: Mộng uyên ương hồ điệp
7 Quyển 1 - Chương 7: Hành y tế thế
8 Quyển 1 - Chương 8: Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật
9 Quyển 1 - Chương 9: Biểu cảm Phù Dung
10 Quyển 1 - Chương 10: Tạ gia có con gái mới trưởng thành
11 Quyển 1 - Chương 11: Yên Hoa Tam Nguyệt
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiệc ngày xuân (1)
13 Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)
14 Quyển 1 - Chương 14: Sắc đẹp và âm mưu
15 Quyển 1 - Chương 15: Châm lửa
16 Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ
17 Quyển 1 - Chương 17: Ba phần quá khứ, bảy phần tương lai
18 Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách
19 Quyển 2 - Chương 19: Nhật ký lần qua sông nguy hiểm
20 Quyển 2 - Chương 20: Tập kích đêm
21 Quyển 2 - Chương 21: Hướng về thế giới mới
22 Quyển 2 - Chương 22: Nơi cố nhân an giấc ngàn thu
23 Quyển 2 - Chương 23: Bão táp cuối hè
24 Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên
25 Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
26 Quyển 2 - Chương 26: Trở về bỏ mạng
27 Quyển 2 - Chương 27: Ly biệt, không gặp lại
28 Quyển 2 - Chương 28: Dạ tiệc Yến phủ (1)
29 Quyển 2 - Chương 29: Dạ tiệc Yến phủ (2)
30 Quyển 2 - Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến
31 Quyển 2 - Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy
32 Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)
33 Quyển 2 - Chương 33: Vây thành Xích Thủy (2)
34 Quyển 2 - Chương 34: Ác chiến
35 Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại
36 Quyển 2 - Chương 36: Rồi biệt ly
37 Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc
38 Quyển 2 - Chương 38: Trở lại thành Tây Dao
39 Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian
40 Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt
41 Quyển 3 - Chương 41: Khi tình yêu tới
42 Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân
43 Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân
44 Quyển 3 - Chương 44: Nguyện vọng và trần thế
45 Quyển 3 - Chương 45: Đường đời
46 Quyển 3 - Chương 46: Đường tình gặp trắc trở
47 Quyển 3 - Chương 47: Kẻ thứ ba mạnh như hổ
48 Quyển 3 - Chương 48: Ai đáng tin?(1)
49 Quyển 3 - Chương 49: Ai đáng tin? (2)
50 Quyển 3 - Chương 50: Ai đáng tin? (3)
51 Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn
52 Quyển 3 - Chương 52: Quân tới, thiên hạ định
53 Quyển 3 - Chương 53: Cảnh còn người mất
54 Quyển 3 - Chương 54: Khoảng cách không dễ vượt qua
55 Quyển 3 - Chương 55: Đường thẳng khó cắt nhau
56 Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
57 Quyển 4 - Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới
58 Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ
59 Quyển 4 - Chương 59: Khi sóng gió lại nổi lên
60 Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa
61 Quyển 4 - Chương 61: Đêm thức cùng quý nhân
62 Quyển 4 - Chương 62: Thâm cung sâu như biển
63 Quyển 4 - Chương 63: Đêm nghe tiếng mưa kể chuyện đã qua
64 Quyển 4 - Chương 64: Bão táp mưa sa tới (1)
65 Quyển 4 - Chương 65: Bão táp mưa sa tới (2)
66 Quyển 4 - Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân
67 Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó
68 Quyển 4 - Chương 68: Yên Hoa cùng Tam Nguyệt
69 Quyển 4 - Chương 69: Chiều tà vì cớ gì lại đến
70 Quyển 4 - Chương 70: Gặp lại trong mơ
71 Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)
72 Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
73 Quyển 4 - Chương 73: Tình yêu không cần lời
74 Quyển 4 - Chương 74: Nắm tay về nhà
75 Quyển 4 - Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
76 Quyển 4 - Chương 76: Kết thúc
77 Quyển 4 - Chương 77: Ngoại truyện về Tống Tử Kính
78 Quyển 4 - Chương 78: Ngoại truyện nhật ký hàng ngày
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
2
Quyển 1 - Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
3
Quyển 1 - Chương 3: Lần đầu gặp thầy giáo tại gia
4
Quyển 1 - Chương 4: Ông anh hai cá biệt
5
Quyển 1 - Chương 5: Có người nói, đó là tương lai
6
Quyển 1 - Chương 6: Mộng uyên ương hồ điệp
7
Quyển 1 - Chương 7: Hành y tế thế
8
Quyển 1 - Chương 8: Hai anh em họ Tạ và căn phòng bí mật
9
Quyển 1 - Chương 9: Biểu cảm Phù Dung
10
Quyển 1 - Chương 10: Tạ gia có con gái mới trưởng thành
11
Quyển 1 - Chương 11: Yên Hoa Tam Nguyệt
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiệc ngày xuân (1)
13
Quyển 1 - Chương 13: Tiệc ngày xuân (2)
14
Quyển 1 - Chương 14: Sắc đẹp và âm mưu
15
Quyển 1 - Chương 15: Châm lửa
16
Quyển 1 - Chương 16: Tình cờ gặp gỡ
17
Quyển 1 - Chương 17: Ba phần quá khứ, bảy phần tương lai
18
Quyển 2 - Chương 18: Người trong mộng là khách
19
Quyển 2 - Chương 19: Nhật ký lần qua sông nguy hiểm
20
Quyển 2 - Chương 20: Tập kích đêm
21
Quyển 2 - Chương 21: Hướng về thế giới mới
22
Quyển 2 - Chương 22: Nơi cố nhân an giấc ngàn thu
23
Quyển 2 - Chương 23: Bão táp cuối hè
24
Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên
25
Quyển 2 - Chương 25: Ông chú mặt nạ
26
Quyển 2 - Chương 26: Trở về bỏ mạng
27
Quyển 2 - Chương 27: Ly biệt, không gặp lại
28
Quyển 2 - Chương 28: Dạ tiệc Yến phủ (1)
29
Quyển 2 - Chương 29: Dạ tiệc Yến phủ (2)
30
Quyển 2 - Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến
31
Quyển 2 - Chương 31: Viễn hành thành Xích Thủy
32
Quyển 2 - Chương 32: Vây thành Xích Thủy (1)
33
Quyển 2 - Chương 33: Vây thành Xích Thủy (2)
34
Quyển 2 - Chương 34: Ác chiến
35
Quyển 2 - Chương 35: Gặp lại
36
Quyển 2 - Chương 36: Rồi biệt ly
37
Quyển 2 - Chương 37: Nhà đế vương nhiều việc
38
Quyển 2 - Chương 38: Trở lại thành Tây Dao
39
Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian
40
Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt
41
Quyển 3 - Chương 41: Khi tình yêu tới
42
Quyển 3 - Chương 42: Cười nói chuyện phong vân
43
Quyển 3 - Chương 43: Mượn kế mỹ nhân
44
Quyển 3 - Chương 44: Nguyện vọng và trần thế
45
Quyển 3 - Chương 45: Đường đời
46
Quyển 3 - Chương 46: Đường tình gặp trắc trở
47
Quyển 3 - Chương 47: Kẻ thứ ba mạnh như hổ
48
Quyển 3 - Chương 48: Ai đáng tin?(1)
49
Quyển 3 - Chương 49: Ai đáng tin? (2)
50
Quyển 3 - Chương 50: Ai đáng tin? (3)
51
Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn
52
Quyển 3 - Chương 52: Quân tới, thiên hạ định
53
Quyển 3 - Chương 53: Cảnh còn người mất
54
Quyển 3 - Chương 54: Khoảng cách không dễ vượt qua
55
Quyển 3 - Chương 55: Đường thẳng khó cắt nhau
56
Quyển 3 - Chương 56: Khổng Tước Đông Nam Phi*
57
Quyển 4 - Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới
58
Quyển 4 - Chương 58: Ai không có chuyện cũ
59
Quyển 4 - Chương 59: Khi sóng gió lại nổi lên
60
Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa
61
Quyển 4 - Chương 61: Đêm thức cùng quý nhân
62
Quyển 4 - Chương 62: Thâm cung sâu như biển
63
Quyển 4 - Chương 63: Đêm nghe tiếng mưa kể chuyện đã qua
64
Quyển 4 - Chương 64: Bão táp mưa sa tới (1)
65
Quyển 4 - Chương 65: Bão táp mưa sa tới (2)
66
Quyển 4 - Chương 66: Bộ mặt thật của cố nhân
67
Quyển 4 - Chương 67: Cười kể chuyện năm đó
68
Quyển 4 - Chương 68: Yên Hoa cùng Tam Nguyệt
69
Quyển 4 - Chương 69: Chiều tà vì cớ gì lại đến
70
Quyển 4 - Chương 70: Gặp lại trong mơ
71
Quyển 4 - Chương 71: Vốn duyên mỏng như bèo nước (1)
72
Quyển 4 - Chương 72: Vốn duyên mỏng như bèo nước (2)
73
Quyển 4 - Chương 73: Tình yêu không cần lời
74
Quyển 4 - Chương 74: Nắm tay về nhà
75
Quyển 4 - Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
76
Quyển 4 - Chương 76: Kết thúc
77
Quyển 4 - Chương 77: Ngoại truyện về Tống Tử Kính
78
Quyển 4 - Chương 78: Ngoại truyện nhật ký hàng ngày